Chương 44: Sư Tử Mèo
*Ting, Ting*
Âm thanh của điện thoại báo thức vang lên, Hứa Giai Kỳ mắt nhắm mắt mở đầy mệt mỏi thức dậy. Cô với tay cầm mò lấy điện thoại tắt đi báo thức. Hứa Giai Kỳ sờ soạn phần chăn kế bên, không có ai, cô mở mắt, trong phòng bây giờ chỉ có một mình. "Dụ Ngôn, em ấy đi rồi ư?" Hứa Giai Kỳ lồm cồm bò dậy, cô nhận ra Dụ Ngôn không còn ở đây, chắc em ấy đã trở về từ sớm, sờ phần chăn kế bên đã lạnh từ lâu. Hứa Giai Kỳ nhìn sang chiếc bàn kế bên có hộp đồ ăn mua sẵn, kèm theo tờ note "Em đã mua đồ ăn sáng, chị ăn rồi hãy tập. Lão công của chị về trước đây, yêu chị!" phía dưới là nét vẽ hình sư tử con đáng yêu, nếu Hứa Giai Kỳ không thấy mảnh giấy này, cô sẽ ngỡ việc hôm qua chỉ là mơ mất. Khẽ mỉm cười, người yêu của cô sao lại chu đáo ngọt ngào đến như thế. Hứa Giai Kỳ vội ngồi dậy đi vscn, ăn xong bữa sáng tình yêu, tiểu hồ ly lại chuyên tâm vào những vũ đạo cho bài hát mới.
Dụ Ngôn từ chỗ phòng tập Hứa Giai Kỳ trở về phòng ngủ thêm một giấc nữa, hôm qua mãi dỗ chị người yêu ngủ không được bao nhiêu, sáng dậy sớm mua đồ ăn cho chị rồi mới an tâm trở về. Chiều nay tất cả lại phải có mặt quay tập party cuối, sẵn sàng cho một đêm dâng trào cảm xúc. Vị khách được mời đến là một vị tỷ tỷ rất thú vị lại hài hước tên Kim Tinh, chị ấy rất biết cách dẫn dắt chương trình với những pha tấu hài vui nhộn, những câu nói hóm hĩnh mang tiếng cười đến mọi người.. Kế tiếp là những tiết mục mà các cô gái ngày đêm gấp rút luyện tập nay được nối tiếp trình diễn.
Sau những phút giây vui đùa thỏa thích, là những dòng bộc bạch tâm sự cất giấu trong suốt cả một hành trình dài. Những thói quen, tật xấu không còn là bí mật, cùng nhau thay đổi, cùng nhau trưởng thành. Mọi tâm tình được thể hiện qua bài hát, tình yêu thầm kín cũng mượn lời từ đó mà thổ lộ. Mỗi con người ngồi đây đều đã trải qua thời gian tập luyện khắc nghiệt, dù có đôi khi vấp ngã, cảm giác rơi xuống vực sâu không muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng ý chí lại kiên cường chiến thắng tất cả. Nước mắt luôn là thứ đại diện cho cảm xúc dâng trào, có người ngồi khóc không còn hình tượng, cũng có người giỏi chịu đựng mà nuốt nước mắt vào trong, mỗi khi như thế, khăn giấy là thứ vũ khí bí mật luôn được cất giấu trong túi áo.
Để bầu không khí bớt thê lương, Ngu Thư Hân luôn là người tiên phong bày trò giúp mọi người cân bằng cảm xúc. Những pha chọc cười vui nhộn được Hân Hân diễn tả khuyến cáo mọi người không nên xem khi uống nước, chắc chắc bạn sẽ phải phun ra mất. Những ca khúc tiếu tấu vui nhộn lại có cơ hội trỗi dậy, các cô gái của chúng ta lại được một trận cười to.
Mọi thứ đều diễn ra thật bình thường cho đến khi tới tiếu mục của Dụ Ngôn, em được Kim Tinh tỷ mời lên sân khấu nhỏ biểu diễn. Dụ Ngôn hít thở lấy lại bình tĩnh, em ôm theo cây đàn ghi-ta của mình lên sân khấu, ngồi lên chiếc ghế giữa sân, điều chỉnh tư thế thích hợp, lời mở đầu cho bài hát, Dụ Ngôn giới thiệu về bản thân mình. Sau đó là giai điệu bài hát "Lion Cat" chính mình sáng tác được cất lên:
...
Con thú hoang bị thuần hóa
Ẩn nấp phía sau ánh trăng
Hành động chậm chạp, lười biếng
Ưa thích lượn lờ bên khóm hoa
Từ từ chờ đợi, và xác định
Cẩn thận dõi theo nhành cỏ gió lay
Hưởng thụ sắc đỏ thẫm
Thuộc về kẻ chiến thắng cuộc chơi
Khẩu thị tâm phi cũng như bóng nước
Lời đường mật giả dối rồi sẽ bị bóc trần
Do dự, dò xét, rồi lại trốn tránh
Dám vượt qua vòng xoáy biển cả
Mới có được thành quả dễ dàng như trở tay
Đừng lẩn trốn tránh nữa...
Em là lựa chọn có duy nhất của tôi
Lắm nghe tôi nghe từng lời tôi nói
Chúng ta hợp nhau đến như vậy
Kính hiển vi từng thăm dò qua
Phát hiện màu hồng phấn quẩn quanh đôi ta
Người tạo ra tình yêu nhìn thấu được
Những mai mối ẩn hình được chôn cất
Nên tôi đây mới mang danh dòng họ nhà mèo.
Hãy lắng nghe tôi nói này
Tạo hóa đã ưu ái sinh ra
Vị vua là vạn người say mê như thế đó
Điểm chí mạng chính là ánh mắt quyến rũ
Người tạo ra tình yêu lại là kẻ ưa thích sự pha tạp
Cốt để phá vỡ cái gọi là tương phản
Nên tôi nguyện vì em hóa thành một loài mèo khác lạ.
....
Giọng hát trầm ấm cất vang trong không gian tĩnh lặng như một lời thì thầm tỏ tình giữa buổi tiệc, một bản tình ca lãng mạn khiến trái tim bao thiếu nữ rung động. Dụ Ngôn vừa đàn vừa hát, thỉnh thoảng lại nhìn về một hướng mà cười, thêm vào vài cái nháy mắt tinh nghịch làm cho bao cô gái bên dưới hú hét điên cuồng. Duy chỉ có một người lại ngồi im thin thít, mặt lại đột nhiên ửng hồng như trái đào, lồng ngực trái lại có dịp đập rộn ràng nhảy múa. "Ngôn bảo đáng ghét, em cũng biết chọn thời cơ quá nha. Hát trước mọi người còn nháy mắt nghịch ngợm vậy nữa, khiến ai ai cũng tưởng em nháy mắt đưa tình với họ, không sợ rụng hết mấy cọng mi giả của em sao?" Hứa Giai Kỳ dù biết người mà Dụ Ngôn nhắm đến là mình, tâm tình phải nói là như được bay lên chín tầng mây, hồ ly nhỏ tối nay hạnh phúc nhất rồi nha. Nhưng nhìn hội chị em cứ hú hét điên cuồng như thế, cô cũng đố kỵ lắm nha. Dụ Ngôn chỉ để cho Hứa Giai Kỳ ngắm mà thôi.
Kết thúc bài hát, Dụ Ngôn còn mập mờ để lại câu nói đầy ẩn ý là bài hát này em dành để tặng một người đặc biệt, lời bài hát là những gì em muốn nói với người ấy, nhưng em không nói tên người đó là ai. Điều này là các chị em bên dưới một phen đoán đứng đoán ngồi. Trong khi mọi người bàn tán xôn xao nhân vật được Dụ Ngôn nhắc đến, ở một góc phía dưới, có một người nở nụ cười buồn. "Cuối cùng thì em đã hiểu, tình yêu mà chị dành cho chị ấy to lớn đến nhường nào, dù em có là không khí, cũng mãi không thể chen được vào giữa hai người."
Dụ Ngôn cúi chào mọi người, em trở về vị trí của mình, đi ngang qua Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn còn cố tình đá mắt đầy ẩn ý với chị một cái mới về chỗ ngồi. Hôm nay Dụ Ngôn ăn trúng gì mà cả gan bộc lộ thế kia, Hứa Giai Kỳ nghĩ mãi cũng không ra. "Ngôn bảo, em hay lắm, để quay xong chị xử lý em như thế nào nha."
Buổi tiệc cứ thế tiếp diễn cho đến đêm, kết thúc phần quay của chương trình, mọi người cúi đầu cảm tạ đoàn ê kíp vì đã giúp họ có một tập Party đáng nhớ. Các cô gái dần dần giải tán, Dụ Ngôn nhân cơ hội đi tìm Hứa Giai Kỳ, em muốn rủ chị ra căn tin kím gì đó ăn tối, giữa đường thì bắt gặp Vương Thừa Tuyển, lần này vẫn là em chủ động đến tìm Dụ Ngôn.
"Dụ Ngôn tỷ, lâu rồi không gặp, có thể nói chuyện với em một chút không? Sẽ không làm mất thời gian của hai người đâu, cho em 5 phút đủ là rồi." Vương Thừa Tuyển đứng cách Dụ Ngôn một bước chân, tiểu muội muội đứng đó, vẫn mang nét tươi tắn, hồn nhiên như ngày nào, em mỉm cười nói với Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.
Dụ Ngôn trông thấy Thừa Tuyển, em lại nhìn sang Hứa Giai Kỳ vẻ ngập ngừng khó xử. Người ta giờ là hoa đã có chủ nha, bé sợ lão bà lại giận nên không dám làm chuyện trái ý. Nhưng Hứa Giai Kỳ lắc đầu mỉm cười không sao, cô chỉ chỉ tay ra hiệu ra kia chờ em. Vẻ mặt của Hứa Giai Kỳ đầy sự tin tưởng, cô tin Dụ Ngôn sẽ không làm gì quá phận với Thừa Tuyển, nhân dịp để em ấy và Thừa Tuyển muội muội nói rõ mọi chuyện, tháo gỡ khúc mắt trong lòng.
"Được, chúng ta qua ghế đá kia nói chuyện." Dụ Ngôn sau khi nhận được sự tin tưởng từ chị người yêu. Em đồng ý chỉ về phía ghế đá cách đó không xa, ra hiệu cho Thừa Tuyển đến đó nói chuyện. Dụ Ngôn dẫn bước đi trước, Thừa Tuyển đi sau, khi đến chỗ ghế đá thì dừng lại. Thừa Tuyển là người mở lời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro