Chương 65
Vỹ Đình lúc này đã kết thúc quá trình ở địa ngục trần gian từ Huỳnh Tông Trạch, cảm thấy rất muốn đem hắn đi cắt tiết. Anh vào bếp nấu cháo cho Dịch Phong, sắc mặt xanh xao của cậu quả thật làm anh lo lắng, không phải nhiều ngày không được ăn đi? Vỹ Đình khẽ lắc đầu, nếu đổi lại là anh, nhìn thấy những thứ đó chắc chắn ăn cũng sẽ nôn ra hết, trong phút chốc cảm thấy bản thân rất vô dụng, không bảo toàn được cho cậu, nhất thời dâng lên đau xót
"Nước sôi rồi. Thẫn thờ cái gì?"
LK đã khoanh tay dựa tường, nhàn nhạt nói, cũng không có quan tâm việc đã làm Vỹ Đình giật mình
"LK? Sao mày còn ở đây?"
"Không ở đây thì ở đâu?"
"Mày...!"
"Tao thế nào? Tao cảm thấy tao rất tốt. Ít ra cũng không có thê nô như mày. Bị đánh muốn chết đi sống lại vừa về đến nhà quấn vài vòng băng liền xách mông đi nấu cháo."
"Chẳng phải ế đến mức muốn có số thê nô như tao cũng không được sao?!"
"Hờ, tao làm sao dám so sánh với đôi cẩu phu thê nhà mày. Dù gì chút nữa Dương Dương bảo lãnh tao rồi, đỡ phải chướng tai gai mắt."
"Dương Dương?"
"Tao cũng vừa biết tên. Hôm bọn mày ở trong hẻm, là thằng nhóc đó thuê tao. Lúc đó cũng buồn chán không có việc làm, đi tiêu khiển thôi."
"Dương Dương bằng tuổi mày, ở đó mà nhóc."
"Tao thích. Lắm lời."
"Thế phát cuối là mày bắn?"
"Mấy tay khác thì viên đạn đã xuyên sọ mày rồi thằng ngây thơ. Mày nghĩ bọn nó có thể nhắm ngay báng súng và cổ tay trong tình trạng ánh sáng đó à?"
"Mở miệng ra vài câu đã chửi. Nếu cùng Dương Dương ở một chỗ sao còn quay lại đây, có việc gì?"
"Chỉ là nhớ ra Evan bị ống tiêm đâm trúng lúc thầy bắn ra. Nó đỡ cho mày. Mày khi đó như chết rồi nên tao nói phòng khi cần."
"Đỡ cho tao?"
"Đúng là như chết."
"Tao hỏi mày mấy cái thứ đó rốt cục chứa cái gì? Phong Phong rất đau."
"Tao cũng không phải mẹ ổng, mày nghĩ ổng nói tao biết à?!"
"..."
"Nhờ cậu bạn bác sĩ của mày, tao nói đến đây thôi. Hết cách."
LK xoay người rời đi, cũng không có ý định chào một tiếng
"Lo nồi cháo của mày."
Vỹ Đình đăm chiêu suy nghĩ, thầy muốn giở trò gì với Phong Phong đây?!
"Mã Thiên Vũ, cậu ra đây một chút."
"Tiểu Hạ mệt đến thiếp đi rồi, nhỏ tiếng một chút. Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh đây." Thiên Vũ nhíu mày từ phòng Dịch Phong đi ra, vô cùng nhẹ nhàng mà đóng cửa
"Đường màu tím trên tay Phong Phong."
"Phải. Làm sao mà có? Nếu bị đánh cũng không cách nào thành ra như vậy."
"Là tiêm thuốc."
"Tiêm thuốc? Thảo nào lại có lỗ châm, nhưng không có thuốc nào làm hằn lên một đường tím ngắt sưng to như thế."
"Vậy nên tôi cần cậu giúp. LK cũng không biết thứ đó là gì. Đành nhờ cậu kiểm tra một chút."
"Chỗ này e rằng không được. Tôi chỉ có thể bay về Mỹ làm xét nghiệm thành phần trong máu."
"Khi nào thì được?"
"Tối nay. Kéo dài tôi không yên tâm."
"Tốt. Tổng cộng có ba mũi."
"Biết rồi. Tôi đi lấy máu."
"Cám ơn cậu trước. Tôi đặt vé máy bay cho."
"Tiểu Hạ cũng là bạn tôi. Anh đừng lúc nào cũng khách sáo."
"Vì lần trước ở công ty chơi cậu một vố đau. Bây giờ lại phiền cậu chạy ra nước ngoài giữa đêm. Cậu thật sự nghĩ tôi đang khách sáo sao? Tôi đang nhờ vả."
"Đúng là người như anh không thể định nghĩa bằng từ 'tử tế' mà."
Thiên Vũ mở cửa vào phòng, cầm theo ống tiêm cùng một hộp chứa. Vỹ Đình cũng nối gót theo sau, trên tay là bát cháo đang tỏa hương nghi ngút.
"Phong Phong..." Vỹ Đình nhẹ nhàng gọi, thấy cậu rúc dưới lớp chăn dày, cũng không nỡ đánh thức.
Dịch Phong vốn dĩ không có ngủ. Chỉ là khi nãy nghe tiểu Vũ nói về anh, nước mắt liền không ngừng được, chỉ còn cách giả vờ nhắm mắt ngủ, đợi cậu ta băng xong thì ra ngoài. Dịch Phong sợ anh nhìn thấy, dùng tay cố dụi mắt, cốt là lau khô nước mắt lại làm như vừa thức dậy.
"Phong Phong, em ăn một chút."
Vỹ Đình lập tức đỡ lưng cậu.
"Em không sao."
"Tiểu Hạ, tôi cần máu đem đi xét nghiệm. Cậu chịu khó một chút." Thiên Vũ cầm ống tiêm, bôi cồn lên tay cậu.
Dịch Phong vừa thấy thứ đó, nước mắt vừa khô lập tức lưng tròng
"Đừng... đừng..."
Cậu rúc trong chăn, bó lấy gối. Vỹ Đình nhìn thấy, không khỏi đau lòng, cậu như thế này đều là tại anh không tốt. Anh ôm lấy cậu vào lòng, không ngừng xoa lưng
"Phong Phong, xin lỗi em, xin lỗi em.! Là anh không tốt, không bảo vệ được em.! Là anh vô dụng, đều là tại anh.!"
Dịch Phong đang chìm trong cơn sợ hãi, vô thức cố tránh xa Thiên Vũ, lại nghe thấy giọng anh run run gần sát bên tai, không kìm được đau lòng. Vỹ Đình ôm chặt lấy cậu
"Phong Phong ngoan, em để Thiên Vũ lấy máu được không? Nếu không không có cách nào trị cho em."
"Không... đừng... Đình... em không muốn... không muốn..."
"Phong Phong... ngoan... anh đang ở đây với em mà..."
"Đau... đau lắm..."
Dịch Phong rúc vào lòng anh, vùi đầu trong ngực, nước mắt thấm đẫm áo anh, nóng hổi, thiêu đốt cả trái tim anh.
"Thiên Vũ, cậu còn tiêm không?"
"Còn..."
Vỹ Đình giật lấy ống tiêm, giơ tay mình trước mặt Dịch Phong, bắt đầu dùng lực đâm thẳng xuống, một lần rồi lại một lần... Cậu mở to mắt nhìn anh, vô cùng hoảng loạn. Máu anh bắt đầu chảy xuống, đỏ đến chói mắt...
"Anh... anh... làm gì...?!"
"Chịu đau với em. Cũng là chuộc lỗi với em."
"Đình Đình..."
Cậu cật lực ghì tay anh lại, không cho những lỗ kim kia trở nên nhiều thêm
"Anh bị ngốc à. Mau dừng lại. Trần Vỹ Đình anh mau dừng lại.!"
Dịch Phong đau lòng hét lớn. Vỹ Đình ôm lấy cậu, để đầu cậu gục trên vai mình
"Phong Phong, để Thiên Vũ lấy máu của em, một chút thôi... được không? Làm ơn..."
Dịch Phong khẽ nhắm mắt, vùi vào hõm vai anh, Vỹ Đình thậm chí cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi của cậu vẫn không ngừng chảy xuống. Anh khẽ ôm đầu cậu, xoa xoa lưng cố trấn an người trong lòng. Dịch Phong một tay vòng qua eo anh, một tay chần chừ đưa ra ngoài không trung. Thiên Vũ hiểu ý, dùng ống tiêm mới, nhẹ nhàng hết sức có thể đâm vào tay cậu, cố gắng để cậu không đau, từ từ rút máu từ mạch tím ngắt kia. Một màu đen đặc từ từ dâng lên trong ống. Thiên Vũ nhíu mày, quyết định lấy thêm máu của Dịch Phong ở mạch bình thường, hiển nhiên dùng thêm ống thứ hai. Mà cậu lúc này mắt gắt gao nhắm chặt, cắn môi đến trắng bệch, ghì chặt lấy anh.
"Xong rồi. Tôi đi đây."
"Vé máy bay đặt mua rồi, đến đó tự có người dẫn cậu đến nơi. Có hai vé, Tông Trạch cùng đi cũng không có vấn đề. Cám ơn cậu."
Thiên Vũ khẽ cười
"Không có gì. Tiểu Hạ giao lại cho anh."
Mã Thiên Vũ khép nhẹ cửa phòng, bước ra phòng khách đã thấy Tông Trạch ngồi vắt vẻo chờ cậu
"Cảnh sát Tông, chúng ta đi Mỹ một chuyến."
Tông Trạch thoáng ngạc nhiên, vẫn là đứng lên đi cùng cậu, còn tiện tay vơ lấy áo khoác, choàng lên người Thiên Vũ
"Khuya rồi. Trời lạnh đấy, tiểu Vũ."
Biết sao được, Huỳnh Tông Trạch bây giờ thiếu hơi Mã Thiên Vũ sẽ không chịu được.
Vỹ Đình không ngừng xoa xoa lưng Dịch Phong, trải qua mấy trăm năm mới khẽ nắm lấy vai cậu, giữ người cậu trước mặt mình, tay lau đi hàng nước mắt, đau lòng nhìn cậu
"Phong Phong, em khóc thật giỏi, mỗi giọt đều to bằng hạt đậu."
"Hức... tay anh... tay anh..."
"Tay anh vẫn khỏe. So với..." Vỹ Đình vốn định an ủi cậu, nói đến đây đột nhiên dừng lại. Nhiều chuyện vẫn là không biết thì tốt hơn
"So với?"
"Không có gì. Lúc nãy sao em lại khóc?"
"Em sợ... Anh còn trêu em?"
Dịch Phong có chút giận dỗi con người trước mặt, lại thấy ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc.
"Anh nói lúc anh bước vào phòng, trước đó sao em lại khóc?"
"Anh làm sao mà..."
"Giấu được anh chắc. Còn không mau nói?"
"Tiểu Vũ... cậu ấy nói lúc anh bị tai nạn liền không thể đi được... em... em xin lỗi..."
Dịch Phong cúi đầu, cảm thấy vô cùng hối hận. Anh chắc hẳn rất đau lòng, cậu lại nhẫn tâm rời đi, đừng nói là điện thoại, ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không có, vậy mà anh vẫn một lòng tin tưởng cậu. Là anh ngốc hết thuốc chữa hay là cậu quá vô tình đây?
"Bảo bối..."
Cậu nghe tiếng anh, khẽ ngước lên, đạp vào mắt là nụ cười tươi, đến nỗi má lúm bên phải lộ ra mồn một
"Em đang lo cho anh sao?"
"Không anh thì là ai? Còn hỏi..."
Vỹ Đình hôn chụt vào môi Dịch Phong, còn cọ cọ mũi cậu
"Phong Phong, cám ơn em..."
"Gì chứ... anh bị ngốc sao? Là em hại anh ra nông nỗi đó..."
"Không phải bây giờ em đang bên cạnh anh sao? Vậy là đủ rồi a."
"Anh... dẻo miệng."
"Đi xa anh như vậy đã đủ chưa?"
"Gì cơ?"
"Anh nhớ em rồi.!"
"A... mau buông ra... Đình Đình... ngạt chết người rồi...!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro