Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Chỉ Có Mình Chị Thôi

"Có sao, ai chạy chứ em đâu có chạy? Em còn bận lo tìm nóc nhà của em đây này." Dụ Ngôn mặt dày đáp trả, tay vẫn ôm khư khư tiểu hồ ly, mặt còn gác lên bờ vai nhỏ bé của ai kia hít hít ngửi ngửi mùi trên người Kiki nữa.

"Em tìm nóc nhà thì về phòng mà tìm, ở đây không có nóc cho em tìm, mau thả chị ra mau." Hứa Giai Kỳ ngọ ngậy mong thoát khỏi tên biến Dụ thái Ngôn này. "Hừ, muốn tìm nóc nhà thì đi về phòng mà tìm, ôm lão nương ta mà gọi nóc này nóc kia, lão nương là nóc nhà của em sao?" Hứa Giai Kỳ không thoát được cái ôm dính người của ai kia, bực tức đỉnh điểm cô cắn một phát vào tay Dụ Ngôn cho bỏ ghét. 

"Ây da... Chị là cún hả, cắn em đau chết mất. Xem đi nè, người ta chảy máu rồi nè, bắt đền chị đi." Dụ Ngôn chỉ muốn trêu tiểu hồ ly một chút, ai dè bị người ta lại phập cho một dấu, em mặc dù đau nhưng vẫn ngoan cố không buông tay thả chị ra. 

"Dừa lắm, ai bảo kêu em thả không thả. Cho mấy người đau chết đi." Hứa Giai Kỳ miệng tuy nói cứng nhưng khi nhìn lại dấu ấn mình để lại trên tay Dụ Ngôn cảm thấy mình có cắn em hơi quá rồi. Trên tay Dụ Ngôn in sâu những dấu răng của tiểu hồ ly, có chỗ còn rướm máu nữa, Hứa Giai Kỳ áy náy vì đã vô tình làm đau em. Cô không ngọ ngậy cũng chẳng vùng vẫy nữa, chính thức đứng im cho ai kia muốn là gì thì làm.

"Sao vậy, sao chị lại im rồi? Vẫn còn giận em? Để chị cắn thêm vài cái nữa cho hạ hỏa đi rồi nghe em nói được không?" Dụ Ngôn thấy Hứa Giai Kỳ im lặng, em nghĩ cô giận em thật rồi. Đành phải xuống nước dỗ dành tiểu hồ ly, muốn cắn cho chị cắn, Dụ Ngôn đưa tay trước mặt tiểu hồ ly. Em không sợ chị làm đau em, chỉ sợ chị mãi im lặng không để ý đến em mà thôi. 

Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn đưa ra cánh tay trắng trẻo, nõn nà ra trước mặt mình. "Tên ngốc này, em đây là đang rù quyến chị sao?" Nhưng nhìn thấy dấu răng rướm máu đỏ au in hằn lên làn da trắng ấy, Hứa Giai Kỳ nhăn mày không hài lòng. 

"Đau không?" Hứa Giai Kỳ vuốt nhẹ lên dấu ấn mà mình vừa ban tặng Dụ Ngôn, tự cảm thấy mình ra tay với em quá tàn nhẫn rồi. Cô nhìn ngước lên nhìn khuôn mặt Dụ ngôn, người mà mỗi phút mỗi giây cô đều luôn mong nhớ, bất chợt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt thanh tú. 

"Kiki, chị đừng khóc, em chỉ đùa với chị chút thôi. Không đau...Chị không có làm đau em. Làm ơn, chị đừng khóc mà. Chị xem nè, dấu răng đẹp vậy, em còn muốn để nó thành sẹo, sau này đi khoe với mọi người, đánh dấu chủ quyền em thuộc về chị á." Dụ Ngôn bối rối khi thấy tiểu hồ ly hỏi mình xong lại rơi nước mắt. Em chỉ trêu cô một chút, kết quả làm người ta khóc rồi. Nhanh trí Dụ Ngôn lấy đó làm bằng chứng đánh dấu cho tình yêu ngọt ngào của mình."Ây.... Dụ Ngôn ta thật thông minh nha, lần này có cớ buộc chị ấy bên mình rồi, để xem sau này chị ấy còn dám đi nháy mắt đưa tình với ai không. Nghĩ lại mình mới gặp lại Kiki, chỉ trêu chị ấy có một chút mà chị ấy sợ quá khóc luôn rồi kìa." Dụ Ngôn cuống quýt cả lên, em không biết phải làm sao để dỗ tiểu hài tử Hứa Giai Kỳ.

Đang lúc Dụ Ngôn còn lạc trôi theo dòng cảm xúc, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy em. Hứa Giai Kỳ quay lại ôm chặt lấy Dụ Ngôn còn đang ngơ ngác. Cảm xúc này là gì đây, là mong nhớ, là yêu thương, là ngọt ngào, là cảm xúc được chôn vùi quá lâu nay được trỗi dậy. Hứa Giai Kỳ dụi dụi mặt mình trong lòng Dụ Ngôn mỉm cười thỏa mãn, cuối cùng em cũng đến tìm cô, cuối cùng em cũng trở về bên cô, Hứa Giai Kỳ tìm lại được tình yêu rồi. Hứa Giai Kỳ khóc không phải vì đau khổ dằn vặt mình, mà những giọt nước mắt ấy nói lên sự hạnh phúc khi được bên người mình thương.

Hành động bất chợt của tiểu hồ ly  ôm lấy Dụ Ngôn làm em không hiểu gì hết, nhìn ai kia trong lòng khóc đến nước mắt nước mũi đều dính lên hết người em. Dụ Ngôn không phiền mà còn mỉm cười, em ôm lấy cục mochi nhỏ trong lòng, đã lâu rồi em không cảm nhận được hơi ấm từ chị, từ lúc xa nhau đến nay, Dụ Ngôn mỗi đêm đều nhớ đến tiểu hồ ly bé nhỏ này. Em vòng tay ôm chặt lấy Hứa Giai Kỳ nhỏ bé, xa nhau nhiêu đó đủ rồi. "Từ giờ trở đi, em sẽ giữ chị thật chặt bên mình, chị đừng mong thoát khỏi tay em, hồ ly ngốc- Hứa Giai Kỳ." Dụ Ngôn mỉm cười hài lòng với ý nghĩ của mình.

Ôm nhau được một lúc, Dụ Ngôn là người chủ động tách ra khỏi cái ôm, em đưa tay lau đi vài giọt nước mắt còn lăn trên đôi má Hứa Giai Kỳ.

"Kiki ngoan, nín đi nè, nói em nghe sao chị lại khóc." Dụ Ngôn dùng chất giọng ngon ngọt dụ dỗ tiểu hài tử Hứa Giai Kỳ nói ra lòng mình.

"Ngôn...hức...chị ...nhớ em..!" Hứa Giai Kỳ đã nín khóc nhưng giọng nói vẫn còn tiếng nấc. Thành ra nói cũng bị ngắt quãng đôi chút, nhưng chỉ vài từ đơn giản đó thôi, Dụ Ngôn lại cảm thấy mình là người thật hạnh phúc nhất thế gian. 

"Kiki, em cũng nhớ chị, chúng ta quay lại được không? Em biết hôm đó em cũng có nặng lời với chị. Chưa hiểu đầu đuôi đã nổi giận đòi chia tay..." 

"Vụ đó chị quên lâu rồi?" Hứa Giai Kỳ cắt ngang lời Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nghe Hứa Giai Kỳ nói, em gật gù tỏ ý đã hiểu. Kiki không phải giận em việc đó vậy là..., Dụ Ngôn bất chợt lên tiếng:

"Kiki, còn về Vương Thừa Tuyển. Em đã từ chối nói rõ em ấy rồi, người em yêu chỉ có mình chị, Dụ Ngôn không yêu ai khác ngoài Hứa Giai Kỳ." Dụ Ngôn nhanh chóng gấp gáp giải thích nói rõ lòng mình.

"Việc này Manh Manh có kể chị nghe rồi." Hứa Giai Kỳ cái gì cũng biết hết rồi, làm Dụ Ngôn khó hiểu. 

"Vậy thì sao chị lại còn hờn em." Dụ Ngôn đáng thương thắc mắc hỏi Hứa Giai Kỳ.

"Ai thèm hờn em, chỉ tại.. chỉ tại.. người ta..." Hứa Giai Kỳ ngập ngừng, cô ấp úng nói, tay còn vò vò góc áo. 

 "Chị làm sao? nói em nghe đi. Bảo bảo nóng lòng chờ chị muốn chết rồi nè." Dụ Ngôn ôm lấy Hứa Giai Kỳ lắc qua lắc lại, sư tử con nay học đâu ra cái thói nhõng nhẽo này thế không biết.

"Chị là...Là ngại đi tìm em, chị không biết mình phải bắt đầu với em lại như thế nào? Chị không biết phải đối mặt với em ra sao. Đến khi có dũng khí nói chuyện với em, em lại bỏ chạy mất." Hứa Giai Kỳ nói ra tâm tư lâu nay để ở trong lòng. Cô cũng muốn tìm em lắm chứ, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, khi đối diện với em, phải làm như thế nào. Lúc biết em chịu tìm cô, cô mới có dũng khí nói chuyện với em, ai ngờ chưa nói được lời gì, người cũng kịp trốn chạy, không còn dấu vết.

"Chả phải bây giờ em đã đứng trước mặt chị đây sao? Kiki, yêu em lại lần nữa được không? Lần này em sẽ giữ chị thật chặt, hứa không buông. Dụ Ngôn em xin thề, nếu bỏ rơi Hứa Giai Kỳ sẽ không bao giờ xứng bước lên sân khấu nửa bước." Dụ Ngôn giơ ba ngón tay thề thốt với tiểu hồ ly.

"Suỵt, không được thề điên như vậy, sân khấu là ước mơ lớn nhất của cuộc đời em, không nên đem ra so sánh để thề thốt. Tên ngốc này!" Hứa Giai Kỳ lại muốn rưng rưng nước mắt nữa rồi, tên ngốc Dụ Ngôn này sao lại cả gan đem cả hoài bão ước mơ cuộc đời mình ra để đổi lấy tình cảm của cô. Ai mà dám lấy tên ngốc nghếch như em, à mà có đó chứ, có Hứa Giai Kỳ cô đây yêu tên ngốc này chết đi sống lại.

"Kiki, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Dụ Ngôn cười hề hề chọt chọt hai ngón tay đụng vào nhau, khi hứa giai kỳ lấy tay bịt miệng ngăn em thề độc. 

"Chị... đồng ý, chúng ta quay lại. Ngôn, chị yêu em." Hứa Giai Kỳ sau khi thốt ra câu nói. cô nhìn sâu vào mắt Dụ Ngôn, môi nở nụ cười tươi rói với em. Hứa Giai Kỳ bước lên phía trước một bước, cô vòng hai tay câu lên cổ Dụ Ngôn, chân nhón lên một chút, môi đỏ chuẩn xác hôn lên bờ môi căng mọng của Dụ Ngôn. 

Dụ Ngôn bất ngờ vì hành động bá đạo của Hứa Giai Kỳ, nhưng em cũng mau chóng hòa hợp với chị. Hứa Giai Kỳ nhắm chặt mắt, cô muốn tận hưởng nụ hôn này với Dụ Ngôn. Lúc đầu chỉ là những cái hôn nhẹ rời rạc, hai bờ môi chạm vào nhau mà thôi, Hứa Giai Kỳ có thể cảm nhận được mùi hương dâu ngọt ngọt từ môi Dụ Ngôn, cô tò mò vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi ai kia. Hứa Giai Kỳ có biết đâu cô trêu đùa phải sói đói lâu ngày. Dụ Ngôn cảm giác được đầu lưỡi ai kia đang ve vãn trên môi mình, em nhếch môi cười gian, cố tình đẩy nụ hôn rơi vào sâu thêm. Dụ Ngôn một tay ôm lấy thắt lưng tiểu hồ ly, một tay để hờ sau đầu ai kia, em kéo chị vào một nụ hôn sâu. Dụ Ngôn ép hai đôi môi sát chặt nhau hơn, lưỡi em nhanh chóng vươn sang thăm dò, lùng sục khoang miệng Hứa Giai Kỳ, đến khi tìm được người bạn thân thiết bên kia thì cuốn quýt quấn lấy nhau, dây dưa mãi không rời.

Hứa Giai Kỳ từ khi quen Dụ Ngôn đến giờ, đây là lần đầu tiên cô và Dụ Ngôn hôn sâu đến thế. Trước kia chỉ là nhưng nụ hôn chạm nhẹ, hoàn toàn khác với nụ hôn này. Nói đến khoảng này, Hứa Giai Kỳ xác thực là một trang giấy trắng, cô hoàn toàn buông lỏng theo ý Dụ Ngôn dẫn dắt. Cả hai hôn nhau đến khi không thể thở được mới chịu buông ra.

"Dụ Ngôn, em hôn chị sắp nghẹt thở đến chết rồi." Hứa Giai Kỳ rời khỏi môi Dụ Ngôn, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc long lanh giữa hai bờ môi. Cô hít lấy hít để không khí vào buồng phổi, mặt tiểu hồ ly bây giờ không khác gì con tôm luộc, đỏ đỏ ửng hồng đáng yêu chết đi được.

Dụ Ngôn nhìn Hứa Giai Kỳ thở không ra hơi, em cười hề hề, vuốt nhẹ lưng để chị thuận khí, ánh mắt nhìn Hứa Giai Kỳ đầy cưng chìu.

"Tại chị mãi tập trung hôn mà không chịu thở đấy thôi, lần sau hôn em chỉ cho cách thở nha." Dụ Ngôn tay bẹo má chị người yêu không quên trêu người ta một tiếng.  

"Hừ, dám trêu chị, chị đánh chết em." Hứa Giai Kỳ nói là làm, tay liên tục đánh Dụ Ngôn, chỉ là đánh yêu vài cái chứ đánh mạnh người ta xót người yêu lắm.

"Haha, đánh chết lão công rồi, lão bà sẽ ở giá không ai thèm đấy nhá!" Dụ Ngôn sảng khoái cười lớn, hai tay giữ lấy tiểu hồ ly đang làm loạn cào cào trên người em. 

"Lão công thối, không chơi với em nữa." Hứa Giai Kỳ thẹn quá hóa giận, quay mặt đi nơi khác không thèm dây dưa với Dụ Ngôn. 

"Được rồi, em không trêu chị nữa, đói không? Em dắt chị đi ăn nhé, lão bà vạn tuế?" Dụ Ngôn cười hả hê xong, lại cưng chìu ngắt lấy cái mũi thanh tú của tiểu hồ ly mà hỏi nhỏ.

"Uh, cũng có hơi đói, mau dắt chị đi ăn đi." Hứa Giai Kỳ tập luyện liên tục nãy giờ cũng có chút đói bụng, lại còn buồn ngủ. Cô trả lời Dụ Ngôn, mà đôi mắt cứ muốn nhíu lại.

"Em dắt chị đi ăn, xong về ngủ một chút được không? Hồ ly nhỏ buồn ngủ rồi kìa." Dụ Ngôn xoa đầu chị, nhận được cái gật đầu của Hứa Giai Kỳ, em nắm tay chị dắt nhau rời khỏi phòng tập ra quán cơm gần đó. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro