Chương 97
Vỹ Đình chạy vụt đi, trong lòng rối thành một đoàn. Nhiều thứ cảm xúc dâng lên cùng lúc khiến anh cuối cùng chẳng nhận rõ được cái nào. Anh chỉ biết là, anh muốn nhìn thấy cậu.
Phong Phong không phải vì nửa đêm không thấy anh đâu mới chạy ra ngoài chứ...
Anh rõ ràng không nên để cậu một mình, càng không nên âm thầm rời đi ngay cả mảnh giấy cũng không để lại.
Nếu cậu thật sự vì anh mới gặp tai nạn, vậy anh có phải cũng nên chết quách đi không?
Vỹ Đình hình như quên mất rằng, cậu không còn là đứa trẻ lên ba, cũng không cần anh phải chăm nom từng li từng tí. Thế nhưng anh vẫn muốn hảo hảo bảo bọc cậu, dung túng cậu, cưng chiều cậu, được thêm một ngày liền thêm một ngày. Vỹ Đình chính là người như vậy, thế giới của anh rất khó tiếp cận, không phải cứng rắn như sắt đá, cũng không mềm dẻo như cao su, chính là trong suốt, bạn lướt ngang qua rất nhiều lần cũng không phát hiện mình đi qua nó ở đâu, nhưng chỉ cần bạn ở trong đó rồi, bạn sẽ chính là loại tồn tại duy nhất, càng không thể tìm được lối ra, mà Lý Dịch Phong cậu trong suốt hai mươi bốn năm qua chính là một loại tồn tại như vậy, suy đi tính lại, cậu hẳn là mối tình đầu của anh, cũng sẽ là mối tình duy nhất của anh. Vậy nên, Trần Vỹ Đình anh sẽ không để lạc mất cậu thêm lần nữa.!
__________
Thiên Vũ không phát giác ra sự biến mất của Vỹ Đình. Cậu tập trung cao độ vào thân ảnh người nằm đó. Màu đỏ chói mắt bị kìm hãm bởi sắc xanh của bộ đồ phẫu thuật, nay bỗng nhiên như cùng nhau đè lên tri giác, cậu thậm chí cảm nhận dòng máu rần rần trong cơ thể, xung quanh chỉ còn lại tiếng đập của con tim cậu. Từng giọt mồ hôi lăn dài qua sống mũi, mắt cậu như khô đi, mà Thiên Vũ tuyệt nhiên chẳng dám chớp. Chỉ sợ trong khoảnh khắc liền để vụt mất người kia.
Thậm chí cả không khí trong này cũng như muốn ép chết cậu. Tay cầm dao mổ bắt đầu run rẩy, hốc mắt dâng lên hơi nóng.
"Thiên Vũ, cậu sao vậy?"
"Không khỏe thì đừng làm nữa."
"Ra ngoài đi." Vị bác sĩ già trong bệnh viện nghiêm nghị lên tiếng, thẳng thừng không chút lưu tình.
"Tôi... làm được."
"Mau ra ngoài. Cậu sợ thần chết đến cướp người đi như thế, thì làm sao đối mặt? Càng làm thế nào giành giật mạng sống từ tay ông ta? Nên cậu ra ngoài đi."
"..."
"Chúng tôi không cần cậu."
"...ừ, các ông phải cứu sống anh ấy nhé."
Thiên Vũ buông dao mổ xuống khay, vứt mảnh bông gò thấm đầy máu xuống rổ bên dưới, xoay người bước ra. Có người nghĩ cậu ngoan ngoãn nghe lời, có người nghĩ cậu giận vì những lời khó nghe. Nhưng thực ra chỉ có mình cậu biết ngay lúc này đây, cậu hận không thể tự mình thế chỗ của anh ấy, hận bản thân chẳng làm được gì, hận rằng nước mắt cứ không ngừng tuôn xuống, làm nhòe đi thân ảnh của anh ngay phía trước. Cậu rốt cục đang làm gì thế này, đem sinh mạng của người cậu yêu thương nhất, cũng là người yêu thương cậu nhất đặt lên một bàn cược sống còn, chỉ để vượt qua bản thân. Là cậu lo cho anh, hay cậu ích kỷ, cậu cũng không biết, cậu rối bời. Mã Thiên Vũ cậu từ trước đến giờ, cái gì cũng tự mình vượt qua, cái gì cũng kiên cường vùng lên, bởi vì cậu chẳng có gì để mất, tâm thái sống thoải mái như thế, muốn làm gì thì làm cái ấy, một người có thể đứng trước mặt người thân của bệnh nhân trầm ổn giải thích bệnh tình, họa may có chút đau xót khi báo tin tử. Nhưng mà, cho đến cuối cùng, cậu nhận ra, vì cậu không ai bên cạnh, không có gì để mất, nên đã sống cho mình nhiều năm như thế, nên đã chẳng hiểu được cảm giác sắp mất đi nó khủng khiếp thế nào, cũng chẳng hiểu được khi sinh tử sắp chia cắt hai người đó trống rỗng và đáng sợ thế này.
"Tông Trạch, anh dạy em nhiều cảm xúc lo lắng bất an như thế, anh có thể cho em biết cảm giác hạnh phúc nhất có mùi vị thế nào không? Đừng bỏ em đi được không?"
__________
LK đứng trước mặt người mang bộ cảnh phục, vết sẹo dài trên mặt tên kia khẽ kéo lên thành vòng, da thịt xung quanh nhăn lại, gớm ghiếc. Cả người kẻ đó đầy máu, là của Tông Trạch. Nhưng đó không phải điều LK quan tâm lúc này, hắn nghiến răng, song gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt bất cần vốn có, cùng cái bản tính khát máu vốn có. Chỉ là, lúc này đây tồn tại thêm một Dương Dương. Không ngờ, tồn tại thêm một Dương Dương khiến hắn phải lưu tâm.
"Sao? Sợ rồi à? Tốn thời gian chơi trò đuổi bắt một vòng, cũng đuổi được tao xuống đây rồi, sao không ra tay đi, LK?" Tên kia vừa nói, vừa siết lấy cổ áo trắng bấy giờ đã nhàu của Dương Dương, như xách lên cao thêm một chút, khiêu khích, mà cậu lúc này gục lên gục xuống, máu từ trán dẫn xuống một đường đỏ thẫm, đông lại.
"Mày muốn gì?"
"Không giống mày ngày thường chút nào... LK, mày biết đó, mày luôn là cái gai trong mắt tụi tao. Và giờ là lúc để mày tỉnh ngộ.!"
"Ồ, vậy tốt quá. Vì tao cũng có ưa gì mày đâu."
"Mày...!"
"Không phải muốn trả cả nợ cũ lẫn thù mới sao? Tính ở đây đi. Tính lên người mà mày hận, ai không liên quan, thì đừng để dính líu nữa. Hèn lắm."
"Vậy à? Chậc, mày nói đúng thật. Tên này vướng víu quá. Thế này đi, vứt xuống dưới."
Hắn dứt lời, túm lấy cổ áo, ùm một cái cả người cậu đều chìm vào nước biển mênh mông.
"Khốn kiếp."
LK chửi thề, lao đến định nhảy xuống, song lại bị tên kia chặn lại, đấm một quyền.
"Nổi điên rồi à? Haha, hẳn là mày còn nhớ, bọn tao đã từng đuổi đến đây, ngay vị trí này, dồn mày vào đường cùng. Tao không biết bằng cách nào mày còn sống, nhưng tên dưới kia sẽ không may mắn như mày đâu.!"
LK không buồn đáp, mắt long lên, như muốn đem kẻ trước mặt xé thành từng mảnh, cảm giác đó lại dâng lên, cuồn cuộn trong từng mạch máu thôi thúc hắn đánh đấm, thôi thúc hắn hạ gục đối thủ. Nhưng hắn không còn nhàn nhã đùa bỡn, cũng không màng đến trò mèo vờn chuột hắn vẫn ưa thích trong mỗi cuộc giết người. Giờ đây, mọi quyền đánh ra đều mang theo sự gấp rút, chính vì vậy mà thiếu đi chính xác. Bộ đồ cảnh phục dường như mang lại may mắn cho kẻ kia, môi cong lên thỏa mãn, khi đã vật được LK xuống nền đất đá bên dưới.
"Mày thua rồi, LK. Hahaha, mày thua rồi." Nối tiếp sau đó là một tràn cười như điên dại.
"Mày biết tại sao bọn mày luôn thua tao không?"
Tên kia dừng cười, trừng mắt.
"Bởi vì... tao biết dùng tiểu xảo, còn bọn mày thì không. Luôn luôn như vậy."
Khóe môi LK khẽ nhếch, nhìn thân ảnh phía trên từ từ khuỵu xuống, một ống tiêm chứa dịch lỏng vàng đã được bơm vào động mạch ở tay kẻ đó gần hết, khiến hắn tê liệt.
LK không tận hưởng chiến thắng như thường thấy, hắn ùm một tiếng, rất nhanh liền chìm trong nước, cơ thể khẽ rùng, nước biển làm mắt hắn cay xè, song vẫn cố mở to tìm thân ảnh của người kia trong màng nước vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro