Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82

Dịch Phong mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là góc mặt nghiêng đang yên bình ngủ của anh, mà tay vẫn ôm chặt cậu không buông.
"Sợ em đi đến ngốc luôn rồi..."
Cậu nói ra lời này, trong tâm thoáng đau lòng, nghĩ thế nào lại vén mớ tóc lòa xòa của anh, nhẹ nhàng như thể mỗi cử động nhỏ cũng khiến người kia tỉnh giấc.
Chỉ là, cử chỉ này bị một người bên tòa nhà đối diện thu vào tầm mắt, nhìn chiếc nhẫn ánh lên sắc tím trong tay, cuối cùng quyết định rời đi...
"Bảo bối, dậy rồi sao?"
"Anh... em làm anh thức giấc?"
"Không có, anh ngủ đủ rồi... vẫn khỏe mạnh hơn tiểu tử ngốc nhà em.!" Vỹ Đình véo mũi Dịch Phong, bao nhiêu cưng chiều đều hiện rõ trong mắt.
"Mau khai thật em biết, lúc em hôn mê anh đã làm ra loại chuyện ngu ngốc gì..."
"Anh..."
Cốc cốc
"Vỹ Đình, tiểu Hạ, tôi vào được không?"
Giọng Thiên Vũ nhẹ như thể sợ người trong phòng nghe thấy vậy, có lẽ cậu sợ hai người bọn họ còn đang ngủ
"Không, vẫn chưa dậy đâu." Dịch Phong trêu chọc
"À, được, vậy các cậu ngủ tiếp đi..."
"..."
"..."
Con mèo nhỏ vẻ mặt vô cùng đắc ý, sợ rằng nếu cậu thực sự có đuôi sẽ không ngừng huơ qua huơ lại.
"Phụt..." Vỹ Đình cuối cùng chịu không nổi dáng vẻ này mà phì cười một phần, thì Mã Thiên Vũ ngốc xít kia là chín phần còn lại.
"Em thật nghịch."
"Haha... tiểu Vũ ngốc quá..."
"Các cậu ức hiếp tiểu Vũ nhà tôi đủ chưa?"
Tông Trạch không khách khí, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, cũng không rõ có đang đùa hay không.
"Aaa, tiểu Hạ, cậu thực quá đáng.!"
"Tiểu Vũ khờ... lêu lêu..." Dịch Phong làm mặt quỷ, tâm tình không khỏi vui vẻ
"Em ấy không khờ, là sợ bước vào sẽ thấy được những chuyện không nên thấy."
"Chuyện gì không nên thấy?" Vỹ Đình không để tâm đến gương mặt đang ửng lên của Phong Phong, hoặc là cố tình lờ đi, hỏi tới
"Tự hiểu rõ, các người căn bản đều không biết nơi nào là chỗ công cộng.!"
"Thật nặng lời a~"
"Là các cậu bắt nạt tiểu Vũ nhà tôi trước."
"Tiểu Vũ, cậu xem Tông Trạch chưa gì đã bênh cậu hết phần thiên hạ rồi kia..."
"Không... không có..."
"Còn chối...?"
Tông Trạch thấy Thiên Vũ mang vẻ mặt thẹn đến nói không nên lời kia, cảm thấy có chút buồn cười, ai dám tin đây đường đường là một bác sĩ chuyên nghiệp nạnh nùng suốt ngày huơ dao múa kéo bên bàn mổ chứ?! Hắn kéo cậu lại gần, khoác hẳn lên vai
"Người của tôi tôi không bênh chẳng lẽ bênh con khỉ đột nhà cậu?"
"Phụt... haha...
"Khỉ đột? Huỳnh Tông Trạch anh đang ám chỉ tôi sao?! Phong Phong em còn cười.?"
"Là tự cậu nhận, tôi vốn không có nói."
"Em... e hèm... không... có... cười..."
"Hửm?" Vỹ Đình tiến sát gần Dịch Phong, nguyên một bản mặt uất ức cỡ bự đập vào mắt. Cậu đầu tiên là mím môi phồng má, sau đó đỏ lên... dần dần tăng theo cấp độ nhịn thở và dung tích của phổi...
.
.
.
"Phụt... Haha... khỉ đột... Đình Đình, mặc dù em cùng phe với anh, nhưng mà vẻ mặt nhăn nhó của anh bây giờ... giống con khỉ cái ăn phải ớt vậy... muahaha..."
"... khỉ cái?!"
"Haha... sặc... hahaha..."
"L.ý D.ị.c.h P.h.o.n.g, mau ngừng lại cho anh.!"
"Anh... đừng nhăn nữa. Em không ngừng được... Haha..."
"Được, anh giúp em."
"Ưm."

"Tiểu Vũ, để bảo toàn độ trong sạch của não và phòng tránh nhiễm những hình ảnh không lành mạnh, chúng ta nên quay lưng lại."
"Ư... ừm." Hai người đồng loạt xoay người như trong quân đội, Tông Trạch còn cẩn thận dùng tay bịt mắt Thiên Vũ lại, làm như tiểu Vũ nhà anh còn ngây thơ lắm.

Dịch Phong kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mặt. Cậu... chính là bị cưỡng hôn a~ mà người gây ra trọng tội này không ai khác ngoài Trần Vỹ Đình, hơn nữa anh còn nhắm mắt vô cùng hưởng thụ... Dĩ nhiên là tràn cười của cậu lập tức bị chặn đứt. Kết quả là, khi anh rồi khỏi môi mềm ướt của cậu, còn trừng phạt cắn nhẹ một cái, cậu liền ho sặc sụa
"Khụ khụ khụ..."
"Xem còn dám cười anh nữa không.!"
Vỹ Đình dường như hài lòng với chiến công huy hoàng đó lắm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, cũng không quên xoa xoa lưng cậu, làm dịu bớt cơn ho. Dịch Phong không dừng lại được, cảm giác vô cùng khó chịu, hơn nữa còn phẫn nộ.
"Trần Vỹ... khụ khụ..."
"Lại ho sao? Anh liền giúp em như lúc nãy là được. Anh không ngại." Dứt câu liền kề sát, cười gian.
"Đừng... khụ..."
"Lần này... không đơn giản nhẹ nhàng như trước đâu."
"Khụ... hết ho rồi."
"Hửm?!"
"Em... hết... khục... rồi..."
"Rất tốt. Phương pháp dễ thực hiện, hiệu quả cao lại có phúc lợi. Đáng vận dụng.!"
Dịch Phong nhịn ho, trong lòng thầm cảm thán, Trần Vỹ Đình anh là loại người so với lang sói cũng không khác là bao.! Dám lợi dụng cơ hội, thừa nước đục thả câu. Mặt quá dày, vô liêm sĩ đạt đến trình độ thượng thừa, không ai bì kịp mà.!
Lời này là... uất ức từ sâu bên trong. Thề rằng Vỹ Đình nghe được chắc chắn đem cậu ăn đi bằng sạch.!
"Em có phải đang nguyền rủa anh không?"
"Đúng đúng, anh chính là tên sắc lang không hơn không kém!"
"Vậy anh cho em biết sắc lang là từ có uy lực mạnh đến mức nào.!"
Nói xong chính là trực tiếp lật người, ấn cậu xuống giường, rất nhanh Dịch Phong liền vô phương kháng cự, mắt đối mắt...
"Tôi đã nói các người đều là không phân biệt được chỗ nào là nơi công cộng mà.!"
"Tông Trạch, anh sao lại biết vậy?! Không phải quay mặt sang rồi sao?"
"Em không biết cảnh sát các giác quan đều rất tốt à? Không cần nhìn cũng biết bọn họ định làm trò con bò gì. Chúng ta đi thôi.!"
"Ơ..."
Tông Trạch mở cửa, nắm tay Thiên Vũ đi. Mà cậu trước khi đi vẫn ngoái lại chào, sau đó thấy một màn đầy tình thú liền lúng túng lấy tay che mắt
"Chúng... chúng tôi đi trước, các cậu... giữ gìn sức khỏe. Hơn nữa tôi sắp xếp cho các cậu rồi, về nhà nghỉ ngơi tốt hơn bệnh viện, không ngại tối này có thể... về rồi.!"
"Mặc kệ bọn họ. Không có tiết tháo. Chúng ta đi.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro