Chương 32
Mã Thiên Vũ hát tới khản cổ, Tông Trạch phải cật lực lôi kéo cậu mới cùng anh từ biệt ra về.
"Phong Phong, nhà cũng gần, em có muốn đi dạo chút không?"
"Đi dạo? Còn xe?"
"Em lo gì chứ, mau đi thôi."
Vỹ Đình nắm tay Dịch Phong đi trên đường, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống, đổ bóng hai người cùng chung một chỗ. Anh chỉ chầm chậm đi, cậu cũng không nói, cả hai cứ vậy mà bên cạnh nhau.
"Phong Phong..."
"À... ừ... em khát không? Anh... anh... đi mua nước..."
"Cũng được."
Dịch Phong thấy bộ dáng lắp bắp của anh, nhất thời cảm thấy có chút khó hiểu. Vỹ Đình trong lòng rối loạn, không biết nên mở lời với cậu thế nào. Anh băng sang bên kia đường mà tâm trí cứ để ở đâu đâu... Một chiếc xe đen lao vụt đến, hướng thẳng Vỹ Đình.
"ĐÌNH ĐÌNH, CẨN THẬN!!"
Dịch Phong nhanh như cắt chạy đến hất Vỹ Đình ra xa một đoạn...
KÉTTTTTTTT
Chiếc xe phanh gấp phịch một cái, một người bước xuống tiến đến chỗ cậu ở ngay trước đầu xe, ghé vào tai cậu
"Evan, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu. William không được can thiệp vào chuyện này!"
LK xoay người trở lại, đánh đầu xe chạy đi.
Vỹ Đình kịp hoàn hồn, anh lao đến bên Dịch Phong, thấy cậu thất thần, nhất thời lo lắng cực độ, nhìn ngó khắp người, miệng không ngừng hỏi
"Phong Phong, em sao vậy Phong Phong? Có bị thương không? Đau ở đâu? Mau cho anh biết. Anh xin lỗi. Anh đưa em đi bệnh viện.! Phong Phong."
Dịch Phong không nói gì, nhìn bộ dáng cuống cuồng của con người trước mặt, lòng dâng lên một trận xót xa...
Cậu quay người sang, ôm anh. Vỹ Đình sững sờ
"Em..."
"Em không sao... cho em ôm anh một chút..."
Cậu không biết lúc chiếc xe lao đến anh cậu đã lo lắng đến mức nào, cũng không quan tâm tới bản thân mình nữa, chỉ muốn đẩy anh ra khỏi nơi đó, cậu thậm chí không nghĩ đến mình sẽ chết ra sao, cũng không màng đến hậu quả, cậu chỉ biết rằng, cậu không muốn anh bị thương. Lý Dịch Phong cậu hiểu rõ hơn ai hết, Trần Vỹ Đình ngốc trước mặt chính là người không thể thay thế trong lòng cậu...
Cũng chính vì vậy, cậu sẽ không để anh chết... ngày mai là thứ bảy, cách kì hẹn chỉ còn một ngày. Vậy thì hãy để cho cậu ích kỷ một chút, để cậu bên anh hết hôm nay thôi. Ngày mai, cậu sẽ rời xa anh, càng xa càng tốt...
"Chúng ta về thôi."
Dịch Phong buông Vỹ Đình ra, gượng đứng lên, nhưng rất nhanh liền khụy xuống
"Chân em bị trật rồi, Phong Phong...! Anh đưa em đến bệnh viện."
"Gì chứ, chỉ bị nhẹ thôi, em muốn về nhà, em không sao!"
"Muốn về thì anh cõng về.!" Vỹ Đình cương quyết nói
"Em có phải con gái đâu chứ... anh đừng."
"Không nói nhiều."
Anh nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cậu, xốc cậu lên vai. Dịch Phong không kịp phải ứng, theo quán tính liền ngã ra phía sau, cơ thể nhất thời chao đảo, bản năng liền vòng tay qua cổ anh.
Vỹ Đình mỉm cười.
"Ngoan thế có phải tốt không."
"Ngoan con khỉ nhà anh."
Cậu vùi mặt vào hõm vai anh, ngày mai thế nào không muốn nghĩ nữa, chỉ cần thế này thôi... là đủ...
"Phong Phong..."
"Hửm?"
"Anh... anh..."
"Sao vậy?"
"Anh..."
"Chuyện gì mà như gà mắc tóc vậy?"
"Anh... anh... thương em...!"
Vỹ Đình sau khi nói ra xong mặt đỏ như cà chua, còn Dịch Phong thì khỏi nói rồi. Đang cuối thu mà cả hai người hệt như bước từ lò nung ra vậy...
"Em... cũng vậy."
"Oa... Phong Phong em nói thật sao? Thật sự chấp nhận anh sao?!"
Vỹ Đình thấy cuộc đời như đang nở hoa, hạnh phúc dâng ngập trong lòng.
Anh đỡ cậu xuống trước mặt, giữa phố phường không kiềm được sung sướng ôm cậu quay mấy vòng. Dịch Phong cười ngọt ngào, thì ra tình yêu chính là mang lại thứ cảm xúc này, cậu cứ vậy ôm anh...
"Tặng cho em."
Vỹ Đình nâng tay Dịch Phong lên, đeo vào đó một chiếc nhẫn bạc có đính một viên kim cương tím lấp lánh.
"Anh... mua cả nhẫn sao?!"
"Anh cũng có." Anh đan tay mình vào tay cậu, ngón áp út trái đeo một chiếc hệt cậu.
"Anh... làm sao lại mua vừa được như vậy?"
"Tối nào cũng ôm em, nắm tay em chỉ đơn giản là thích sao? Phải cảm nhận chứ, tất nhiên cỡ tay em anh cũng biết rồi. Tay bà xã nhà anh đẹp như vậy, vừa trắng vừa thon lại vừa dài..."
"Ai... ai là bà xã của anh chứ.!"
"Em chứ còn ai. Đời này có mình em thôi."
"Dẻo miệng."
"Anh là thật lòng đó."
Chụt
"Không thể thật hơn luôn."
"Đồ... đồ lợi dụng.!"
"Mẹ anh dặn tỏ tình thành công phải hôn đó a."
"Đáng... đáng ghét." Cậu đánh thùm thụp vào vai anh. Vỹ Đình chỉ cười, xốc cậu lên lưng, cõng cậu về nhà.
Dịch Phong không nháo nữa, chỉ áp vào má anh. Bỗng dưng thật ấm.
"Phong Phong, hứa với anh..."
"Hửm?"
"Có hai thứ nhất định em không được buông: một là sinh mạng, hai là tay anh."
"Ư... ừm... em hứa."
Dịch Phong trả lời, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, đắng chát... "Em xin lỗi anh, Vỹ Đình...!"
Tối đó... lần đầu tiên cậu mở mắt dậy nhìn anh đã ngủ.
Tối đó... lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh ngủ, vùi đầu vào ngực anh.
Tối đó... lần đầu tiên cậu lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng anh.
Con người kia... vẫn đang say ngủ...
__________
Vỹ Đình tỉnh dậy đã không thấy Dịch Phong đâu. Anh mơ màng tìm quanh nhà, chỉ thấy mảnh giấy nhỏ cậu để lại: Em đến công ty trước.
Vỹ Đình cười, lái xe đến tập đoàn WF, sẵn tiện còn mua đồ ăn sáng cho cậu.
Thang máy bật mở, tầng 21, đứng trước phòng làm việc, Vỹ Đình định vặn nắm cửa bước vào thì nghe tiếng của Dương Dương
"Lý Dịch Phong, cậu giải thích đi."
"Anh muốn tôi giải thích gì đây, phó tổng?"
"Tại sao cậu lại cop hồ sơ của công ty vào USB riêng?"
"Thương trường mà. Anh chưa hề biết hai từ 'sát phạt' sao?"
"Cậu... uổng công Vỹ Đình hết lòng tin cậu!"
"Thì đã sao? Vốn dĩ từ đầu đã là lợi dụng mà."
RẦM!!
Vỹ Đình tông cửa tiến vào.
"Dương Dương, cậu mau ra ngoài đi."
"Nhưng... Vỹ Đình..."
"RA NGOÀI!!"
Anh hét lớn, cả cậu và Dương Dương đều giật mình. Dương Dương chỉ nhìn Dịch Phong một cái, xoay người rời đi, đóng cửa lại. Căn phòng nhất thời yên tĩnh.
"Phong Phong... anh muốn nghe em giải thích..."
"Anh có tai có mắt, chuyện cần biết cũng biết rồi. Còn muốn tôi nói gì?!"
"Anh không tin."
"Trần Vỹ Đình anh đúng là khờ thật đó. Tôi từ đầu tiếp cận anh chỉ là vì hai từ 'lợi ích'. Bây giờ thứ cần lấy cũng đã lấy được rồi, cũng không cần phải diễn nữa."
"Diễn? Cả ngày hôm qua của em cũng là diễn?!"
"Đúng là vậy đó."
"Em... không có một phần tình cảm nào với anh sao?"
"Ngay từ đầu đã là giả tạo. Anh còn trông chờ tôi bố thí cảm xúc cho anh?!"
"Lý Dịch Phong... em quá đáng lắm."
"Phải, tôi chính là vậy đó. Thế nào, hận tôi lắm phải không? Được, đánh tôi đi."
Dịch Phong cầm tay Vỹ Đình giơ lên, hướng phía mặt cậu, nhắm mắt, trông chờ một cái tát từ anh.
Thật lâu... thật lâu cũng không thấy anh có động tĩnh...
Cậu mở mắt, nhìn anh... sững sờ...
Vỹ Đình không đánh cậu, cũng không mắng cậu, chỉ yên lặng đứng đó, ánh mắt phủ đau thương, nhìn cậu. Anh khóc. Trần Vỹ Đình anh là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất nhì nước, lúc nào cũng cố gồng mình lên mạnh mẽ. Anh từng nghĩ ở vị trí này anh không cần ai hết. Họ chỉ lợi dụng quyền lực và tiền bạc của anh thôi. Anh không tin ai, cũng không đem tim mình thật lòng thật dạ yêu thương ai. Vậy mà, anh trao nó cho cậu, để cậu bóp nát nó... như bây giờ.
Vỹ Đình buông cậu ra, xoay người rời đi.
Cạch
Dịch Phong từng nghĩ, anh sẽ điên cuồng gào thét, anh sẽ đập vỡ mọi thứ trong phòng, hất tung tất cả, hoặc là lao vào đánh cậu. Cậu từng nghĩ cậu sẽ yên lặng hứng chịu, như một lời xin lỗi vì làm tổn thương anh, hoặc là chí ít cậu cũng thấy nhẹ nhõm. Nhưng, cái bây giờ anh trao cho cậu, vốn dĩ cũng chỉ có im lặng... một sự im lặng giày xéo.
Lý Dịch Phong cậu không có nước mắt sao? Không có trái tim sao? Cậu cũng đang rỉ máu, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Đau đớn.
Hai con người, sau một đêm, quay lưng, mỗi người một hướng, ôm một nỗi đau, xé lòng chịu đựng...
Đều vì nhau mà tổn thương đối phương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro