Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 46 + 47 + 48

Chương 46

 “Cước bộ mau một chút, Giang Phong đã chờ ngoài cung.”

“Giang Phong? ! Hắn thế nào…”

” Là hắn cầu xin ta cứu ngươi ra ngoài, vừa nghe đến người bị nhốt là Vô Cực, ta có thể nào mặc kệ ngồi nhìn?” Bạt Thác Vô Nhược vừa đi vừa nói, hắn tận lực né tránh đám người tuần tra, một đường đem Bạt Thác Vô Cực mang ngoài cung.

 Giang Phong… Nguyên lai Giang Phong vừa cứu hắn một mạng… Bạt Thác Vô Cực trong lòng cảm động.

“Vô Cực, xin lỗi, ta tới cứu ngươi quá muộn…để ngươi cả người thương tích…… Xin lỗi…” Bạt Thác Vô Nhược nặng nề tự trách mình.

Hắn lắc đầu, “Hoàng huynh, ngươi nghìn vạn lần đừng nói lời xin lỗi, ngược lại ta còn phải cảm tạ ngươi”.

Tuy rằng hắn bảo Vô Nhược đừng xin lỗi, nhưng trong đầu Vô Nhược vẫn cứ hết sức day dứt.

Hắn sợ phía sau sẽ có truy binh, gia tăng cước bộ đi ra ngoài cung, không đến một khắc Bạt Thác Vô Nhược đã đưa hắn ra khỏi cung.

Không xa có một bóng đen, hai người bọn họ từng bước đến gần, Bạt Thác Vô Cực vừa thấy Giang Phong lập tức kinh hỉ ôm lấy hắn.

Thấy trên người hắn toàn là vết roi, từng đạo vết thương như khảm vào tâm Giang Phong, Giang Phong cả người run rẩy, “Vô Cực… Xin lỗi… Ta không thể hảo hảo bảo hộ ngươi…”

” Sự việc đã đi qua ngươi đừng tự trách, ta vẫn đang hảo hảo đứng ở trước mặt ngươi, không thiếu cánh tay nào, không phải sao?”

Vừa thấy Giang Phong ủy khuất đau đớn của hắn trong nháy mắt cũng hóa thành hư ảo.

“Vô Cực, chúng ta về nhà đi, để ta hảo hảo thay ngươi thượng dược”.

Bạt Thác Vô Cực gật đầu.

Giang Phong cảm thấy mỹ mãn dắt tay hắn, đột nhiên Bạt Thác Vô Cực dừng lại “Giang Phong, chờ một chút.” Hắn dừng lại cước bộ, hướng Bạt Thác Vô Nhược phía sau cúi rạp người cười nói: “Hoàng huynh, cảm tạ ngươi!”

Bạt Thác Vô Nhược phất tay, “Đừng cảm tạ, đi nhanh đi!”

“Ai nói bọn họ có thể đi?” Tiếng nói trầm thấp từ chỗ tối truyền ra, ba người bất giác sửng sốt.”Người đâu đem hai người kia bắt lại!”

Tiếng bước chân rối rắm rung động mặt sàn, mười mấy tên ngự binh từ chỗ tối chạy ra vây quanh Bạt Thác Vô Cực cùng Giang Phong.

Bạt Thác Vô Nhược kinh ngạc, “Ngươi không phải đang ngủ?”

” Ngươi nghĩ rằng ta đoán không ra trong đầu ngươi nghĩ gì sao?”

“Ngươi giả bộ ngủ? !”

Hoàng đế lộ ra dáng tươi cười thắng lợi mà tự phụ.”Ta chỉ là tương kế tựu kế”.

“Ngươi quá đáng!” Tính tình ôn hòa như hắn cũng đột nhiên biến sắc đối hoàng đế rống giận!

Hoàng đế tự ngạo tất nhiên không thể chịu đựng được mất thể diện trước mặt thuộc hạ, hắn giận tái mặt, “Ngươi nói nữa, ngày mai ta lập tức xử trảm bọn họ!”

Bạt Thác Vô Nhược quay mặt đi, nhịn xuống.

” Đem hai người áp vào thiên lao chờ xét xử”. Nói xong kéo cổ tay Bạt Thác Vô Nhược đem hắn ly khai.

Hai người bị áp nhập thiên lao, cùng một nhà lao.

“Giang Phong… Xin lỗi, không nghĩ tới liên lụy ngươi…”

Giang Phong mỉm cười lắc đầu, cởi y bào trên người khoát vào vai hắn, “Vào đêm rất lạnh, mặc nhiều một chút”.

Trên y bào vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Giang Phong, phủ lên trên người hắn, ấm áp không chỉ thân thể mà còn có trái tim cô tịch của hắn.

“Giang Phong, chúng ta có thể bị chém đầu hay không?”

Hai người bọn họ sóng vai ngồi trên mặt đất, Giang Phong ôm hắn để đầu của hắn dựa vào trong ngực mình. “Không biết. Bất quá chúng ta đều chết, kiếp sau nhất định còn có thể cùng nhau, kiếp sau mặc kệ ngươi là nữ hay nam ta đều có thể thật sâu, thật sâu mê luyến ngươi”.

Kiếp sau…

Từ này chấn động thật lâu trong đầu Bạt Thác Vô Cực, mắt hắn rưng rưng liên tục gật đầu.”Hảo, hảo… Kiếp sau chúng ta cũng cùng một chỗ… Cùng cục cưng chưa xuất thế còn có Cô nhi, chúng ta là người một nhà…”

Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Giang Phong thấy vậy khẽ giúp hắn lau.

“Vô Cực, vết thương còn đau không?”

Không muốn Giang Phong thay hắn quan tâm, hắn lắc đầu.”Không đau”

Giang Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó bắt đầu không ngừng lục lọi trong ngực “Vô Cực, ngươi chờ một chút, ta nhớ kỹ ta có mang dược phấn trị thương “. Rất nhanh sau đó hắn từ trong lòng lấy ra một dược bình cẩn cẩn dực dực đem thuốc bột rắc vào vết roi sưng đỏ.

Ngô…” Đau đớn truyền đến làm cho hắn phải cắn răng kiềm chế.

Trải qua hảo một phen công phu Giang Phong cuối cùng cũng đem thuốc bột rắc vào vị trí bị thương, nội tâm hắn cũng theo từng đạo vết thương mà đau nhức. Hắn dằn vặt.

Giang Phong trực tiếp ôm lấy Bạt Thác Vô Cực, đem mặt chôn nơi cổ hắn, tâm rất đau.

“Vô Cực… Vô Cực…” Ta nên dùng cái gì để hồi báo ngươi, Vô Cực?

Chương 47

Ở một nơi khác, trong cung, hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược vì chuyện mới vừa rồi mà cãi nhau.

Bạt Thác Vô Nhược nhu nhu mi tâm nỗ lực cùng hắn nói rõ lí lẽ, “Hắn là đệ đệ còn sót lại trên đời của ta, cầu ngươi thả hắn được không?”

Bá đạo ương ngạnh hoàng đế đương nhiên không ăn chiêu này, lại một lần nữa cự tuyệt “Không tha!”

“Ngươi. . . . . . Ngươi có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho ta không? Nếu ta giết đệ đệ ngươi, ngươi có cảm tưởng gì? Thực sinh khí, thực thương tâm đúng không?”

Hoàng đế nhếch miệng cười nói: “Không, trẫm sẽ rất vui vẻ, khi ngươi giết người thì trẫm sẽ ở một bên vỗ tay nói ‘ Nhược, ngươi làm rất tốt ’!”

Hắn chán nản. Người này căn bản không thể dùng lẽ thường để đối đãi.

Bạt Thác Vô Nhược bực mình uống chén nước, ngồi ở ghế một lúc cũng không mở miệng.

Hoàng đế đứng ở bên cạnh hắn, nhìn chăm chăm mi tâm đang nhíu chặt của hắn, một hồi lâu sau nói: “Hắn đối với ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?”

Bạt Thác Vô Nhược thở dài, “Duật, ngươi không rõ. . . . . . Đứa nhỏ Vô Cực  này thực đáng thương, hắn vừa sinh  ra liền bị bỏ vào nơi thâm sơn cùng cốc cách xa kinh thành, không đựơc yêu thương, cô độc mà lớn lên. Này không phải vấn đề có trọng yếu hay không mà là ta mắc nợ Vô Cực nhiều lắm, nhiều lắm, ta từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, phụ hoàng mẫu hậu đối ta quan tâm đầy đủ, ta cướp đi yêu thương phụ hoàng dành cho hắn, mà ngôi vị hoàng đế đáng lẽ phải là ta tiếp, nhưng ta lại ích kỷ trá tử đi theo ngươi tới Viêm Di quốc, ta. . . . . . Ta thật sự thiếu nợ Vô Cực. . . . . .”

Càng nói trong đầu khó chịu càng nhiều, “Ta xem Giang Phong thực thương hắn, thậm chí không tiếc nguy hiểm lẻn vào cung, chỉ vì cầu ta cứu Vô Cực một mạng, có một nam nhân thương hắn như vậy, vì Vô Cực cho dù hy sinh sinh mệnh không tiếc, ta cảm thấy vui mừng thay Vô Cực. Hiện tại Vô Cực thật vất vả mới tìm được hạnh phúc thuộc về hắn, ngươi làm sao không tiếc mà phá hư bọn họ? Duật, ngươi coi như là làm việc thiện, tha bọn họ một mạng đi?”

Hoàng Thượng không nói chuyện.

“Duật. . . . . . Ta cầu xin ngươi được không?”

Hoàng đế không hé miệng, trầm mặc rồi sau đó nói: “Mười lần.”

Hắn đột nhiên phun ra câu này làm cho Bạt Thác Vô Nhược không hiểu “A?”

Hoàng đế lãnh khốc còn nói: “Một đêm mười lần, làm trao đổi.”

Bạt Thác Vô Nhược xấu hổ. Một đêm mười lần? Vậy không phải hắn không cần ngủ? Vả lại cách một ngày ngủ dậy hắn lại đau thắt lưng chết đi.”Chiết trung năm lần?”

“Mười lăm lần.”

Cái gì? !

Mười lăm lần? Chỉ sợ thực làm mười lăm lần hắn sẽ liệt ở trên giường ba ngày không xuống giường được, sợ hoàng đế lại tăng thêm, hắn đành phải đầu hàng nói: “Hảo hảo, thì mười lần.”

Bỗng nhiên, hoàng đế tà tà cười, “Để trẫm làm mười lần.”

Nghe vậy, Bạt Thác Vô Nhược buồn bực trừng hắn.”Ta biết!”

” Hiện tại trao đổi?”

” Chờ ngươi thả bọn họ rồi hãy nói.”

” Hảo y theo lời ngươi.”

Hoàng đế một phen ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, nhìn hắn, một trận trộm cười: “Đi thôi, đi thôi, tiếp tục lạc thú ban đêm thôi.”

” Ta không phải nói chờ thả Vô Cực sao?”

” Ước định mười lần cùng chuyện này là hai chuyện khác nhau, không thể nhập một mà nói.”

” Ngươi là kẻ xấu”

” Ngươi không phải đã sớm biết sao”

“. . . . . .”

Bên trong tẩm cung nhất thời không có âm hưởng, sau đó không lâu truyền đến thanh âm xé rách y phục.

Lúc sau nữa thanh âm mị nhân quanh quẩn khắp cung điện.

Cách một ngày, hai người đang cùng nhau ngủ ở phòng giam bị binh lính lôi ra khỏi thiên lao, một trước một sau mang lên đại điện.

Trong điện cũng không có đại thần hay nô bộc, ngồi phía trên long ỷ là hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược, hoàng đế khụ khụ hai tiếng, nghiêm túc đối hai người dưới điện nói :” Trẫm trải qua ‘ một đêm trường đàm ’cùng hoàng hậu, niệm hoàng hậu cầu tình cho các ngươi, trẫm tạm tha các ngươi một mạng.” Dứt lời đồng thời nhìn Bạt Thác Vô Nhược bên cạnh đang đỏ mặt.

Hắn nói tiếp:” Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vì để phòng bị Giang Phong, trẫm phải triệt chức tướng quân của hắn”.

Nghe thấy câu này, Giang Phong trên mặt hiện lên vui mừng kéo Bạt Thác Vô Cực hướng trên điện quỳ lạy, “Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Bạt Thác Vô Cực nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào bị miễn chức mà ngươi thực vui vẻ?”

” Trở về từ từ nói cho ngươi.”

“Tốt lắm, trẫm nói xong, các ngươi có thể đi xuống.”

Giang Phong lại lạy “Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Sau đó hắn nâng Bạt Thác Vô Cực  dậy, “Vô Cực, chúng ta về nhà đi?”

Nghe thấy Giang Phong nói ra ‘ chúng ta về nhà ’ trong lòng nhất thời tràn ngập ấm áp, tựa hồ từ nhà này khiến cho lòng hắn đều nóng cả lên, những tình cảm thiếu khuyết trước đây đều được Giang Phong lấp đầy.

Hắn đột nhiên cảm thấy nơi mũi chua xót, không ngừng gật đầu, “Hảo, chúng ta về nhà. . . . . . Về nhà.”

Nắm bàn tay dày rộng của Giang Phong, Bạt Thác Vô Cực có cảm xúc an tâm khó hiểu.

Tay hắn cũng không nhỏ hơn tay Giang Phong, gầy guộc cũng không ít vết hằn, thực thô ráp mà cũng không đẹp. Giang Phong thường nói mỗi lần dắt tay hắn, trong lòng vì hắn mà đau.

Vốn hoàng đế nên nuông chiều từ bé, như thế nào lại có bàn tay thô ráp như một hạ nhân?

Nghe vậy, hắn luôn ảmđạm cười.

Từ nhỏ liền sống tự lập, làm sao có được đôi tay xinh đẹp bóng loáng đây? Trước khi gặp Thanh nhi, mặc dù trong nhà có nô bộc, nhưng không người nào đem hắn để vào trong mắt, mặc kệ hắn làm chuyện gì đều chính mình làm, ăn cơm hắn chính mình đi bưng cơm, nếu ngày nào đó hắn đi muộn, không có cơm ăn, hắn không muốn đói bụng thì phải tự mình đốt củi nấu cơm điền đầy bụng.

Đôi tay thô ráp này là dấu tích của cuộc sống khổ cực cô độc trước kia.

Chương 48

Sau khi bọn họ trở lại biệt viện, Bạt Thác Vô Cực vẫn chưa muốn trở về phòng nghỉ ngơi, mà cầu khẩn Giang Phong dẫn hắn lên thuyền, bọn họ còn thuận đường cầm theo cần câu.

” Vô Cực ngươi biết câu cá không?” Tiểu thuyền bơi tới trung tâm hồ nước.

Vô Cực lắc đầu. “Ta dạy cho ngươi.” Giang Phong lấy cần câu để sát vào hắn nói nhỏ:” Trước tiên ở tại đây móc chuỗi mồi câu, sau đó ném dây câu vào trong hồ nước…” Nói còn chưa xong, bàn tay đã cứng đờ buông cần câu rơi vào trong hồ.

Bạt Thác Vô Cực nâng mặt hắn, hôn lên môi hắn, nhiệt tình hôn.

Giang Phong nhiệt liệt đáp lại hắn, hai người như củi khô lửa bốc, tình cảm mãnh liệt hôn đối phương.

Một đoạn hôn xong, hai người đều suyễn khí.

“Giang Phong, đến làm đi.”

“Ở trong này?”

“Ân, ngươi không muốn sao?”

Giang Phong cúi đầu gặm đôi môi ướt át của hắn, “Không, chẳng qua là ở trên thuyền làm, hành vi có chút phóng đãng, bất quá ngươi đã không để ý thì ta như thế nào để ý chứ?”

Hắn đẩy vạt áo ra, vải bông rách nát làm lộ ra da thịt của Bạt Thác Vô Cực, Giang Phong cúi đầu khẽ hôn lên miệng vết thương, hôn một hồi lâu, mới cách lớp áo chuẩn xác hôn lên nhũ tiêm của Bạt Thác Vô Cực.

“. . . . . . Ta muốn ngươi. . . . . . Trực tiếp, trực tiếp tiến vào. . . . . .” Hắn đẩy Giang Phong ra đưa tay cởi xuống quần dài để lộ hạ thân trần trụi, xoay người nửa ghé vào thân thuyền, đem hậu huyệt lộ ở trước mắt Giang Phong.

Giang Phong nhìn cúc huyệt trước mắt không ngừng co rút lại, nuốt nước miếng một cái “Vô Cực, ta sợ ngươi đau. . . . . .” Từ sau khi biết được hắn mang thai, Giang Phong không hề cùng hắn làm chuyện kia, không phải không có hưng trí, mà là sợ tình ái kịch liệt sẽ làm Bạt Thác Vô Cực không tiếp nhận nổi.

Hơn một tháng chưa từng tiến vào huyệt động, hiện tại chưa mở rộng liền trực tiếp tiến vào, hắn sợ hậu huyệt sẽ rạn nứt chảy máu.

” Không sao ta chịu được… Ta hiện tại hảo muốn ngươi… Mau vào…” Hắn bán mị đôi mắt quay đầu nói với Giang Phong.

Vẻ mặt nhiễm thượng tình dục mị nhân đến cực điểm, Giang Phong ở bên trong nội tâm giãy dụa một phen, vẫn là đấu không lại dục vọng vội vàng giải thoát hạ thân, dục vọng gắng gượng để trên cúc huyệt, chầm chậm đi vào.

Quả nhiên bên trong phi thường chặt, hung khí bị nội vách tường trói buộc, mỗi một bước đẩy vào đều làm cho Bạt Thác Vô Cực nhíu mày, khuôn mặt vì cảm nhận đau đớn sâu sắc mà vặn vẹo.

Hung hăng đĩnh nhập, đem dục vọng toàn bộ chôn vào dũng đạo.

“Vô Cực, chịu đựng được không?”

Bạt Thác Vô Cực cảm giác có chất lỏng chậm rãi chảy ra, chắc là đã xé rách xuất huyết, nhưng hắn tuyệt không để ý, hắn thầm nghĩ muốn Giang Phong mau chút tiến vào.”Tiếp tục. . . . . . Mau động. . . . . . Đừng dừng. . . . . .” Hắn vặn vẹo tấm lưng.

Nhịn không được nhiệt tình của hắn, Giang Phong gầm nhẹ tiếng, bắt đầu trong cơ thể qua lại tiến lên, khi trọng khi chậm chạp đỉnh vào bên trong hắn, khoái cảm lúc này mới chậm rãi từ nơi Giang Phong không ngừng xuyên qua kéo tới.

“Ân. . . . . . Giang Phong. . . . . . Mau, mau. . . . . .” Như là gã say lại rơi vào hầm rượu, cả người nhẹ phiêu phiêu làm mê say cả thể xác lẫn tinh thần Bạt Thác Vô Cực, hắn hùa theo Giang Phong, thỏa thích ngâm khẽ.

Lửa nóng nơi kết hợp như khuyến khích Giang Phong, làm cho động tác Giang Phong không khỏi dần dần khuếch đại.

Con thuyền bồng bềnh trên hồ, vì động tác kịch liệt của hai người mà lay động theo, trên mặt hồ vốn yên bình mạt mạt gợn sóng.

Những con cá thong dong bơi dưới hồ, đều né qua tiểu thuyền đang không ngừng lung lay.

Sau một hồi thân thuyền mới bình ổn xuống dưới.

“Vô Cực. . . . . . Ngươi hôm nay tựa hồ đặc biệt nhiệt tình?”

Bạt Thác Vô Cực ghé vào trong ngực hắn mỏi mệt nhắm mắt “Ân. . . . . . Ngươi muốn nhiều lắm…”

“Mệt mỏi?” Giang Phong săn sóc lau mồ hôi trên trán hắn “Bụng đau không?”

“Còn được…”

Giang Phong ôm hắn, hưởng thụ yên bình cùng thanh thản khó có được này.

Trong chốc lát qua đi,, “Giang Phong, ngươi còn có chuyện gì gạt ta không?”

” Không có.. Đã không còn.”

” Giang Phong, tuy rằng ta không thể tha thứ chuyện ngươi diệt Huyền Vũ quốc, nhưng mà… Cám ơn ngươi cứu ta. Cám ơn ngươi an ủi nỗi cô đơn của ta”

Đúng vậy Giang Phong đã xuất hiện cứu vớt hắn. Giang Phong dùng ôn nhu của mình, tình yêu của mình, từ từ đưa hắn trong vực sâu cô độc kéo ra.

Bất luận là mười lăm năm trước, hay là mười lăm năm sau, tình yêu của Giang Phong chưa từng thay đổi.

Tuy rằng trong lúc đó Giang Phong từng làm cho hắn thương tâm, tuy rằng trong lúc đó, có không ít chua sót cùng nước mắt, thế nhưng… thế nhưng… hắn tin tưởng, hạnh phúc sẽ xóa đi từng vết thương này.

Giang Phong nhéo mũi hắn một cái “Đừng nói cái gì cảm ơn, tình cảm là từ hai phía. Vô Cực, tuy rằng chúng ta từng sai mất mười lăm năm, nhưng chúng ta còn có vài cái mười lăm năm nữa, không phải sao?”

Còn có vài cái mười lăm năm. . . . . .

Ngu ngốc, tiếp qua hai, ba cái mười lăm năm, tóc bọn họ đều bạc trắng .

Nhưng hứa hẹn này, bọn họ sẽ cùng nhau cả đời, dùng những tháng ngày sau này bù lại chỗ trống mười lăm năm.

Bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, rồi sau đó cùng nhau, quá trình này mặc dù trải qua rất nhiều gian khổ , nhưng quay đầu nhìn lại tựa hồ tất cả đau đớn cùng thương tổn đều tan biến, còn lại…

Là trời quang mây sáng.

Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.

Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(Định Phong ba –Tô Đông Pha

Rừng động dừng nghe chuyển lá cành 
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh 
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng 
Nào ngán!
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh

Vi vút gió xuân say chợt tỉnh 
Hơi lạnh 
Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh 
Ngoảnh lại những nơi luôn vắng vẻ 
Rời bước 
Cũng không mưa gió cũng không hanh)  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngoảnh lại những nơi luôn vắng vẻ
Rời bước
Cũng không mưa gió cũng không hanh

─Hoàn chính văn─

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: