Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Dịch Phong mở mắt dậy liền cảm thấy có gì đó không đúng
"T.r.ầ.n V.ỹ Đ.ì.n.h, tại sao tôi lại nằm trong lòng anh hửm?
"Là em chủ động ôm anh, trong lúc ngủ anh bất cẩn đã để em chiếm tiện nghi."
"Thật sao?"
"Thật." Vỹ Đình mở to mắt gật đầu lia lịa
"Vậy... vậy xin lỗi... Tôi khi ngủ không chú ý..."
"Oa... Phong Phong, anh xin lỗi, anh xin lỗi a."
"Sao cơ?"
"Là anh trong lúc em ngủ xoay người em lại, sau đó, sau đó ôm em ngủ..."
"Và...?"
"Có xoa đầu em tí xíu..."
"Còn..."
"Vuốt tóc mái..."
"Mau khai hết ra...!!"
"Anh... anh nặn mặt em thành con heo, chụp ảnh, đặt thành màn hình khóa. Chỉ có bấy nhiêu thôi, anh thề."
"Chỉ có bấy nhiêu thôi?? TRẦN VỸ ĐÌNH!!"
"Phong Phong đừng giận mà... anh đền cho em...!"
"Đền thế nào được...?"
Vỹ Đình cúi đầu, nâng cằm Dịch Phong lên
Chụt
"Đền cho em cái hun... Awww, nụ hôn đầu của anh đó. Em quá hời rồi...!"
"Anh... anh...!"
Dịch Phong đỏ mặt, lắp bắp.
"Sao? Chưa đủ hả?"
"Anh... khốn kiếp, lưu manh!"
Dịch Phong phóng xuống, trở về giường mình.
Rầm
"Tiểu Vũ từ từ thôi..."
"Em biết rồi mà...!"
Chưa thấy người đã nghe tiếng, Tông Trạch cùng Thiên Vũ bước vào phòng, tay còn cầm hộp giữ ấm.
"Tiểu Hạ, Vỹ Đình, mang cháo đến cho hai người...!"
"Oaa, tiểu Vũ thật tốt, tôi đói sắp chết rồi..."
"Anh cũng đói nữa...!"
"Yên tâm yên tâm, đều đủ cả. Mang đến ba phần ăn, không lo thiếu a."
Thiên Vũ đặt hộp xuống, đưa một cái muỗng cho Vỹ Đình
.
.
.
"Hì hì, em mang mỗi cái muỗng thôi...!"
Dịch Phong mặt đầy vạch đen
"Không sao không sao, anh đút Phong Phong ăn...!"
"Tiểu Hạ mau ăn đi, cậu sợ bị đói mà..."
"Hừ..."
Vỹ Đình đút Dịch Phong hai muỗng đầy mới tự mình ăn một muỗng, còn cẩn thận thổi cho cậu. Dịch Phong ngồi yên ăn, chân thả xuống, đung đưa đung đưa, chờ Vỹ Đình thổi, sau đó đút cậu ăn.
"Tiểu Vũ, cháo thật ngon a~ Mua ở đâu vậy?"
"Mua? Cậu có thấy tiệm bán cháo nào cho cậu cả hộp giữ ấm không? Là tôi nấu đó...!"
"Cậu nấu?!" Cả Vỹ Đình cùng Dịch Phong đều ngẩng đầu khẩn trương đồng thanh hỏi
"Phải a."
"Không tin." Hai người lắc đầu
"Phong Phong, há miệng."
"Aaaaa... mum."
"Có nóng không?"
"Không nóng nữa." Bệnh nhân ngây thơ ăn, hoàn toàn bơ vị đầu bếp kia.
"Tôi nói thật mà, tôi nấu cho hai người mà, tốn rất nhiều rất nhiều thời gian cũng công sức a."
"Phải, là tiểu Vũ nấu đó."
"Tông Trạch, anh cũng nói dối sao? Thiên Vũ trước giờ nấu ăn thực sự không tồi, nhưng có thâm thù đại hận với món cháo đó a."
"Là tôi dạy cậu ấy nấu."
"Ayya, anh dạy cậu ấy. Giờ mới để ý nha, từ 'tên biến thái' sang 'tiểu Vũ' luôn rồi...!"
"Đúng, tiến triển rất nhanh." Vỹ Đình đang đút Dịch Phong cũng nói thêm vào. Đột nhiên cậu nháy mắt với anh, cười tà, anh lập tức hiểu, diễn lại một màn kia
"Tiểu Vũ từ từ thôi~..."
"Em biết rồi mà~..."
"Hahaha..."
"Hai người, đáng ghét!" Thiên Vũ đỏ mặt, Tông Trạch cũng gãi mũi quay đi.
"Cháo thật ngon..."
"Sau này sẽ nấu em ăn...!"
"Ưm."
"Ái chà, ngọt chưa kìa..." Thiên Vũ như chớp được cơ hội báo thù
"Cháo thật ngon~..."
"Sau này anh nấu anh ăn~..."
"Hahaha..."
Tông Trạch thành công chọc giận Thiên Vũ. Cậu không thèm nói, bỏ đi gọt trái cây
"Đáng ghét!"
Quả táo vừa gọt xong, Vỹ Đình như như tên bắn lao đến
"Cướp cho Phong Phong...!"
"Dám cướp đồ của tiểu Vũ trước mặt cảnh sát? Anh chán sống rồi...!"
Hai người đàn ông, cự qua cãi lại, giành nhau một quả táo...
"Đừng nháo nữa, em gọt được ba quả nữa rồi. Tiểu Hạ, cậu một quả. Tông Trạch, mau lại đây."
"Hừ, Tông Trạch buông Vỹ Đình ra, ngồi xuống bên Thiên Vũ. Vỹ Đình cũng đến cạnh bên Dịch Phong. Tình hình lúc này là, các cặp trời định ngồi cạnh nhau
"Tiểu Vũ, trái này ngọt hơn, cho em."
Tông Trạch cắn mỗi quả một miếng, sau đó đưa quả ngon cho Thiên Vũ
"Cám... cám ơn." Thiên Vũ đỏ mặt nhận lấy
"Ngốc này, cám ơn gì chứ..." Tông Trạch cười, xoa đầu cậu.
"Phong Phong, trái nào ngọt hơn?"
"Làm sao em biết."
"Cho anh cắn cái đi."
"Nằm mơ, xê ra."
"Vẫn còn giận anh sao? Để anh đền thêm cho em."
"Không... không cần."
"Đền gì vậy Tiểu Hạ...?"
"Không... không có gì."
"Tôi ôm cậu ấy ngủ, sau đó phải hôn cậu ấy để đền."
"HẢ?!"
Vỹ Đình vẫn thản nhiên gặm táo, Dịch Phong mặt đỏ đến tận mang tai, Thiên Vũ mắt chữ O mồm chữ A, Tông Trạch cười gian, hỏi tới
"Mùi vị thế nào?"
"Rất ngọt."
"Cái gì ngọt? Môi hay táo?"
"Môi."
"Ngọt thế nào?"
"Không biết nữa, có lẽ như kẹo sữa bò, hôn phớt qua thôi, mẹ tôi dặn nụ hôn đầu không nên dùng lưỡi a..."
"À..."
"Awww, TRẦN VỸ ĐÌNH!! Anh mau thôi ngay cho em..!!" Dịch Phong bịt miệng Vỹ Đình, cậu sắp chịu hết nỗi, tên này người ta gài một cái liền khai tuốt tuồn tuột. Cứ nghĩ thể nào tiểu Vũ cũng cười một trận ra trò, không ngờ
"H.u.ỳ.n.h T.ô.n.g T.r.ạ.c.h..."
"Hửm?"
"Anh hỏi mùi vị môi Dịch Phong làm gì?!"
"Ơ, anh..."
"Sặc, hahaha, tiểu Vũ ăn dấm chua..."
"Cậu im miệng cho tớ...!"
"Hahaha... lêu lêu..."
"L.ý D.ị.c.h P.h.o.n.g!!"
"Mã Thiên Vũ, cậu động đến Phong Phong, tôi liền biến cậu một khắc thành Mã Thiến Vũ...!"
"Anh làm thử trước mặt Huỳnh Tông Trạch này xem!!"
"Sợ cậu à?!"
"Thôi thôi đừng gây nữa..."
"Đúng đó, Vỹ Đình, anh mà cãi nhau nữa tiểu Hạ sẽ đau bụng đó... "
Dịch Phong gật gật đầu
"... cậu ấy sắp sinh rồi mà... muahahaha..."
"M.ã T.h.i.ê.n V.ũ..!!"
"Lý Dịch Phong cậu không được hành hung tiểu Vũ a!"
"Huỳnh Tông Trạch mau buông Phong Phong của tôi ra."
Tiếng cười đùa vang vọng khắp phòng
RẦM
"Trần Vỹ Đình, Lý Dịch Phong!"
"Bác... bác sĩ!"
"ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN, KHÔNG PHẢI KHU VUI CHƠI THIẾU NHI."
"Bác sĩ à xin lỗi ông, hôm ông cấp cứu cho tôi, tôi có lau mồ hôi trên trán ông đó. Chúng ta huề..."
Chỉ còn tiếng gió thổi qua cùng cánh cửa im lìm đóng kín, vị bác sĩ đã rời đi từ lúc nào...
"Hahaha... Vỹ Đình, tuyệt chiêu đáng học hỏi a..."
"Thường thôi, thường thôi..."
Chơi chán chê, Thiên Vũ cùng Tông Trạch vui vẻ ra về, hiếm khi nào đến bệnh viện lại cười nhiều như vậy...
"Phong Phong..."
"Hửm?"
"Vết thương lành sẽ phải về công ty đó..."
"Ừ..."
"Em đừng lạnh lùng vậy mà~"
"Tên điên này, lạnh lùng gì chứ..."
"Mốt cho anh ở nhà em nha... Nhà anh hư mất tiêu rồi..."
"Đình Đình, anh không khỏe sao? Từ lúc tỉnh đến giờ rất giống trẻ con, cười cũng nhiều nữa..."
"Vì anh gặp em..." Vỹ Đình bỗng dưng cười hiền, ánh mắt chân thành nhìn Dịch Phong, cậu chạm phải biểu tình này của anh, luống cuống quay mặt đi
"...lưu... lưu manh..."
"Evan... rất nhớ em a~ William rất nhớ em~"
"Anh... ghê quá đii"
"Đừng xua đuổi anh mà~"
"Xê ra."
"Phong Phong cho anh hun cái nữa đii~"
"Nằm mơ. Biến thái."
Hai người cứ vậy, đùa qua nghịch lại.
Khoảnh khắc này nhất định phải trân trọng. Biết đâu, sau lúc này, sóng gió lại về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro