Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73

Vỹ Đình chạy thục mạng vào bệnh viện, đến cửa xe cũng không thèm đóng, đừng nói chi là đỗ đúng chỗ. Mọi người đều đã có mặt, mà anh tới giờ vẫn chưa thể tin cậu một khắc trước còn an yên trên giường bệnh như đang ngủ thật say thôi, bây giờ tình hình lại chuyển xấu. Anh điên cuồng lao vào phòng cấp cứu, mặc kệ Lý tổng cùng Lý phu nhân ra sức ngăn cản. Mẹ anh cũng đau lòng ôm lấy con trai
"Con à, đừng..."
"Buông con ra, con phải vào đó! Sao lại thế được, con không tin! Con vừa đi có vài giờ.!"
Trần Đình Quang nhìn bộ dạng thê thảm của con mình lúc này, căn nguyên vì Vỹ Đình vẫn đang mặc đồ lặn, lại điên cuồng gào thét, thật không tránh khỏi bị xem là kẻ lập dị. Ông xách lấy anh, đấm mạnh đến nỗi mặt anh lệch hẳn sang một bên
"Câm miệng! Mày bây giờ vào đó thì làm được gì?! Mày là bác sĩ sao?! Mày chỉ hại nó thêm thôi!"
Vỹ Đình sững người, bất tri bất giác lùi về sau hai bước, anh chưa bao giờ mà rối như thế này cả... Vỹ Đình ngồi phịch xuống ghế chờ, thôi không nháo nữa
"Phong Phong... em đừng xảy ra chuyện... Phong Phong..."
__________
"Đồ Tô, ăn cháo gà đi, là ta nấu, đảm bảo đệ sẽ thích.!"
"Đồ Tô, chăn có đủ ấm không?"
"Đồ Tô, gối có êm không? Ta lấy gối ta đổi cho đệ, có lẽ êm hơn.!"
"Đồ Tô, thay y phục đi, ta giúp đệ giặt."
"Đồ Tô, mau nghỉ ngơi đi, đừng cử động nhiều.!"
"Đồ Tô,..."
"Đồ Tô,..."
"Đồ Tô,..."
Dịch Phong thực sự muốn phát điên, chưa đầy một canh giờ mà tên kia đi đi lại lại ra ra vào vào cái phòng này không dưới trăm lần, đúng là khiến cậu tức chết, cảm giác bị gọi bởi cái tên lạ hoắc hoàn toàn không dễ chịu tí nào. Cậu chỉ muốn về thôi, Đình Đình chắc chắn rất lo lắng. Mà bọn họ không đưa cậu về thì thôi, còn giữ cậu lại, có ức không cơ chứ?!
"Đồ Tô, ta giúp đệ rửa chân..."
Lăng Việt bê một chậu nước to hãy còn ấm, tâm tình vui vẻ, đều hiện lên trong mắt. Hắn đích thân ngồi xuống, tháo giày cho Dịch Phong, còn cẩn thận như thể chân cậu làm bằng pha lê, chạm cái là vỡ vậy. Mà Dịch Phong với loại hành động này không chút cảm kích, lại còn thấy chướng mắt. Lăng Việt không để ý đến loại biểu cảm chống đối này, vẫn nhẹ nhàng nâng chân cậu lên, tận tay xoa bóp. Hắn không biết bao nhiêu lần tự hứa với mình, chỉ cần y quay trở lại, hắn sẽ từng việc từng việc làm hết cho y, tâm không quan ngại.
"Đưa tôi về, tôi muốn về!"
"Đừng nháo, ngoan ngoãn dưỡng thương, đây là nhà của đệ..."
"Cái gì mà nhà của tôi chứ?!"
Dịch Phong thật sự chịu hết nổi, chân dùng lực hất đổ chậu rửa, nước văng tung tóe, bắn lên cả người Lăng Việt... hắn im lặng nhìn cậu, ánh mặt tràn ngập đau thương, lại tuyệt nhiên không nói một lời, cặm cụi tìm khăn lau cho cậu, chỉ sợ cậu cảm lạnh. Dịch Phong bức bối, lớn tiếng mắng người
"Cút! Anh mau cút cho tôi! Lúc nào cũng ôn ôn nhu nhu, tôi nói tôi không biết anh là ai, giữa chúng ta không có bất kì quan hệ nào cả! Tôi càng không phải Đồ Tô gì gì đó. Anh có nghe rõ chưa hả?!"
Cậu lần đầu cảm thấy mình thiếu kiềm chế đến mức đi mắng một người chưa từng gặp, lại nặng lời như vậy. Lăng Việt nhìn cậu cười khổ, nụ cười chua chát đến mức một giây trước Dịch Phong còn bừng bừng lửa giận, một giây sau đã dâng đầy hối hận
"Ta đợi đệ không biết bao nhiêu cái ba năm rồi, chờ rất lâu rồi, chỉ mong thực hiện được lời ước hẹn năm đó... Ta hận ta lúc đó đã để đệ đi, ta không phải không tin tưởng đệ, ta là trách ta không thể bảo vệ đệ chu toàn. Ngày Doãn Thiên Thương mang Phần tịch kiếm trở lại Thiên Dung, tâm ta như bị xé nát! Ta trách đệ không giữ lời, trách đệ để vị trí Chấp kiếm kia bỏ trống suốt trăm năm, trách đệ không hảo hảo bảo vệ lấy mình. Chung quy lại đệ đã trưởng thành rồi, có phải đã không còn cần đại sư huynh vô dụng không thể sát cánh cùng đệ giàu sinh ra tử chiến đấu như ta nữa? Chúng ta ước hẹn ba năm, ba năm đệ trở về, sau đó cùng ta qua vạn lí sơn hà, hành hiệp trượng nghĩa. Tình Tuyết ngày đêm đi tìm tiên linh bị phân tán khắp nơi của đệ, mà ta lại chẳng giúp được gì. Đến khi gom đủ, nàng ấy lại không thể nhìn thấy đệ trở lại, đã phải trở về làm linh nữ U Đô, cả đời cả kiếp không thể bước chân ra khỏi đó nữa. Trọng trách không cho phép ta một mình ích kỷ muốn cùng đệ ở nơi nào khác thực hiện lời hứa của chúng ta. Đừng cười nhạo ta, Đồ Tô, ta thật sự trong khoảnh khắc nào đó muốn theo đệ. Đệ từng nói ta đã dạy đệ rằng, người gặp nhau đều do duyên số, đến khi phận đoạn chỉ còn có thể chấp nhận chia ly, chi bằng lúc còn có thể phải trân trọng khoảng thời gian ở cùng nhau, đến khi người đã ra đi thì phải chấp nhận buông bỏ. Nhưng Đồ Tô, ta sau ngần ấy năm cuối cùng cũng hiểu, lời thốt ra dễ như gió thoảng, làm được mới thực khó. Ta không quên được đệ, càng không thể buông bỏ chấp niệm trong lòng. Ta không phải chưa từng đợi đệ trải qua bốn năm, chỉ là lời ước hẹn đó ta không thể nào đếm được đến năm thứ tư, để nhẹ nhàng rũ bỏ đoạn kí ức của chúng ta. Vậy nên, ta xin đệ, đừng nói rằng giữa hai ta không hề có quan hệ tình thâm!"
"Tôi không thể hiểu hết anh là đang nói đến chuyện gì, chỉ có thể biết anh đợi một người rất lâu đi? Nhưng tôi khẳng định với anh, tôi không phải người đó. Tôi chỉ muốn trở về nơi của tôi, có một người như anh, một lòng một dạ yêu tôi, đợi tôi. Anh ấy chắc chắn đang lo lắng lắm. Tình cảm anh dành cho người kia hẳn là rất sâu đậm, hẳn là anh cũng hiểu cảm giác chờ đợi trong vô vọng nó thống khổ đến mức nào. Vậy nên xin anh để tôi đi, tôi bây giờ rất nhớ anh ấy, nhớ đến sắp phát điên. Anh nói xem tôi nên làm thế nào? Nên làm thế nào đây?!"
Dịch Phong nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, mà gương mặt đó làm Lăng Việt không khỏi đau lòng, hắn đến, ngập ngừng ôm lấy cậu.
Cả hai người, mỗi người có một đoạn kí ức khó quên, một mối tình không tài nào buông bỏ, một nỗi nhớ không thể xóa nhòa, một câu chuyện dài trong một lời không thể kể rõ...
"Ngươi thật sự... không phải đệ ấy...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro