Chương 38: Đúng Người, Sai Thời Điểm
"Thừa Tuyển, chị nghĩ em đã đi quá giới hạn rồi, chị không yêu em. Có lẽ hành động của chị gây cho em sự hiểu lầm không đáng có trong thời gian qua. Nhưng Vương Thừa Tuyển, chị đã có người trong lòng rồi. Việc làm bạn gái của em là điều không thể." Dụ Ngôn bắt buộc phải nghiêm túc nói ra vấn đề này, em không muốn Thừa Tuyển hiểu sai về tình cảm mà em giành cho em ấy.
"Dụ Ngôn tỷ, chị đã có người trong lòng rồi sao, người đó là ai?" Vương Thừa Tuyển phút chốc bị câu nói của Dụ Ngôn gây sốc, em muốn biết người mà Dụ Ngôn nói đến là đại nhân vật nào.
"Là ai không quan trọng, Thừa Tuyển, chị chỉ xem em là em gái, em rất giống muội muội của chị ở nhà, nên chị có chút yêu mến cưng chiều. Nhưng chị không ngờ đã để em hiểu lầm lớn như vậy, điều này chị rất lấy làm tiếc. Hy vọng lần này là lần cuối chúng ta nói về việc này, mong em sẽ hiểu, chúng ta vẫn là chị em tốt." Dụ Ngôn giải thích cho Vương Thừa Tuyển hiểu, em nếu không nói rõ ràng, người em gái này sẽ hiểu lầm lại làm ra chuyện gì không đáng. Tính Dụ Ngôn ngay thẳng, thà nói ra một lần giải quyết hết tất cả, hy vọng tiểu muội muội này có thể từ bỏ tình cảm đối với em. Một lần chặt đứt còn hơn dây dưa mãi về sau, thà đau ngắn còn hơn đau dài, Dụ Ngôn không thể để Thừa Tuyển lấn sâu vào thứ tình yêu không có kết quả này.
"Là thật sao, Dụ Ngôn tỷ, em thật không có chút hy vọng gì với chị?" Vương Thừa Tuyển hai mắt đã ướt đẫm nhòa đi, em vẫn cố hỏi Dụ Ngôn. Em đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi, đã tưởng tượng ra muôn vàn tình huống tốt đẹp với chị ấy. Em còn nghĩ đến cái kết mà cả hai cùng đi đến, nhưng không ngờ, tỏ tình thất bại, ngay cả một chút hy vọng cũng bị đối phương dập tắt. Vương Thừa Tuyển thật không chịu được cú sốc này. Em loạng choạng lùi về sau, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn như tìm kiếm sự giả dối từ chị. Nhưng không, ánh mắt Dụ Ngôn rất kiên định, quyết đoán không hề né tránh em. Thì ra bấy lâu nay, chị quan tâm cưng chiều em, hóa ra chỉ xem em là em gái thôi sao? Hoàn toàn không phải như em nghĩ, hóa ra bấy lâu nay chỉ có mình em là ảo tưởng vị trí của mình trong lòng chị ấy. Là tự em đa tình, tự biên tự diễn sao trách được Dụ Ngôn chị ấy đây.
Không khí xung quanh dường như đóng băng, Vương Thừa Tuyển ngay cả thở cũng không thở nổi, em không chấp nhận được điều này. Người mà lâu nay em yêu lại là người đã có người yêu, sao có thể trớ trêu như thế. Rõ ràng em đã để ý chị ấy rất lâu rồi mà, sao Dụ Ngôn có người yêu mà em không biết.
"Dụ Ngôn tỷ, em có thể biết người mà chị thích là ai không?" Vương Thừa Tuyển lấy tay quẹt đi dòng nước mắt đang lấm lem trên khuông mặt nhỏ, em muốn biết đối tượng mà Dụ Ngôn yêu là người như thế nào.
"Là người trong trường, cũng rất thân quen. Thừa Tuyển, chị nghĩ em không cần phải tìm hiểu người đó rõ ràng như vậy đâu." Dụ Ngôn trả lời câu hỏi của Thừa Tuyển, trong đầu lại hiện lên hình bóng tiểu hồ ly Hứa Giai Kỳ, giọng nói của em cũng vì thế mà trở nên có phần dịu nhẹ hơn.
"là Hứa Giai Kỳ tỷ tỷ đúng không?" Vương Thừa Tuyển nghe Dụ Ngôn trả lời mình, em nghĩ thầm trong đầu, loại bỏ vài người thân cận hay tiếp xúc với Dụ Ngôn. Chỉ còn Hứa Giai Kỳ là đáng nghi nhất. Tình cờ vài lần bắt gặp Hứa Giai Kỳ đến tìm Dụ Ngôn, và mỗi khi nhìn ánh mắt mà chị ấy trao cho Dụ Ngôn, giác quan thứ sáu của Vương Thừa Tuyển có thể nhận ra được, Hứa Giai Kỳ có gì đó với Dụ Ngôn. Nhưng tiếc là em đã không nhận ra sớm hơn, nếu Vương Thừa Tuyển biết được Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn yêu nhau thì em đâu phải nuôi cho bản thân hy vọng lớn với Dụ Ngôn đến vậy. Vương Thừa Tuyển chỉ biết trách mình, đã tìm được đúng người nhưng không đúng thời điểm, chỉ do em đến sau, một lần đến sau mãi mãi không có được người em yêu.
"Ừ...Là Kiki. Người chị yêu là Kiki-Hứa Giai Kỳ." Dụ Ngô cũng không giấu diếm, em khẳng định với Thừa Tuyển người mình yêu là Hứa Giai Kỳ.
"Kiki, em nghe gì không? Dụ Ngôn chịu nói yêu em rồi kìa." Đới Manh nói nhỏ với người bên cạnh. Nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào đáp trả từ người kế bên. Cô thấy làm lạ, nhìn sang bên cạnh thì người đã đi mất tự khi nào. Đới Manh vỗ tay đập trán, đến câu quan trọng nhất thì người lại biến mất tiêu.
Thật ra Hứa Giai Kỳ đã đi mất khi chứng kiến màn hôn môi của Vương Thừa Tuyển và Dụ Ngôn rồi. Nhiêu đó cũng đủ làm cho trái tim nhỏ bé của tiểu hồ ly vỡ tan vụn vỡ. Cô biết làm gì đây, chạy ra ngăn cản họ sao? Nói với Thừa Tuyển, Dụ Ngôn mới chính là người yêu của cô. Hay cô phi ra cho Vương Thừa Tuyển một bài học. Hứa giai kỳ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng phát sinh tình huống. Nhưng... Cô và Dụ Ngôn đã chia tay rồi còn đâu, nếu tính đến trường hợp không chia tay mà tạm xa nhau, thì nếu cô đi ra ngăn cản. Mà nhỡ Dụ Ngôn lại thật lòng yêu Vương Thừa Tuyển, chả phải Hứa Giai Kỳ đang làm kỳ đà cản trở việc tốt của họ hay sao. Chưa nói, việc giữa cô và Dụ Ngôn chưa đi đến đâu, cô còn chưa làm hòa với em, Hứa Giai Kỳ có tư cách gì ngăn cản họ.
Khi nhìn thấy họ hôn nhau, Hứa Giai Kỳ chịu không nổi cô quay lại chạy đi, Hứa Giai Kỳ muốn đi thật xa, chạy thật xa bọn họ. Cô không muốn nhìn thấy cảnh tiếp theo xảy ra, thà không thấy tim sẽ không đau. Hứa Giai Kỳ vừa khóc vừa chạy, trên đường va phải một vài bạn học, nhưng cô cũng không để ý, một mạch chạy về phòng khóa cửa, ngồi trên giường mà khóc thật to. Sự đánh động của Hứa Giai Kỳ làm Miên Dương ở giường tầng dưới tò mò đi ra xem. Thấy Hứa Giai Kỳ khóc lóc tức tưởi lại nghĩ cô lo cho thứ hạng sắp đến. Miên Dương lại nổi lên tình thương của mẹ, leo lên giường an ủi vỗ về đứa con gái nhỏ. Cho đến khi tiểu hồ ly ngừng khóc, ngủ say trong lòng, miên dương mới đỡ tiểu hồ ly nằm xuống, đắp chăn rồi cô mới từ từ về giường của mình.
Quay lại tình cảnh bên Dụ Ngôn, Thừa Tuyển khi nghe đáp án mà mình muốn biết. Em nở một nụ cười buồn. "Là Hứa Giai Kỳ, chả trách sao em đến sau cũng không bằng chị ấy. Hứa Giai Kỳ vừa đẹp lại vừa tốt, tính cách hiền hòa, rất hòa đồng, dễ gần gũi. Tài năng triển vọng không thiếu, một con người gần như hoàn hảo, trách sao không xứng với Dụ Ngôn tỷ cho được. Ván cược này, tính ra là em đã thua ngay từ đầu." Vương Thừa Tuyển lắc đầu buồn bã cười, em thua, thua trong cái tình yêu mà em gầy dựng bấy lâu nay.
"Dụ Ngôn tỷ, xin lỗi đã làm phiền chị trong thời gian qua. Chuyện hôm nay mong chị quên đi, lần sau gặp lại, chúng ta vẫn có thể nói chuyện vui vẻ, được không?" Vương Thừa Tuyển nói với Dụ Ngôn.
"Thừa Tuyển, xin lỗi em. Mong rằng sau này chúng ta vẫn là chị em tốt với nhau."Dụ Ngôn tiến đến xoa đầu Thừa Tuyển nhưng tiểu muội muội đã né tránh hành động này khiến em đành rút tay về.
"Dụ Ngôn tỷ, em có việc phải đi rồi, gặp chị khi khác." Thừa Tuyển nhanh chóng bịa ra một lý do để rời khỏi nơi đây. Em nhận thua không đồng nghĩ với việc em chấp nhận sự việc đau lòng này, em cũng có lòng tự trọng. Thừa Tuyển hiểu bản thân mình cần gì, em cần có một khoảng thời gian để tiếp thu và chấp nhận nó. Em muốn khi gặp lại Dụ Ngôn, ánh mắt em sẽ nhìn chị ấy như một người chị chứ không phải dành cho một người mình yêu. Nhận được cái gật đầu của Dụ Ngôn, Thừa Tuyển vội vã rời đi.
Thừa Tuyển vừa đi thì Đới Manh bước ra, Dụ Ngôn nhìn Đới Manh cũng không nói gì. Em đoán chị ấy đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.
"Đới Manh, lần này em làm đúng rồi...có cái...." Đới Manh giơ ngón tay tán thưởng Dụ Ngôn, nói giữa chừng lại ngập ngừng lấp lửng.
"Có cái gì? Chị nói ra đi" Dụ Ngôn nhìn Đới Manh vẻ muốn nói rồi lại thôi.
"Có cái... khúc hay nhất Kiki lại không thấy được. Em ấy bỏ đi lúc nào chị cũng không biết." Đới Manh gãi đầu lúng túng.
"Thôi chết, không lẽ... Chị ấy thấy Thừa Tuyển hôn em, mới tức giận bỏ đi. Không được, hôm nay em định sẽ nói chuyện làm hòa với Kiki, xong rồi, tiêu tán đường luôn rồi." Dụ Ngôn ôm đầu nắm tóc, hận không thể bứt trọc đầu mình. Sao em lại xúi quẩy thế này, Hứa Giai Kỳ sớm không đến trễ không đến lại đến ngay lúc không nên thấy. Lần này Dụ Ngôn nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch tội.
Đới Manh trông Dụ Ngôn khổ sở đến đáng thương, cô cũng thấy tội. À mà cũng kệ em ấy đi chứ, ai bảo lần trước dám hành Kiki của cô, lần này xem em làm thế nào giải thích với tiểu hồ ly. Nhẹ nhàng đi đến bên Dụ Ngôn, Đới Manh đặt tay lên vai an ủi em ấy.
"Dụ Ngôn, chị nghĩ em nên tìm Kiki, em ấy hiểu lầm em rồi đó."Đới Manh thực tâm cũng không muốn nhìn hoài cảnh hai đứa nhỏ cứ hờn giận nhau qua lại, cô ở cửa giữa cũng mệt mỏi lắm ãh.
Dụ Ngôn ngồi im nói gì, em biết giờ tìm Hứa Giai Kỳ nói gì chị ấy cũng không nghe, chi bằng trước cùng Đới Manh bàn bạc, nhờ chị ấy tìm cách rồi hòa giải với Kiki sau. Nghĩ thế, Dụ Ngôn kéo Đới Manh ngồi xuống, cả hai cùng to nhỏ tìm cách giúp Dụ Ngôn dỗ tiểu hồ ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro