Chương 68
LK bây giờ vẫn đang mò đường về nhà Dương Dương. Lúc chiều đã đến một lần rồi, cư nhiên lại không nhớ rõ lắm, tốc độ có phần chậm chạp, chí ít là đối với hắn.
Gr... gr...
Chiếc điện thoại bật chế độ rung hiển thị cuộc gọi đến, màn hình nhấp nháy liên hồi, cũng không biết gọi bao nhiêu cuộc mới thu hút được sự chú ý của người kia
"William?"
"LK, Phong Phong em ấy sốt cao quá. Tao bây giờ không biết làm thế nào nữa. Mày cố nhớ lại xem, loại thuốc ấy rốt cục là thứ quái quỷ gì.!"
Hắn thoáng bất ngờ, đầu dây bên kia giọng còn run run. LK quả thật chưa từng thấy Vỹ Đình như vậy, nhất thời có chút bối rối, thanh âm cũng không nhịn được giảm bớt vài phần gai góc
"Tao đã nói không biết. Bọn mày đang ở đâu?"
"Bệnh viện."
"Tao chạy đến đó ngay."
Dù sao lúc này trời tối đen, lại không mò được đường, hắn cứ chạy đến xem tình hình thế nào đã. LK quay đầu xe, vụt một cái phóng đi, tốc độ thật không thể tả được.
__________
Dương Dương đi tới đi lui, vòng quanh trong nhà không biết bao nhiêu lần, căn bản lòng nóng sôi. Cái tên sát thủ kia là ngủ luôn ở nhà Vỹ Đình sao?! Giờ này vẫn chưa thấy về. Hay là gọi cho hắn nhỉ?!
Haiz...
Vẫn là cầm điện thoại đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng bấm gọi
"Chuyện gì?"
"Anh có về không để tôi biết mà đóng cửa."
"Không phải nhà cậu có người giúp việc sao? Đợi làm gì."
"Anh..."
"Evan sốt rồi. Hiện đang ở bệnh viện. Tôi đang trên đường về, William gọi, bây giờ vòng đến bệnh viện. Cậu ngủ đi."
"Sao? Evan? Ý anh là Lý Dịch Phong à? Này, wei? Wei?"
"Tút... tút... tút..."
Dương Dương đúng thật bị tên này làm cho tức chết. Lần này không biết là thứ bao nhiêu rồi nữa. Còn nhớ lúc trước ở chỗ bãi biển lái về, vốn còn định trông cậy vào hắn, cuối cùng ở bệnh viện tìm được mỗi tờ giấy, ghi cái gì mà tôi đến chỗ bọn họ trước, hại cậu đứng ngồi không yên, đã hai người lo chưa xong lại thêm hắn đi nộp mạng. Hiện trạng lúc đó bây giờ nhớ lại vẫn rùng mình, Lý gia cùng Trần gia sau khi nghe Mã Thiên Vũ báo cáo xong tình hình liền như phát điên, huy động không biết bao nhiêu là vệ sĩ tinh nhuệ. Máy tính cậu khi đó cũng thật thần kì, đột nhiên nhận được tín hiệu, sau đó tất cả đều lên trực thăng tiến thẳng ra cái nơi khỉ ho cò gáy đó, gặp cả đám sát thủ, nếu không có vệ sĩ thật không biết làm thế nào mà sống sót quay trở lại. Cái người tên Huỳnh Tông Trạch cũng điều động cảnh sát từ cục đến bắt gọn cả ổ, lúc đó mới thấy hắn đã ở đó rồi, hình như đi bằng ca nô. Cả bọn còn định cùng nhau vào trong, hắn liền cản lại, nói cái gì không thông thuộc khó mà giữ an toàn, kêu tất cả đợi ở bên ngoài, một mình hắn là được. Quả thật là loại người chỉ làm theo ý mình. Đến Tông Trạch cũng hết cách, chỉ đưa cho hắn vật gì đó, rồi cũng phải ở lại.
Dương Dương đột nhiên rợn người, cậu trước giờ nhiều lắm chỉ kêu người khác đi giải quyết, chưa từng tận mắt chứng kiến mấy cảnh máu nghe, nghĩ đến ngày hôm đó thân thể bất giác run lên. Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ đứng đây giậm chân cũng không ích gì, chi bằng đến đó xem bọn Vỹ Đình thế nào. Nghĩ là làm, Dương Dương chạy vội lên lầu, vơ bừa cái áo khoác rồi lấy chìa khóa tức tốc đến bệnh viện, mặc cô giúp việc gọi í ới phía sau.
__________
Thiên Vũ cùng Tông Trạch vừa xuống máy bay, chân đặt lên nước Mỹ rồi, cả người cũng bủn rủn, lúc này ai cũng mệt mà, nhưng không có một tiếng than. Tông Trạch chỉnh lại áo khoác cho cậu, nơi này có phần lạnh hơn ở Bắc Kinh. Thiên Vũ cũng tùy ý để anh muốn làm gì thì làm, còn mình bật điện thoại, vốn dĩ xem mấy vị bác sĩ kia giờ này có thể giúp cậu không, dù sao bị lệch múi giờ, vẫn là làm phiền nhờ vả người ta, hỏi trước một tiếng vẫn hơn. Cả chục cuộc gọi nhỡ từ Vỹ Đình hiện lên trên màn hình làm cậu suýt đánh rơi điện thoại, bên ấy chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
"Vỹ Đình, tiểu Hạ sao rồi?"
Giọng Thiên Vũ không tránh khỏi lo lắng, bước chân ngày càng gấp rút, mà Tông Trạch cầm theo hộp đựng mấy cái ống cũng nhanh chóng nối gót theo sao, cố nghe chút thông tin từ điện thoại. Cậu hiểu ý, bật loa lớn
"Cậu ấy sốt rất cao, 42 độ rồi. Cũng không giảm được, bác sĩ nói không thể tiêm thuốc hạ."
"Anh bình tĩnh một chút, ông ấy làm vậy là đúng rồi. Chúng ta vẫn chưa biết kia là loại thuốc gì, bây giờ tiêm lung tung e rằng rất nguy hiểm. Tôi lập tức đi xem thành phần trong đó. Hai người nhất định đợi tôi cùng Tông Trạch về.!"
"Được."
Thiên Vũ nói với Vỹ Đình xong, điện thoại lập tức kết nối với bác sĩ bên này...
"Tông Trạch, mau đi thôi."
"Ừ.!"
__________
Chiếc BMW đỗ xịt ngay bãi đậu xe, cũng không cần biết có đúng vị trí hay không, rầm một cái đóng cửa, LK một mạch đi lên, không cần hỏi cũng biết chỉ có thể là phòng Vip đó. Chỉ là, hắn luôn có cảm giác kì lạ, không phải ai đó luôn bám đuôi đi?!
Trực giác của một sát thủ vốn được tôi luyện vô cùng nhanh nhạy, dù có chút vô lí nhưng hắn chưa từng sai bao giờ. Thầy rõ ràng đã chìm trong lòng biển lạnh, còn ai có thể theo hắn tới đây?!
LK quay trở lại xe, bật trong hộp chứa ra một khẩu súng, nhét bên hông, chậm rãi cẩn trọng tiến lên, hắn không đi thang máy mà bẽ ngoặt sang cầu thang bộ. Một bóng đen vụt qua
"Ai?" LK nhanh như cắt quay phắt lại, chĩa súng vào mi tâm người kia
"Là tôi."
"Dương Dương? Sao cậu lại ở đây?"
"Dĩ nhiên đến xem Lý Dịch Phong thế nào rồi. Hỏi thừa."
"Trình lái xe không tồi, nhanh như vậy đã đuổi kịp."
"Giờ không phải lúc tán gẫu. Mà anh điên à, tự dưng lại đi thang bộ?"
"Tôi còn tưởng cậu là sát thủ phương nào."
"Có tật giật mình."
LK cùng Dương Dương ấn nút thang máy. Dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt sắc bén của LK vẫn lướt qua một lượt bãi giữ xe, có chút nghi ngờ. Hắn quá đa nghi rồi?! Phía trước rõ ràng không có ai...
Chỉ là, khi cánh cửa thang máy kia vừa khép lại, một người cũng từ góc khuất bước ra, có chút vội vã ấn thang máy bên cạnh cùng lúc đi lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro