Chương 86
Dịch Phong ngẩn ngơ đứng trước tấm kính lớn trong suốt... người đó quả thật là anh, cậu không nhầm... nhưng... tim cậu thực sự nhói lên một cái...
Cậu muốn gọi anh... mà anh chắc chắn không nghe thấy đâu... họ đang nói chuyện gì, cậu không hề biết, nhưng mà, Tử Hoa rất thích thú, rất vui vẻ... Đình Đình... anh là đang mang loại tâm tình thế nào vậy?!
"Quý khách có muốn vào trong thưởng thức chút không? Quý khách?"
Anh nhân viên phải gọi người này tận hai lần cũng không thấy phản ứng. Rốt cục làm sao vậy? Đột nhiên đứng thẫn thờ nhìn vào trong, hay muốn uống mà không có tiền đây?!
"À... tôi... không cần. Tôi đi đây."
"Nếu cậu muốn, tôi có thể mời cậu một ly?"
"Không. Tôi hiện tại không có tâm trạng. Cám ơn lòng tốt của anh."
Dịch Phong rời đi. Cậu tin anh, nhưng cảm giác khó chịu trong lồng ngực kia không thể tránh khỏi, như một loại rắn rết cấu lấy tim cậu. Mắt như mờ đi, cũng không nhìn rõ phía trước, đường nào... về nhà? Ánh đèn chớp tắt... mờ nhạt, tia sáng kia... lại chói lóa
Títttttttt... Kétttttttt...
Dịch Phong cảm thấy cơ thể bỗng chốc quây cuồng, thân bị một lực đạo kéo lại, đập vào khuôn ngực ai đó
"Muốn chết thì về nhà mà chết.! Không có mắt à mà đi không nhìn đường.!"
Tai cậu như ù đi, cũng không nghe được những câu mắng té tát của tài xế xe tải, mặc kệ tất cả.
Lăng Việt nhìn người trong lòng, không hiểu ông ngồi trên cái hộp kia nói gì, nhưng hẳn là rất tức giận, hắn chỉ cúi nhẹ đầu một cái. Mỗi khi Đồ Tô phạm lỗi, hắn đều như vậy xin tội cho người kia.
"Phong. Ngươi làm gì lại không biết sống chết?"
"Đình Đình?"
"Ta là Lăng Việt. Ngươi quên?"
"Không... nhưng... sao ngươi ở đây?"
"Từ lúc bước qua thế giới này, ta luôn theo ngươi. Người ngươi còn chút tiên linh của Đồ Tô."
"À... ngươi tìm được hắn chưa?"
Lăng Việt ảo não lắc đầu
"Vẫn chưa. Ta còn không biết đệ ấy ở đây sẽ trong trạng thái nào... có điều, ta sẽ không bỏ cuộc."
"Ừ."
"Đây là Bắc Kình ngươi nói? Ta ở đây mấy ngày đều không lộ diện, bọn họ quá kì quái."
"Ta..."
Dịch Phong nhìn quanh, nhận ra mọi người vây lấy bọn họ ngày một đông. Lăng Việt đánh ánh mắt, nhanh chóng tuốt kiếm
"Lăng Việt, không nguy hiểm, ngươi bình tĩnh."
Cậu thực sự hoảng, hắn ra tay chém xuống một đao sẽ gây ra loại chuyện gì đây?!
"Ay ya, bọn họ là đóng phim xuyên không sao?!"
"Làm giống thật đó. Máy quay ở đâu rồi?"
Nhốn nháo... ồn ào... đông đúc...
"Phong. Bọn họ...!! Vạn tiễn xuyên..."
"Ấy đừng.!"
Lăng Việt một kiếm chỉ thiên, tay chấp lại, Dịch Phong nhanh chóng ôm lấy hắn, giữ lại không cho manh động.
Vỹ Đình cùng Tử Hoa bước ra, cũng không quên mua cho Dịch Phong một phần cháo thịt bò. Vừa định về lại thấy phía góc đường một trận huyên nháo, hình như là vây quanh hai người, nhưng tại sao cậu trai kia lại giống Phong Phong nhà anh quá... à không chính là em ấy ...đ.a.n.g...ô.m...c.á.i...t.ê.n...k.h.ỉ...g.i.à nào vậy?!
Anh vứt luôn túi thức ăn cho Tử Hoa, lao vụt đến, nhanh chóng chen vào đám đông
"Phong Phong?"
"... Đình Đình..."
"Chuyện này là sao?"
"Em..."
Lăng Việt thấy Vỹ Đình đến gần, hơn nữa còn muốn kéo Dịch Phong đi, lập tức chĩa mũi kiếm về phía anh
"Lăng Việt, ngươi đừng manh động.!"
Dịch Phong sợ hắn đả thương Vỹ Đình, càng giữ chặt. Mà anh với loại hành động này vô cùng tức giận. Cậu dám ôm một người kì quặc ngay trước mắt anh, hơn nữa còn chưa buông.
Vỹ Đình muốn lập tức kéo Dịch Phong ra khỏi đó, tay vừa chạm cổ tay cậu liền bị Lăng Việt một đao vung tới. Hắn chỉ là muốn cảnh cáo, lưỡi kiếm chỉ sượt qua một đường mảnh nhưng đủ đau và rỉ máu. Nếu là người thường, nhất định sẽ rút tay về, nhưng Vỹ Đình chỉ gắt gao nhíu mi, mặc kệ máu rỉ ra thành giọt cũng không buông, nén đau kéo cậu về. Dịch Phong thấy anh bị thương, nhất thời hoảng hốt, chưa định thần đã bị kéo vào lồng ngực lần nữa... nhưng lúc này lại vô cùng quen thuộc...
"Ngươi làm gì?"
"Tôi hỏi mới đúng, anh muốn gì ở Phong Phong?"
"Phong. Ngươi mau qua đây.!"
"Ta..."
Dịch Phong bị Vỹ Đình ôm chặt, Lăng Việt lại muốn nắm tay cậu kéo ra, rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan... Vỹ Đình nhìn ngươi trong lòng, thấy ánh mắt cậu ngập ngừng cùng bối rối, khoảnh khắc cảm thấy góc nào đó trong tim bỗng chốc sụp đổ. Nhưng mà, anh không bỏ rơi cậu!
"Em ấy là của tôi.!"
Dứt lời, mặc kệ mũi kiếm kia chĩa thẳng vào cổ mình, một đường cũng có thể chết, ngang nhiên bế bổng Dịch Phong lên, đi ra khỏi đó, mặc cho Lăng Việt dịch thanh kiếm theo từng bước, đến khi hoàn toàn rời đi, Vỹ Đình mặt không có chút biểu cảm. Đám đông tự động dạt ra, chừa một lối đi, ai cũng yên lặng.
Lăng Việt trong tình huống này nhất thời không biết làm gì, lại cảm thấy tiểu Phần tịch trên cổ phát ra ánh sáng đỏ chói, còn không ngừng cử động, lập tức dáo dát nhìn quanh tìm kiếm... Đồ Tô... đệ đang ở đây sao?!
Cổ áo liền bị một lực mạnh kéo, bay lên không trung... một ngươi thân vận huyết y đỏ thẫm, tóc dài thắt một đường bính gọn, còn tết một sợi lụa cũng đỏ nốt, đang vận pháp nắm lấy tay Lăng Việt, đáp lên sân thượng một tòa nhà, mặc kệ mọi tiếng trầm trồ, bỏ xa đám đông huyên náo bên dưới...
"Nói. Ngươi tên gì? Rốt cục từ đâu đến."
Người kia sau khi đã ổn định thân thể, xoay người hỏi Lăng Việt... không sai... là Đồ Tô... hơn nữa, phía sau còn có một đám người, ăn vận có chút giống hắn, đều bị bắt trói
"Mau thả chúng tôi ra đi.! Chúng tôi không biết cậu, chúng tôi là người cosplay thôi!"
"Phải đó.!!"
"Mau thả chúng tôi ra.!"
"Câm miệng." Người kia gằn giọng, bọn họ đều im bặt.
"Nói.! Ngươi từ đâu?"
"Thiên Dung Thành."
"Ngươi..."
"Hơn nữa, ta còn biết đệ rất rõ, Đồ Tô.!"
Lăng Việt nhịn không được ôm chặt lấy người kia. Hắn đã đợi, đợi rất lâu, rất lâu rồi... thật ra lý trí đã chấp nhận đệ ấy không còn tồn tại, không còn có thể trùng phùng, thế nhưng chấp niệm trong lòng không thể vứt bỏ... một dạ mong chờ... tất có hồi đáp...!
Đồ Tô bị bất ngờ, rất muốn đẩy nam nhân này ra, song tại sao người kia lại quen đến vậy, khiến hắn đột nhiên đau lòng mà không hiểu lý do... thế nhưng hắn không nhớ được gì, đầu óc trống rỗng. Cảm giác như hắn đã để lạc mất thứ gì đó, đánh mất một điều vô cùng quan trọng, nhất nhất không thể quên... là một người... khắc cốt ghi tâm... đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ, quằn quại
"A..."
"Đồ Tô, Đồ Tô.! Đệ làm sao vậy?!"
Chỉ thấy trước mắt tối sầm... cơn đau đã khiến hắn liệm đi, trước khi mất đi ý thức vẫn thấy gương mặt anh tuấn đó, môi vô thức mấp máy gọi ra một tiếng
"Sư huynh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro