Chương 56
Vỹ Đình điên cuồng lái xe, cũng không có màng đến an toàn. Anh lúc này chỉ mong được nhìn thấy cậu.
Điện thoại bên cạnh không ngừng đổ chuông. Bọn Dương Dương thật lo đến sốt vó. Trách anh quả thật dại dột, thương tích còn chưa khỏi lại một mình chạy đi. Người có thể khiến Vỹ Đình làm chuyện không suy nghĩ còn có thể là ai được nữa?! Cũng may anh ta lái xe của Dương Dương, chứ mà lấy xe của Tông Trạch hay Thiên Vũ thì thôi xong. Lúc này khoan hãy nói đến chuyện may rủi, Dương Dương ngồi trong xe, ba người vẫn là đi chung thì tốt hơn. Tông Trạch lái xe, Thiên Vũ ngồi ghế bên cạnh, còn Dương Dương ở ghế sau tay ôm cái laptop, không ngừng gõ gõ, liền xác định được vị trí của Vỹ Đình, thầm nghĩ tên này hẳn là muốn tự vẫn, tốc độ khỏi bàn.
"Bờ biển, lái về phía đó."
"Được." Tông Trạch nhấn chân ga, chiếc xe vụt một cái lao đi
"Anh ta là bị điên sao?! Muốn đi ngắm biển cũng không nói chúng ta một tiếng.!"
Dương Dương mang biểu cảm không thể tin được nhìn Thiên Vũ, cậu ta lúc này còn có thể suy nghĩ như vậy?!
"Tông Trạch, anh nên mở một khóa huấn luyện IQ cùng logic cho cậu ta!" Tông Trạch khẽ lắc đầu
"Tiểu Vũ à, em thật là. Em nghĩ cậu ta trong tình huống này có thể đi ngắm biển sao?!"
Dương Dương gật đầu tán thành, cảnh sát quả nhiên có tư duy. Tông Trạch tiếp
"Có lẽ nửa đêm đói bụng muốn đi câu cá một chút. Chậc, mua ăn có phải dễ hơn không?! Đúng là khó hiểu.!"
"Các cậu... các cậu...?!"
Dương Dương nghe xong mặt ngu luôn. Là cậu thông minh hơn người hay là bọn họ... bọn họ... à mà thôi...
"Haiz. Nghe đây. Hôm nọ tôi đuổi theo chiếc xe bắt Lý Dịch Phong đến đây thì mất dấu. Tính đi tính lại đường này chỉ có thể ra biển. Tôi nghĩ đến đó có lẽ bọn họ chợt phát hiện ra nên vứt thiết bị theo dõi đi. Bây giờ suy xét lại hẳn là không phải. Bởi vì lúc đó là mất tín hiệu chứ không phải tín hiệu nằm yên một chỗ không di chuyển."
"Ý cậu là Trần Vỹ Đình đang tìm Lý Dịch Phong.?"
"Chính xác hơn là có người cho anh ta địa chỉ để đến. Yêu cầu chắc chắn không được nói với chúng ta."
"Bây giờ làm thế nào?!"
"Nếu thật sự Vỹ Đình đến chỗ đó, tín hiệu trên xe cũng mất nốt. Tức là chúng ta không thể tìm thấy bọn họ.!"
"Dương Dương, cậu cũng đâu có nghèo, sao lại dùng đồ dỏm vậy a?"
"Mã Thiên Vũ, cậu nói ai dùng đồ dỏm hả?!"
"Cậu đừng quát tiểu Vũ nhà tôi.!"
"Các người...!! Hừ..."
Chiếc xe xé gió chạy với tốc độ chóng mặt, tiếc là vẫn không bì được với người kia. Vỹ Đình đã đến nơi. Anh có nghĩ đến chuyện mình thật sự hành động quả thật không có tính toán. Anh biết mình không thể đấu lại thầy, đừng nói chi đến những người còn lại trong tổ chức. Khả năng thành công là 0%. Dĩ nhiên anh muốn cứu Dịch Phong, nhưng liệu đẩy bọn Dương Dương vào vụ này thật sự có ích? Hay chỉ làm cục diện càng thêm rối, càng có nhiều người bị thương?! Anh vốn nghĩ chuyện này chỉ có thể do anh giải quyết, nếu không thầy đã không gọi anh đến. Tạm gác chuyện này sang một bên, anh vẫn là tìm đường đến đảo kia trước. Trời tối, cách duy nhất là thuê ca nô, vị trí qua bốn năm thật không còn nhớ rõ, chỉ có thể cầu may. Thật muốn gãy lưỡi, trả không biết bao nhiêu người ta mới cho thuê.
Vỹ Đình lướt ra biển. Anh biết mình không thể quay đầu nữa, từ đây trở đi, điện thoại không tài nào bắt được sóng... "Phong Phong, sống cùng sống, chết em vẫn phải sống!"
Vỹ Đình khẽ cắn môi, nước biển tạt vào mặt, mặn chát.
"Chết tiệt.!"
Dương Dương đá vào cát như thể nó là đại diện cho sự tức tối khổng lồ của cậu.
"Chúng ta đến muộn rồi.!"
"Bây giờ... nên làm thế nào?"
"... không biết nữa..."
__________
Vỹ Đình vòng đi vòng lại, cố lục lại trí nhớ về quãng thời gian bốn năm trước của mình, thật sự có chút mơ hồ... vẫn là mất kha khá thời gian. Cũng may là đảo này có vị trí khá đặc biệt, hình như là nằm giữa hai "điểm đen" trên biển, giống như có cái hố đen sâu hoắm, chỉ cần bạn đến gần, nó sẽ hút lấy bạn, không tài nào thoát ra... Đó là lí do thầy đã chọn hòn đảo này.
Vỹ Đình chợt nghĩ, nếu anh theo hướng đi trong tiềm thức mà vẫn không tìm được thì tắt máy ca nô, để nó trôi tự cho có khi nào bị hai điểm nhỏ kia hút hay không?! Dù có chút nguy hiểm nhưng chí ít vẫn tìm được cậu. Phó mặc cho trời đi?!
Anh thật sự để nó trôi tự do. Nhiên liệu cũng không còn nhiều nữa... Chiếc ca nô của Vỹ Đình thật sự bị hút. Lúc đầu hoàn toàn sóng yên biển lặng, đường tìm đến đó vô cùng mông lung mờ mịt. Nhưng càng ngày lực hút kia càng có dấu hiệu rõ ràng hơn, bằng chứng là ca nô cho dấu hiệu xoay vòng. Anh hẳn là đang ở giữa hai điểm kia? Nếu vậy thì thật không xong, chiếc ca nô bé bỏng này sẽ bị sóng dập cho tan nát rồi chìn sâu vào lòng đại dương lạnh lẽo không để lại chút vết tích. Mà hòn đảo nằm sau hai cái hố tử thần kia. Vỹ Đình quyết đinh năm ăn năm thua, bẻ lái quẹo sang một bên. Đằng nào chả chết, cứ chọn đại một lỗ mà chui thôi.! Ngoắt một cái chiếc ca nô không được lái mà vẫn lao đi vun vút. Vào lỗ thật rồi.!
Ban ngày biển giống như một người bạn thiên nhiên hiền hòa, xanh rì gợn sóng, mà lúc này đây, khi đêm về lại có phần dữ tợn. Lúc nãy vẫn còn gió yên biển lặng, mà bây giờ trước mắt dần có sương mù bao phủ, mưa rơi lất phất, thi thoảng còn sét lóe sáng, rất gần. Vỹ Đình biết mình đã vào tâm bão. Càng trôi vào sâu, gió càng điên cuồng gào rít, ra sức vùi dập chiếc ca nô lúc này không có khả năng điều khiển...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro