Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

LK lái xe ra khỏi tổ chức, lòng rối bời, căn bản không biết nên giải quyết thế nào. Hắn nhanh chóng liên lạc với quản gia, bây giờ ngoài việc kêu Dịch Phong tạm thời trốn đi thì hắn không nghĩ được gì khác. Đáng tiếc là, vì muốn bảo vệ bản thân, hắn xây một biệt thự ở bìa rừng, nơi một cột sóng điện thoại cũng không có. Giờ thì hay rồi, an toàn phát sợ luôn, cầm cái điện thoại cứ tút tút ngoài vùng phủ sóng mà hắn thấy mình thiệt ngu hết sức. LK còn dồn hết bức bối lên cái điện thoại đáng thương thì phía sau đã bắt đầu rục rịch. Năm chiếc xe không nhìn rõ hiệu gì nữa đang gắt gao đuổi theo hắn. LK không ngờ được lão già đó lại nhanh phát hiện như vậy. E rằng phải lo cho thân mình trước. Còn về Dịch Phong, nhất định nghĩ cách sau. Nói thế nào, cậu và Vỹ Đình cũng là hai người bạn đầu tiên và duy nhất đến thời điểm này, chí ít đối với hắn là vậy.
LK xếp thứ hai trong nhóm sát thủ của "thầy", tuy nhiên, trong lòng những người khác hắn luôn ở vị trí thứ nhất: đáng ghét nhất, đáng khinh nhất, đáng hận nhất. Tâm tính LK không bình thường, hắn ngạo mạn và hiếu thắng, không từ thủ đoạn. Có lẽ vì vậy mà mọi người từ đầu đã xa lánh hắn. Duy chỉ có William và Evan là hai kẻ đầu tiên chủ động bắt chuyện với hắn. Có lẽ họ sẽ không nhớ đâu nhưng đối với hắn đó là kỉ niệm đẹp nhất. Hắn là trẻ mồ côi, sau bị bắt buộc tham gia tổ chức do 'được' "thầy" nhìn trúng trong một lần hắn đánh võ kiếm cơm. Từ nhỏ đã bị khinh thường miệt thị, khó trách được trong quá trình trưởng thành tâm tính có chút xấu xa. Thế nhưng chung quy lại vẫn là vì thiếu thốn tình cảm. Hắn không phải không biết mỗi lần hắn dùng tiểu xảo đánh thắng Evan, cậu đều tìm William kể về hắn, dù là vì uất ức đi nữa thì đối với hắn, người khác nhắc đến mình vẫn là một điều đáng chờ mong. Sâu trong lòng hắn vẫn xem hai người là bạn, chỉ là không biết cách nào nói ra, cách nào diễn đạt. Bởi vậy mà tâm tư của hắn bằng cách ngu ngốc nào đó được bộc lộ theo chiều hướng xấu đi, độc đoán và ích kỷ. Chính là muốn hai người bọn họ có chết cũng phải chết dưới tay hắn.
LK nắm chặt vô lăng, bắt đầu màn trốn chạy mà hắn không biết đã thực hiện biết bao lần. Chỉ có điều, lần này kẻ tham gia cuộc truy đuổi này là "đồng học" sát thủ của hắn. LK nhấn chân ga, vù một cái vọt lên, trình lái xe thật sự không tồi. Nhưng những kẻ phía sau cũng không phải dạng vừa, thấy mình bắt đầu có dấu hiệu thua sút không ngần ngại mở ra một bên cửa xe giương súng nhắm bắn giữa đường.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Đạn bắn loạn xạ vào xe LK, gây rối loạn không nhỏ. Xe hắn cũng chỉ là Mercedes, không phải thùng chống đạn, cũng không nuốt được sắt thép, dĩ nhiên bắt đầu hư hại không ít.
LK nghiến răng, hận trên xe chỉ có mỗi mình hắn, không thể vừa quay xuống phía sau nhắm bắn vừa lái được. Điều duy nhất có thể làm chính là tận lực đào tẩu.
__________
Dương Dương đứng trước mặt Vỹ Đình, Thiên Vũ, Tông Trạch kể lại không sót một từ hắn nghe được lúc LK gặp Dịch Phong. Nói xong liền đảo mắt xung quanh phòng một trận dò thám tình hình. Kết quả là, Vỹ Đình mặt đầy hắc tuyến, khỏi nói cũng biết anh phẫn nộ đến mức nào, cái con người trước mặt này chỉ khiến anh hận không thể đem cậu ta xé ra như xé một miếng khô bò. Hại anh hiểu lầm Phong Phong, còn gây ra bao nhiêu là chuyện.
"Tại sao cậu không nói sớm chứ?!" Vỹ Đình thật sự là phải kiềm chế hết mức mới nặn ra được câu hỏi phi thường lịch sự này.
"Trần tổng à, tôi cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi, tôi là sợ cậu ta lợi dụng anh."
"Lợi dụng tôi đâu không thấy, chỉ biết vì cậu ém nhẹm sự thật thành ra bây giờ tôi gây nên một đống rắc rối cho Phong Phong, lại không đi được, cũng không biết bây giờ em ấy đang ở đâu, thế nào rồi nữa." Vỹ Đình xổ luôn một tràn, trên trán hiện rõ ràng hai từ 'uất ức' to tướng.
"Vỹ Đình à anh đừng trách Dương Dương nữa. Anh biết tính tình tiểu Hạ rất cố chấp mà, việc cậu ấy muốn làm chỉ có trời mới cản được. Với lại dù sao bây giờ cậu ấy không phải cũng đã nói cho chúng ta rồi sao?!"
"Nếu cậu ta còn giấu tôi liền đem đi thiến luôn rồi.! Nhà họ Dương nhất định sau này mua khỉ về làm giống."
"Bình tĩnh. Tôi thấy tạm thời vẫn là nên tìm cách liên lạc với Dịch Phong."
Tông Trạch từ nãy giờ bảo trì trạng thái im lặng, gõ gõ ngón trỏ lên bàn cất tiếng "Hơn nữa, như LK nói, mục đích của 'thầy' là Chu Tiêu Cầu, mà hắn vẫn không sao chứng tỏ bên kia chưa hành động."
"Oaaa, Tông Trạch thật thông minh a." Thiên Vũ híp mắt cười
"Anh là cảnh sát mà."
"Đúng đúng, anh thật giỏi."
"Hai người các cậu có hú hí thì về nhà trùm chăn khen nhau đi. Đừng làm tôi nhớ Phong Phong thêm nữa."
"Vỹ Đình, anh tuyệt tình như vậy a?!"
"Hừ."
"Đừng gây nữa. Tôi thấy trước tiên nên điều tra tổ chức này, đoán kế hoạch hành động của chúng." Dương Dương mở laptop ra, miệng nói tay làm.
"Được."
Mọi người cùng nhau đồng thanh, mỗi người một việc, mặt đầy quyết tâm.
__________
Dịch Phong đang ngồi trong phòng, hệt như cũ giữ im lặng, suy tính làm cách nào hôm đó có thể thành công đột nhập vào chỗ của Chu Tiêu Cầu.
Thực sự nghĩ không ra biện pháp, còn muốn tìm LK bàn bạc một chút, tốt xấu gì cũng hợp tác với hắn.
LK không còn nhốt cậu nữa, ở lại đây có thể miễn cưỡng xem như là cậu tự nguyện. Cửa vừa mở ra, Dịch Phong một trận sững sốt. Vị quản gia bình thường đưa cơm cho cậu đang nằm sấp trước cửa phòng, một thân bê bết máu. Ông ta vừa thấy cậu, tay liền run run vươn tới, chạm vào chân cậu, môi mấp máy muốn nói gì đó. Dịch Phong cúi người xuống gần, muốn nghe cho rõ
"..."
"Ông muốn nói gì?"
"... m... ma...u... chạy... đ...i..."
"Hả?"
"..."
"Đừng nói nữa. Tôi đưa ông đi bệnh viện."
Cậu khẩn trương cõng quản gia trên lưng, mặc kệ người kia ra sức lắc đầu.
Vừa xuống lầu, chân Dịch Phong muốn nhấc cũng nhấc không nỗi nữa, toàn thân cứng đờ...
Xác người làm khắp nơi, không thân thể ai còn nguyên vẹn, đều bị chém đứt lìa, máu me lênh láng, mùi tanh xồng xộc, nhượm đỏ căn nhà. Thật không nhìn ra nơi này lúc trưa vẫn còn tráng lệ, bây giờ tan hoang, người chết khắp nơi, cửa kính đều vỡ nát, bàn ghế gãy vụn, hệt như một trận càn quét vừa diễn ra mà cậu lại ở trong phòng cách âm một tiếng động cũng không nghe thấy.
"Con đây rồi. Evan." Một thanh âm giễu cợt truyền đến bên tai khiến cậu rợn sống lưng
"Th... thầy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro