Chương 47
Cạch
Tử Hoa bước vào, trên tay cầm hộp giữ nhiệt, thấy đám người Vỹ Đình đã rời đi, căn phòng yên tĩnh lạ.
“Về rồi sao?”
“Ừ.”
“Cháo của anh. Ăn đi.”
“Cám ơn cô. À, tên cô là Tử Hoa, nhỉ?”
“Phải, Lý Tử Hoa.”
“Cô cứu tôi một mạng, tôi nhất định sẽ báo đáp.” Ngừng một chút, LK mới tiếp “Chỉ là, tôi muốn nhờ cô một việc.” Tử Hoa nhìn người trước mắt, mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhướn mày, ra hiệu cho hắn nói tiếp…
__________
“Vỹ Đình, anh bình tĩnh đã.”
“Đúng đó, bây giờ nóng vội không được gì.”
“Thật không biết một ngày kêu cậu ta bình tĩnh bao nhiều lần, tại sao lúc nào cũng hấp tấp như vậy?! Tôi tưởng tổng giám đốc đều là người điềm đạm?”
“Tông Trạch, anh ta cũng là lo cho tiểu Hạ quá thôi…”
Vỹ Đình mặc kệ những người kia, mày nhíu chặt. Huỳnh Tông Trạch nhìn biểu cảm của anh, lắc đầu một cái
“Tôi nói chính vì anh lúc nào cũng mang tâm tưởng lo lắng như vậy mới bỏ qua rất nhiều chi tiết của vấn đề. Tôi tin rằng những điều này không nhất thiết phải là cảnh sát mới phát hiện ra. Bằng chứng là tiểu Vũ và Dương Dương cũng nhận thấy được.”
“Ý anh là sao?”
“Chúng tôi thật ra có một kế hoạch rõ ràng, chỉ là vì muốn anh ngoan ngoãn dưỡng thương mới không cho anh biết. Nhưng xem ra lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất.” Vừa nói, Tông Trạch vừa đánh ánh mắt sang bọn người Mã Thiên Vũ, Dương Dương, thấy họ khẽ gật đầu mới tiếp tục
“Dương Dương nói ‘thầy’ muốn giết Chu Tiêu Cầu để hủy lệnh ám sát anh, chúng ta đều biết LK có thừa khả năng, tại sao lại còn muốn Lý Dịch Phong cùng hợp tác? Lý do chỉ có một, Dịch Phong cũng là một con mồi của ông ta, chính xác hơn là anh cũng nằm trong tầm ngắm, Trần Vỹ Đình. Theo như anh nói, từ đầu tới cuối hai người đều ở cạnh nhau, điều này cản trở ‘thầy’, vì vậy hắn mới ra điều kiện William không được biết, để dẹp đi một mối quan ngại là anh. Sở dĩ kế hoạch của hắn sẽ vô cùng hoàn hảo nếu Dương Dương không tình cờ nghe được. Lại nói đến LK. Vấn đề thứ nhất, hắn bị thương. Anh là người hiểu rõ năng lực của hắn nhất. Hắn là một sát thủ, vậy ai có thể khiến hắn ra nông nỗi này?”
“Là ‘thầy’?”
“Bingo, chính là ông ta. Vấn đề thứ hai, tại sao ông ta phải ra tay với học trò của mình? Hơn nữa còn chưa giết được Chu Tiêu Cầu? Tại sao ông ta phải loại bỏ một quân cờ đắc lực như vậy?”
“…”
“Bởi vì đột nhiên phát sinh ra sự cố mà ông ta không ngờ được. Tôi nghi ngờ LK trong một khắc bỗng dưng trở thành mối đe dọa của ông ta. Lúc nãy hắn tỉnh dậy không nói gì cho đến khi chúng tôi vào sao?”
“Tôi có hỏi tình hình của Phong Phong, hắn bật dậy, thốt lên ‘Không xong rồi.’”
“Không xong rồi?”
“Phải, còn lại cái gì cũng không nói, vậy nên tôi mới bất an...”
“…”
Tông Trạch cúi đầu ngẫm ngẫm một lúc… ‘Không xong rồi?’…
“Tiểu Hạ không phải cũng bị truy sát chứ?”
“Không thể, nếu ‘thầy’ muốn giết cả Lý Dịch Phong thì ai sẽ là người ám sát Chu Tiêu Cầu? Ông ta đã mất LK, hẳn sẽ còn muốn giữ lại Dịch Phong, huống chi từ đầu ông ấy đã muốn cậu ta làm việc này, chắc cũng là một phần kế hoạch của ông ấy, sẽ không thể bị phá vỡ.” Tông Trạch đáp lời Thiên Vũ, vẫn suy nghĩ nguyên nhân hợp lý nhất
“Nhưng không phải hai người họ cùng hợp tác sao?” Dương Dương lúc này mới lên tiếng
“Lần này hai người không đi chung. LK đã nói Phong Phong không có bị thương, nhưng an toàn thì không đảm bảo.”
“Tên đó nói bằng thừa, tiểu Hạ bên cạnh ông ‘thầy’ kia có thể an toàn sao?! Thâm độc như vậy.”
“LK không nói, chúng ta cũng không chắc được điều gì, chỉ là, cho đến khi Chu Tiêu Cầu vẫn bình an vô sự thì Lý Dịch Phong nhất định không xảy ra chuyện.”
“Vậy kế hoạch của các cậu là gì?”
Vỹ Đình lúc này mới nhớ đến lời nói khi nãy của Tông Trạch. Dương Dương mở laptop của cậu lên đưa cho anh
“Nếu thật sự Chu Tiêu Cầu, Lý Dịch Phong và anh đều là mục tiêu của ‘thầy’, thì dịp ba người cùng nhau tề tựu một chỗ sẽ là cơ hội thuận lợi nhất. Dịch Phong thì dễ rồi, vì cậu ta vẫn đang chịu sự kiểm soát của ‘thầy’. Vấn đề của ông ta chỉ còn lại anh và Chu Tiêu Cầu. Theo lịch trình, anh chỉ gặp Chu Tiêu Cầu vào tiệc mừng hợp đồng vừa kí kết diễn ra vào thứ bảy.”
“Tức là nếu như Tông Trạch đoán không lầm thì ngày mai chính là ngày ‘thầy’ hành động. Chúng ta vẫn nên chuẩn bị thì hơn. Khả năng rất cao là tiểu Hạ cũng sẽ có mặt.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vỹ Đình, ngày mai anh phải đến buổi tiệc đó, cư xử bình thường, nhưng nhất định chú ý quan sát, tìm được Lý Dịch Phong càng tốt, lập tức đưa cậu ta ra khỏi đó. Tôi sẽ giúp anh cài bộ đàm để liên lạc. Sở cảnh sát không thiếu.”
“Được.”
“Dương Dương giỏi máy tính điện tử như vậy, phiền cậu ngồi trong xe kết nối chúng tôi lại, sẵn tiện quan sát tình hình.”
“Không thành vấn đề.”
“Tôi và tiểu Vũ sẽ theo dõi Chu Tiêu Cầu.”
“Nhất trí.”
“Không còn gì nữa mọi người nghỉ ngơi đi, sắp phải vất vả rồi.”
“Vậy tôi về nâng cấp phần mềm một chút.”
“Tông Trạch, em cũng chuẩn bị vài thứ phòng trường hợp có người bị thương.”
“Khoan đã.” Vỹ Đình đột nhiên lên tiếng “Cám… cám ơn mọi người…”
Nếu không có bọn họ, bây giờ đừng nói đến chuyện cứu Phong Phong, ngay cả di chuyển anh cũng không làm được
Dương Dương và Mã Thiên Vũ mỉm cười rời đi, đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Tông Trạch mới quay sang Vỹ Đình
“Trần Vỹ Đình, tôi khuyên anh tốt nhất từ giờ đến sáng mai nên tĩnh tâm lại, trong vòng một đêm gạt hết mọi phiền não, tập trung cho việc trước mắt. Nếu anh cứ tiếp tục bị thao túng bởi cảm xúc lo lắng trong lòng thì mạng của anh anh cũng không giữ được. Anh ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có thì đừng nghĩ đến việc bảo vệ người khác.”
Nói rồi không chờ anh đáp lời, hắn xoay người đóng sầm cửa, chỉ còn một mình Vỹ Đình trong phòng, trầm mặc. Huỳnh Tông Trạch nói đúng, ngày mai… anh phải quay trở lại!
__________
Dịch Phong lau súng, kiểm tra rồi lắp đạn vào, trang bị thêm vài thứ khác cho cuộc ám sát. Cậu đã có sự chuẩn bị vào ngày mai. Đi lần này cầu sống không cầu chết. Bằng mọi giá cậu phải kết thúc mọi chuyện, để trở về…
Lúc này, ở căn phòng khác, những con hổ được bày trí trong bóng đêm càng lộ rõ vẻ khát máu, đặc trưng của một loài chúa tể khi bước vào cuộc săn mồi. Người đàn ông trên con hổ dũng mãnh nhất, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn có con chim ưng đang ngự trị với đôi mắt đỏ rực gõ từng nhịp từng nhịp, hưng phấn nhếch môi
“Trò chơi sắp bắt đầu rồi…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro