Chương 2: "Chỉnh chết cậu."
Tập đoàn WF_ Tầng cao nhất_ Phòng tổng giám đốc.
"A, a tên ôn dịch, không ngờ gặp lại ngươi..."
"Tên xui xẻo, hôm nay tính hết với ngươi..."
"Làm được gì làm thử xem."
"Còn dám thách ta!? Hừ, được lắm!"
Nói rồi Dương Dương bay qua người Dịch Phong đè cậu xuống, Dịch Phong cũng không phải hạng vừa lập tức vật Dương Dương. Hai người lăn qua lộn lại nháo thành một đoàn, cào cấu cắn xé lẫn nhau, hoàn toàn không để ý đến người đang ngồi tại vị trí tổng giám đốc ngùn ngụt bốc lên sát khí kia.
Vỹ Đình hạ tập hồ sơ xin việc của Dịch Phong xuống, ánh mắt chán ghét hướng về hai con người đánh nhau đến không biết trời đất kia, cất giọng băng lãnh xen vài phần lười nhát: "Ngưng nháo."
Chỉ một câu nói ngắn gọn từ miệng người kia thoát ra vậy thôi mà khiến cho hai người kia... hoàn toàn không để ý đến hắn. Trước nay, từ khi ngồi lên vị trí này chưa từng có người dám bơ hắn, vậy mà...
"Bảo vệ."
"Vâng, thưa Trần tổng."
"Tống hai kẻ kia ra ngoài."
"Nhưng... nhưng mà phó... phó tổng giám đốc..."
"Ý kiến?"
"Thưa k... không." Nói rồi lập tức kéo hai người đang eo éo cãi nhau ra ngoài.
.
.
.
RẦM
Cửa phòng bị đạp đổ không thương tiếc... Tác nhân là hai con người xinh đẹp kia. Nếu là người khác, bảo vệ chắc chắn thành công vứt ra cổng, nhưng đằng này là phó tổng giám đốc Dương Dương, hành sự không được phép lỗ mãng, còn Dịch Phong, hờ hờ, vì nhờ đồng tâm hiệp lực với Dương thiếu nên mới không bị tống ra ngoài thôi.
"Bảo vệ kia ngày mai nghỉ việc.
Còn các cậu không tiễn."
"Vỹ Đình, tôi không phải muốn chống đối anh, là do tên xui xẻo này khiến tôi không khống chế được."
"Vậy ngày mai cậu nghỉ việc là được."
"Đừng mà..."
Dương Dương khoe bộ mặt vô cùng vô cùng dễ mến ra cầu xin. Đừng nói là Vỹ Đình, ngay cả Dịch Phong cũng suýt bị hắn làm cho mềm lòng rồi.
"Trừ lương một tháng. Việc tôi giao cho cậu nội trong tuần này hoàn thành."
"Anh... anh đùa sao, trừ lương thì không vấn đề, nhưng mà hoàn thành công việc trong một tuần là cậu muốn giết chết tôi sao?! Dù gì cũng là bạn đã 20 năm a~"
"Nếu cậu không phải bạn tôi, tôi đã đuổi cậu rồi. Còn không mau đi?"
Dương Dương dẫu môi, im lặng quay đi, hắn biết lúc này chọc giận Vỹ Đình thì không có kết cục tốt a, mặc dù Đình lão đại thật sự đã giận rồi. Trước khi rời khỏi cũng không quên liếc xéo Dịch Phong một cái. Dịch Phong lè lưỡi làm mặt quỷ trêu hắn.
"Còn cậu, mau ngồi đi."
"Ư... ừm."
"Bằng cấp khá ổn, nhưng trong này không ghi kinh nghiệm đối với nghề?"
"Bốn năm là phó tổng giám đốc tập đoàn MF."
"Cậu năm nay 22 tuổi mà đã có bốn năm kinh nghiệm làm phó tổng giám đốc?"
"Năm 17 tuổi đã được đưa vào công ty chính của tập đoàn MF rồi."
"Tốt."
"Ý anh là?"
"Cậu được nhận."
"Vị trí?"
"Thư kí tổng giám đốc."
Lý Dịch Phong trợn mắt: WTF? Thư kí? Không phải bình thường thư kí đều là nữ sao? Hơn nữa tổng giám đốc còn là nam nhân?!
"Không biết tôi có năng lực gì khiến Trần tổng đây có nhã hứng muốn tôi làm thư kí của ngài?"
"Tôi chỉ muốn chỉnh chết cậu."
Lý Dịch Phong mắt chữ O mồm chữ A, mình gây sự với tên điên này khi nào vậy? Dù gương mặt có chút quen quen, nhưng không nhớ a? Hay là do hắn cũng đẹp trai thua mình tí xíu nên mình thấy quen thôi? ¤□¤
"Chúng ta từng gặp nhau?" '-'
"Từng gặp" =='
"Sao tôi không nhớ?" '-'
"Giả ngu?" =="
"Không có." '-'
"Vừa lúc sáng." =="'
"Hm... A, thằng điên lắm lời đấy hả?" •○•
"Cậu cứ cứng miệng đi. Có làm không? Sợ rồi?"
"Ha, ai sợ ai chứ, làm thì làm, khi nào bắt đầu?"
"Hôm nay. Công việc đầu tiên là lọc lại thông tin tài chính và hoạt động của công ty năm nay, viết báo cáo và cảm nghĩ của cậu về công ty trong vòng một ngày xem như tìm hiểu công việc."
"Được."
Dịch Phong nghiến răng nói xong liền xoay người, sau đó liền nhanh như chớp quay ngược lại:
"Tôi làm việc ở đâu?"
"Phòng này."
"Phòng này? Không phải công ty anh nghèo đến mức không có tiền xây phòng riêng cho thư kí đi?"
"Người khác thì có, riêng cậu thì không."
"Lý do?"
"Vì tôi muốn chỉnh chết cậu."
"Anh...!"
"Bảo vệ, cho kê một chiếc bàn vào đây cho thư kí mới."
"Vâng."
Dịch Phong đen mặt, sát khí bốc lên ngùn ngụt khiến xung quanh một màu u ám, đến bảo vệ cũng khiếp sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là Trần tổng của họ đang nhìn người kia mà nhếch mép, họ chắc chắn bị hoa mắt rồi!
"Lý Dịch Phong, tôi xem cậu làm thế nào báo cáo hết từ tháng 1 đến tháng 7 năm nay trong vòng một ngày."
Chiếc bàn được sắp xếp ngay ngắn trong nháy mắt. Một chiếc laptop mới toanh cùng với tài liệu từ đầu năm đến nay và một lọ đựng viết.
"Thật nhàm chán!" Dịch Phong thầm cảm thán. Nhưng biết sao bây giờ, đành chịu thôi, nếu không mẹ sẽ giết chết cậu... haiz...
"Bắt đầu vào việc thôi!" Dịch Phong tự nói với bản thân hai tiếng cố lên rồi miệt mài nhìn nhìn đánh đánh lộc cộc trên chiếc máy tính.
Hai chân mày thanh tú hơi nhíu lại, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, chốc chốc lại dừng lại kĩ lưỡng suy xét, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, sau đó lại tiếp tục gõ chữ. Ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên bàn phím vô cùng thành thục. Vài ngọn gió thổi qua cửa sổ trêu đùa mái tóc nâu hơi xoăn mềm của cậu khiến người khác chỉ muốn luồn tay qua đó mà cảm nhận. Nhìn thôi cũng biết là rất mượt rất mượt, lại còn có mùi thơm dìu dịu thoảng vào cánh mũi làm người ta thấy dễ chịu vô cùng. Bộ dáng tập trung của cậu đều được Vỹ Đình thu vào tầm mắt, không tự chủ được say mê ngắm nhìn, mãi một lúc sau mới có thể tiếp tục làm việc của mình.
Một vị trí, một tòa nhà, một căn phòng... hai con người say sưa làm việc, nắng cứ nhảy nhót trên khung cửa sổ và gió cứ đùa nghịch với tấm rèm màu kem, thiên nhiên bên ngoài rì rào, rì rào theo từng nhịp gió, mây trời cứ lướt trên những ngọn cây, ngọn cỏ, bình an đến lạ...
Đầu thu, không khí thật trong lành, vài đóa cúc đủ màu khoe sắc... một mối nhân duyên cũng từ đây bắt đầu, nhưng là lương duyên hay nghiệt duyên không ai biết được. Chỉ là, giữa bọn họ đã có một sợi tơ hồng quấn quanh không dứt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro