Chương 81
Cửa phòng khẽ mở, mọi người bước vào trong, khung cảnh trước mắt khiến ai cũng không khỏi cảm thấy ấp ám. Anh và cậu an yên như vậy ôm nhau ngủ say dưới cái nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà, ấm áp và thanh bình. Không khí đó hoàn hảo đến mức, ai cũng không muốn phá bỏ. Họ đánh ánh mắt sang đối phương, rồi đồng loạt lui ra...
"Lý tổng, Lý phu nhân, xem ra... chúng ta thật sự nên ngồi lại nói chuyện với nhau một chút..." Trần Đình Quang sau khi ra khỏi phòng, liền đề nghị, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Vậy được, chuyện này cũng không nên qua loa."
Lý tổng dứt lời, cùng Lý phu nhân, Trần tổng, còn có Trần phu nhân sang phòng bên cạnh, dĩ nhiên là để bọn Dương Dương, LK, Tông Trạch cùng Thiên Vũ bên ngoài. Mọi cố gắng lăn lê bò lết của họ để áp tai vào cửa cũng không thu nhặt được tí âm thanh nào thoát ra. Cách âm quả chất lượng cao a~
"Bỏ đi bỏ đi, hoàn toàn không nghe được...!" Dương Dương là người bỏ cuộc đầu tiên, phủi vài hạt cát trên quần áo cộm cộm, đứng thẳng người
"Ai ya, đúng thật là cách âm quá cao siêu... Cơ mà các cậu thật đỉnh, câu giờ lâu đến vậy, chính là thành công ngoài dự kiến.!" Thiên Vũ chỉ nói có một câu, ba người còn lại mặt mày đều đen như đít nồi. Dương Dương thầm cảm thán trong lòng, đây chính là chuyện ngu ngốc nhất cuộc đời cậu...
"Mau nói tôi biết, các cậu rốt cục đã dùng chiêu thức gì vậy?"
"Cậu không nên nghe, nghe ngồi sẽ hối hận đó.!" LK khoanh tay đứng dựa vào tường, chính là mang vẻ mặt tuấn lãng nhất, cùng với sát khí nồng nặc rõ ràng nói với Thiên Vũ, nhưng mắt viên đạn lại nhìn về phía Dương Dương...
"Đều không hối hận, mau nói tôi biết..! Tông Trạch Tông Trạch, anh không phải cũng ở đó sao...? Kể cho em nghe bọn họ dùng cách gì câu giờ xuất sắc như vậy?!"
"... Dương Dương nói... cậu ấy với LK sắp kết hôn, nhờ trưởng bối cho ý kiến..." Tông Trạch cuối cùng thở hắt ra một hơi, anh quả thực không nhịn được đôi mắt thỏ con kia mà. Thấy hai người kia rõ không có ý định giải quyết tò mò cho tiểu Vũ, anh có thể làm ngơ sao?! Chỉ có điều, nếu là Tông Trạch vài canh giờ trước, nói được lời nào chọc điên được LK hẳn sẽ rất hả hê... vấn đề là... lần này anh cũng tự đào hố chôn mình rồi...
"A... thật sao?! Hai người... nhanh thật đó~"
"Là... làm liều thôi..."
"Là làm liều... cuối cùng lại lên kế hoạch kết hôn trăng mật vô cùng chi tiết và tỉ mỉ."
LK nói ra lời này, sau đó nhìn mặt đầy hắc tuyến của Dương Dương, quả nhiên đã thành công chọc giận cậu nhóc này rồi... xem ra biểu cảm không tồi...
Dương Dương không nói nhiều lời, trực tiếp xắn tay áo, kéo tay LK lôi đi
"Anh mau qua đây cho tôi.!"
"Oái, đau. Làm gì vậy, mau buông.!"
"..."
"Dương Dương à, cậu bình tĩnh đi... chúng ta từ từ thương lượng, cậu buông ra trước..."
"Không nhiều lời. Đi!"
Khung cảnh trước mắt vô cùng tráng lệ đó... nắng rải đều xuống hành lang, hai chiếc bóng đổ lên nhau hòa thành một. LK vốn cao hơn Dương Dương tận nửa cái đầu, nên bị cậu kéo tai cổ và thân hắn phải hạ xuống, hai người lúc này quả là vô cùng kì dị, khuất dần sao hành lang... hệt như một đôi... phu thê tương ái tương sát...
Huỳnh Tông Trạch cười không ra cười mếu không ra mếu, mang bộ dạng vô cùng khổ sở. Mối tò mò kia đã giải quyết xong, vậy chuyện của anh không thể giấu được rồi~
"Tiểu Vũ... "
"Hửm?"
"Thực ra..."
"Cảnh sát Tông lại lắp bắp được kìa?"
"Đừng trêu anh." Thiên Vũ rời tầm mắt khỏi vệt đen cuối cùng của hai người kia, nhìn sang anh... thấy mặt Tông Trạch nghiêm túc, cậu cũng thoáng giật mình, thôi không đùa nữa
"Anh sao thế?"
"Anh..."
"Mau nói xem..."
"Là... em biết đó..."
"Thế nào?"
"Nếu... nếu chỉ có mình Dương Dương và LK... sẽ không kéo dài đến tận giờ này..."
"Anh rốt cục muốn nói cái gì?"
Tông Trạch cảm thấy mấy năm đường đường là cảnh sát của mình đều bị vài giây lắp bắp kia phủi sạch. Danh dự trong vài giây tiếp theo này phải nhanh chóng lấy lại. Nghĩ là làm, Tông Trạch xoay người, chính là dồn Thiên Vũ vào tường, mắt đối mắt
"Anh... anh là... là làm gì a?"
"Chúng ta kết hôn đi.!"
"HẢ?!"
"Anh nói anh thương em, đều là thật lòng. Chúng ta kết hôn đi..!"
"Tông Trạch à... anh có phải bị ốm ở đâu không? Mấy hôm nay em bận việc của tiểu Hạ bay tới bay lui, không cẩn thận quan tâm anh. Anh có phải ăn giấm chua ở chỗ nào rồi?!"
"Anh nghiêm túc. Mã Thiên Vũ, Huỳnh Tông Trạch cảnh sát tại cục XXX đội Y mã số 520, chứng minh thư 378201829, hôm nay đứng đây, muốn cùng em đi đăng kí kết hôn, nhà nước và pháp luật thừa nhận bên cạnh nhau đến hết quãng đời còn lại."
"Tông... Tông Trạch... anh... bình tĩnh chút..."
"Mã Thiên Vũ, em có muốn bỏ tù vị cảnh sát trung thực như anh vào nhà giam trong tim em không?"
"Tông Trạch, anh dùng lời lẽ nghiêm túc như vậy, pha trộn tình cảm lãng mạn nghe rất là..."
"Đều không quan trọng. Em lấy anh rồi, tình nguyện hiến xác cho em mở rộng tìm tòi y thuật, hơn nữa chăm lo em chu toàn. Anh biết nấu ăn, biết làm việc nhà, hơn nữa cũng không quá thô bạo, chỉ là đủ mạnh mẽ để bảo vệ em. Điều kiện duy nhất của anh chính là, em dùng tất cả thời gian còn lại này, cùng anh đi qua vô số hỷ bộ ái ố, trải qua tiểu nạn đại nạn, nương tựa lẫn nhau, mãi không chia lìa. Chỉ cần là em thôi... Vậy em có muốn... cùng anh... lập gia đình hay không?"
"Em... Tông Trạch..."
"Anh biết là quá vội vàng rồi. Em không cần gấp. Cứ suy nghĩ kĩ... anh không gượng ép em. Có được không?"
"Vậy..."
"Em đem lời anh nói ngày hôm nay cất vào trong lòng là được rồi... khi nào muốn liền đem ra suy nghĩ. Anh có thể đợi em cả đời."
"Anh..."
"Được rồi... tiểu Vũ hôm nay vất vả như vậy, hẳn rất mệt. Anh đưa em về nghỉ ngơi."
Tông Trạch hôn nhẹ lên trán, ôm Thiên Vũ một chút, để cho hai người có một khoảng thời gian yên tĩnh chính là lựa chọn tốt nhất lúc này. Lời tỏ tình còn chưa nói trọn vẹn, cũng không có hẹn hò, lại trực tiếp muốn kết hôn. Trong lòng anh rõ đã biết kết quả rồi, anh chỉ là... muốn Thiên Vũ biết, anh chấm cậu rồi, không chạy thoát được a~
Bất quá, Huỳnh Tông Trạch anh từ bây giờ, mới chính thức đoan chính theo đuổi Mã Thiên Vũ, khiến con thỏ này nhất nhất không có đường lui.!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro