Chương 13: Tung tích.
_____Sở cảnh sát Bắc Kinh_____
"Huỳnh Tông Trạch! Cậu nghĩ cậu là ai chứ?! Cục trưởng sao?! Tôi đã nói rồi, không có ai chết ở hiện trường cả. Cậu cứng đầu cái gì chứ?!" một người đàn ông chừng đã đứng tuổi đạp bàn quát trước mặt Tông Trạch
"Rõ ràng hiện trường có rất nhiều mẫu máu khác nhau, rõ ràng có người giấu mấy cái xác, thân là cảnh sát, nói bỏ qua là bỏ qua?!"
"Tông Trạch, tôi biết cậu tuổi còn trẻ, lại rất nhiệt huyết, muốn làm sẽ làm đến cùng, nhưng mà, có rất nhiều chuyện, nhắm mắt làm ngơ sẽ giảm được rất nhiều phiền phức."
"Tôi không sợ phiền phức, nếu cảnh sát trưởng muốn khép lại vụ này, tôi sẽ tự mình đi điều tra."
"Cậu...!"
"Tôi biết ông lo cho tôi... nhưng mà vụ này, tôi nhất quyết phải tra ra bằng được!"
Nói rồi, Tông Trạch quay lưng bước đi, để lại cảnh sát trưởng chỉ có thể thở dài.
"Tông Trạch, tôi không phải chưa từng trải qua tuổi trẻ, càng không phải không hiểu cảm giác của cậu. Chỉ có điều, người mà lần này cậu đối đầu, thậm chí có thể một cái phất tay liền khiến cậu mất mạng! Chu Tiêu Cầu hắn, thật thấu rõ lòng tham con người...!"
Mã Thiên Vũ vừa thấy Tông Trạch bước ra, liền tiến đến
"Thế nào rồi? Có được điều tra không?!"
"Cậu quan tâm làm gì? Không phải rất muốn phủi bỏ tội danh biến thái một bước về nhà ngủ sao?"
"Tôi k.h.ô.n.g c.ó b.i.ế.n t.h.á.i! Nếu anh sợ tôi như vậy tại sao hôm đó đưa tôi cùng đi bắt tội phạm?!"
"Cậu bạn này hiểu lầm gì rồi, cậu bị tố tội danh xông vài nhà vệ sinh công cộng nữ, lại không giải thích được lí do, tôi sợ để cậu lại đây lại gây hại đến người khác, vậy nên mới tóm cậu bỏ lên xe."
"Anh...! Hừ." Mã Thiên Vũ thật là máu nóng chèn máu não. Nếu hôm đó không phải cậu thấy cái mà vị cảnh sát đáng kính này liều chết đuổi theo là xe của Trần Vỹ Đình- người mà có hóa thành tro cậu cũng nhận ra- thì đã gọi người tới bảo lãnh, không nấng ná tới tận bây giờ. Chỉ có điều, lúc này bỏ về ngang thật sẽ không biết chuyện gì xảy ra, thôi thì cứ cố đeo theo tên cảnh sát này moi móc chút gì đó vẫn tốt hơn. Thù hằn gì tạm thời gác qua một bên trước, với lại mấy chuyện đi bắt tội phạm này nọ cũng thú vị phết.
"Tôi phải tự điều tra một mình..." Tông Trạch đột nhiên nói
"Tại sao?"
"Cảnh sát trưởng nói không có chứng cứ, không cho điều động lực lượng."
"Vậy càng tốt chứ sao, nếu thật sự anh đi bắt Vỹ Đình, tôi sẽ giúp hắn cản anh một chút, một người còn có cơ hội chứ một đội thì thôi thua. Tên đó không tốt lành gì, nhưng làm gì cũng đều có lí do chính đáng."Tuy bụng thì nghĩ vậy, nhưng miệng thì vẫn thân thiện ngây thơ
"Vậy anh cho tôi theo đi, tôi làm trợ lí cho anh."
"Chứ gì nữa. Cậu nghĩ tôi thả tên biến thái như cậu đi hại dân hại nước hay sao?!"
"Anh... đáng ghét...!" nói xong lắc mông xoay đi trước
_____Tôi là vạch phân cách không gian_____
"Chu tổng, phát hiện một chiếc BMW đen thường ra vào tập đoàn MF gặp mặt Lý phu nhân nhưng hoàn toàn không phải đối tác làm ăn. Người của chúng ta phát hiện chiếc xe này thường xuyên ra vào con hẻm hôm nọ, sau đó lái vòng vòng thành phố, cuối cùng mới rẽ vào con đường thoát khỏi đường cao tốc, do lái nhanh nên người của chúng ta bị cắt đuôi."
"Lũ vô dụng! Chiều nay bằng mọi giá phải theo được đến cùng."
"Dạ!"
"Kêu thêm mười người nữa, nếu thật sự phát hiện ra chỗ ở, liền đánh nhanh thắng nhanh!"
"Dạ."
"Gọi cả LK đến."
"D... dạ. Chu... Chu tổng định... giết cả hai ạ?! Chúng... chúng ta trước giờ đều hòa hảo với Lý tổng..."
"Cậu theo tôi bao lâu, não vẫn đần độn không khôn lên được nhỉ?! Thằng con của Lý gia đang là người tình của Trần tổng, cậu nghĩ hai đứa đó liên kết lại thì cái tập đoàn của Chu tổng này thành bình địa trong bao lâu nữa?!"
"Tôi... biết rồi." Hắn cúi đầu
"Lũ ngu." Chu Tiêu Cầu nói xong liền rơi khỏi. Tên thuộc hạ mím môi, ngẩng đầu lên, nghiến răng "Để rồi xem, cuối cùng ai mới bị dắt mũi!"Hắn bấm một dãy số, kề lên tai
"Chu Hào, Chu tổng bắt đầu hành động rồi, chiều nay hắn định..."
_____Tôi là vạch phân cách thời gian_____
Buổi chiều, nắng chói chang, Thiên Vũ ngồi trong xe cùng Tông Trạch
"Cảnh sát đáng kính, sao anh không mặc cảnh phục?"
"Tôi xin nghỉ việc đi điều tra."
"Thật đầu tư... mà con xe này của anh cũng không tồi a...!"
"Trật tự đi."
"Xì."
Mã Thiên Vũ không nói với tên khô khan kia nữa, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đây là con hẻm hôm xảy ra vụ chém giết có máu không có xác. Cậu bắt đầu hối hận, thật quá sức nhàm chán! Tầm mắt của cậu lơ đãng phóng đi không giới hạn, bâng quơ nói
"Tông Trạch, anh xem chiếc BMW đen kia quá sức rảnh rỗi, nãy giờ vòng đi vòng lại con hẻm chết chóc này... mà tại sao lại quen như vậy a, chắc là đã xuất hiện trong giấc mơ làm giàu của tôi, haha... còn chiếc đằng sau nữa, bày đặt bắt chước, đang chơi đuổi bắt sao?!" Thiên Vũ tiếp tục huyên thuyên, lúc đầu Tông Trạch không quan tâm cậu, não tiếp nhận thông tin cũng lười phân tích, sau khi mã hóa thành công dữ liệu, anh như bừng tỉnh, quay sang hỏi dồn
"Chiếc nào? Ở đâu?"
"Anh làm gì khẩn trương như thế? Kia kìa, tôi quả thật thấy chiếc đằng trước quen quen..."
"Quen cái gì nữa, là chiếc chặn đầu xe chúng ta."
"Anh nhìn qua đã nhớ biển số à?!"
"Lượn qua lượn lại lâu như vậy, hơn nữa tôi là cảnh sát đó."
Nói rồi Tông Trạch phóng xe đuổi theo hai chiếc xe kia lúc này bắt đầu đi dạo quanh thành phố.
_____Biệt thự của Trần Vỹ Đình_____
Dịch phong đang xem phim, chính xác là gối đầu lên đùi Vỹ Đình xem phim, chính xác hơn nữa là gối đầu lên đùi Vỹ Đình xem phim hoạt hình mèo Chii, còn Vỹ Đình thì lướt Weibo. Anh đột nhiên la lên
"Dịch Phong, em có bạn gái rồi?!"
"Hả?! Khi nào cơ? Em không có..."
"Còn chối, anh vừa thấy tấm hình chụp em đang "ăn" đây này, em còn nhìn vào máy ảnh với mặt cool ngầu nữa...!"
"Đâu, đưa em xem nào...?"
"Này..."
"TRẦN VỸ ĐÌNH!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro