Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Cạch
Cánh cửa bật mở. Đập vào mắt bọn họ là hình ảnh Vỹ Đình nắm chặt tay Dịch Phong, đầu gục xuống, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cậu không rời.
"Mệt thì đi nghỉ. Cần gì ép mình như thế?"
LK vừa vào, thấy bộ dạng chướng tai gai mắt này của Vỹ Đình không khỏi chán ghét.
"..."
"Phải đó Vỹ Đình. Anh để chúng tôi chăm cậu ấy, tự mình đi ngủ một giấc đi. Cứ tiếp tục thế này sợ rằng Lý Dịch Phong tỉnh dậy thì anh cũng liệt giường."
Trần Vỹ Đình nửa chữ cũng nghe không lọt tai, bảo trì im lặng, Dương Dương cũng chỉ còn biết thở dài...
"AI?!"
LK đột ngột hét lớn làm mấy người cùng lúc giật mình, mà hắn cũng không có quan tâm, tông cửa xông ra ngoài. LK bắt lấy cổ tay người kia, xoay ngược, đồng thời dùng lực ép mặt người đó vào tường.
"Cậu chủ... là tôi."
"Quản gia?!"
"Phải phải..."
"Ông làm thế nào tới được chỗ này?!"
"Cậu buông tôi ra trước."
"Được."
Người đàn ông trung niên xoa xoa cổ tay ửng đỏ, bước vào phòng trước sự ngạc nhiên của Dương Dương
"Đây là..."
"Quản gia nhà tôi."
"À..." LK đưa đến cho ông ta một cái ghế, bắt đầu mớ nghi vấn của mình...
"Hôm đó tôi bị phát hiện, chắc hẳn thầy không tha, tại sao lại..."
"Chiều hôm đó thật sự có một mớ sát thủ đến muốn phá nát gia can nhà cậu. Cái mạng già này của tôi định bụng cũng sắp toi rồi, nếu không nhờ cái cậu Evan ấy..."
"Evan?"
"Phải."
Vỹ Đình vừa nghe nhắc đến cậu, tức khắc đầu ngẩn lên, vô cùng khẩn trương.
"Là cậu ta cõng tôi đến chỗ của tên sát thủ kia. Hình như cậu ta bị uy hiếp. Cậu trai đó thật tốt, tôi bảo cậu ta chạy đi, cậu ta kiên quyết ở lại, còn cõng tôi thì phải. Sau đó tôi không nhớ gì nữa, đến khi lấy lại được ý thức chắc hẳn cũng mấy ngày đi. Mà khung cảnh xung quanh lúc đó lạ hoắc lạ huơ, phải ít lâu sau tôi mới biết mình đang ở chỗ tên sát thủ kia, mà cậu ta đêm nào cũng tới thăm tôi. Tôi khi đó vốn dĩ tỉnh rồi, hơn nữa đều đã biết hết. Chỉ sợ lộ ra tên sát thủ kia chắc chắc khử tôi, tôi bèn giả hôn mê, gạt luôn cả cậu ấy... thực lòng mang ơn cậu ta, không hề có ý xấu, định thăm dò chỗ đó một chút..."
"Và?"
"Trong căn phòng âm u nào đó đầy tượng hổ có đặt mấy cái làm nhiễu sóng, hình như không muốn cho người khác mò đến. Tôi đập vỡ mấy cái đó, vốn để cho cậu tìm. Tôi tin cậu chưa chết."
"Thảo nào máy tính của tôi đột nhiên có tín hiệu..."
"Chuyện này tôi là làm bừa, không ngờ có ích."
Vỹ Đình sấn tới, nắm cổ áo quản gia
"Vậy ông có biết thầy đã tiêm cái gì vào người Phong Phong không?"
"Thầy?"
"Ý hắn là tên sát thủ đã bắt ông."
"Không biết. Chỉ có điều..."
"Chỉ có điều?"
"Tôi để ý lúc cậu ta rời đi luyện tập hay sao đó ông ta đều canh chừng. Hơn nữa phòng tôi nằm sau khi cậu ta vào, cánh cửa liền tự động he hé mở ra, chắc chắn là tên sát thủ kia. Có điều cậu ta không phát hiện, chỉ có tôi là biết rõ, vậy nên mới không dám tỉnh."
"Bây giờ nói những chuyện này thì ích gì chứ?! Em ấy cứ sốt cao không hạ, ông thầy kia tôi thật muốn đem đi giết vạn lần cũng không đủ!"
"Vỹ Đình, anh mau bình tĩnh lại." Dương Dương đè vai Vỹ Đình trấn an, sau đó quay sang vị quản gia
"Ông có thấy chỗ nào trong đó giống như phòng thí nghiệm không? Hoặc chỗ chứa thuốc hay gì gì cũng được.?"
"Không có."
"Không có chỗ nào vậy à?"
"Không có. Nếu ở đó mà kì lạ thì chỉ có thể là căn phòng chứa cả đống dị vật cạnh phòng con hổ, chẳng may tôi đi nhầm vào."
"Dị vật?!"
"Văn tự cổ đọc không hiểu hết, còn có mấy bộ y phục kì quái."
"Ông ta bị tâm lí biến thái, hành động khác người cũng không có gì kì lạ."
Vỹ Đình như chợt nhớ ra điều gì, gấp gáp nắm lấy cổ áo người kia
"Bộ y phục màu đỏ sao?!"
"Không. Màu trắng, viền xanh."
"Trắng viền xanh? Ông chắc chứ?!"
Người đàn ông gật đầu chắc nịch
"Tôi không có bị mù màu, hơn nữa còn thấy ông ta thi thoảng mặc nó mà.!"
LK nãy giờ ngồi vắt vẻo, từ chối cho ý kiến, mà Vỹ Đình không có để hắn yên
"LK..."
"Gì?"
"Tao với mày quay lại đó một chuyến.!"
"Toàn nước biển. Đến tự tử?!"
"Lặn. Biết đâu tìm thấy thứ gì dùng được. Nhìn Phong Phong chịu khổ, thật không cam tâm."
"Đúng là bị tình làm cho mờ mắt.!"
"..."
Vỹ Đình chỉ đến gần chiếc giường kia, khẽ vuốt mớ tóc rũ lòa xòa trước trán, lộ ra vẻ mặt đã có chút xanh xao
"Tao nhất định khiến em ấy khỏe lại.!"
"Bằng cách nào? Bỏ mạng?! Hờ..."
"Bỏ mạng cũng phải làm!"
"Tôi cũng giúp. Cậu Evan cứu tôi một mạng, bây giờ không thể làm ngơ."
"Các người...! Được rồi được rồi. Đi thì đi.!" LK cuối cùng thở hắt ra, đồng ý cùng bọn họ đi nộp mạng lần nữa, mà Dương Dương thật phi thường lo lắng.
"Vậy Dịch Phong này nên làm thế nào?"
"Đương nhiên là cậu chăm. Đột nhiên hỏi ngu à Dương Cương."
"Cái gì mà Dương Cương hả?!"
"Chính là vậy đó.!"
"Hừ.!"
"Dương Dương, phiền cậu báo cho cả Lý gia biết. Dù gì bọn họ cũng là người nhà em ấy, làm gì cũng nên nói trước, tránh khiến tức giận."
"Tôi biết rồi."
"Cám ơn cậu."
"Sến súa. Mày đánh một giấc đi William, ngày mai chúng ta đến đó sớm."
"Ừ."
Vỹ Đình trả lời qua loa như vậy, ánh mắt vẫn gắn chặt lên người mắt nhắm nghiền nằm đó, không tài nào ngủ được...
Mà cậu không thể cảm nhận được tâm tư của người bên cạnh, một mình lang thang trong giấc mộng dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro