Chương 30: Suýt Nữa Thì
Dụ Ngôn ngồi chờ Vương Thừa Tuyển tỉnh lại cũng là việc của vài tiếng sau. Khi Thừa Tuyển tỉnh lại, điều đầu tiên em thấy là hình ảnh một Dụ công binh ngồi trên ghế ngủ gục, hai tay khoanh lại rất nghiêm túc. Thừa Tuyển phì cười, Dụ Ngôn lúc này thật hài hước, ngay khi ngủ chị ấy cũng rất tuân thủ kỷ luật. Chả trách sao mọi người đều nghi ngờ chị ấy xuất thân từ quân đội. Vương Thừa Tuyển nằm yên đó ngắm Dụ Ngôn một hồi, em không gọi Dụ Ngôn dậy, Vương Thừa Tuyển vẫn là ngắm chưa đủ. Càng nhìn Dụ Ngôn, tiểu muội muội càng nhìn lại thấy chị ấy càng đẹp. Vương Thừa Tuyển ngồi dậy, em cúi người kéo gần khoảng cách với Dụ Ngôn, khuôn mặt chị ấy thật đẹp, đường nét rất rõ ràng, lông mi cong dài, chiếc mũi cao thanh tú, còn cả... Cả bờ môi căng mộng nữa, Thừa Tuyển muốn chạm vào nó. Chính xác là em muốn chạm vào bờ môi đầy hấp dẫn đó của Dụ Ngôn. Thừa Tuyển nhìn quanh phòng không có ai, em chủ động kéo gần khoảng cách... Đến khi cả hai đôi môi sắp chạm vào nhau, thì đôi mắt Dụ Ngôn chuyển động. Dụ Ngôn mở mắt, em thấy mặt tiểu muội muội Vương Thừa Tuyển đã ở rất sát gần mặt mình.
"Vương Thừa Tuyển, em... em muốn làm gì?" Dụ Ngôn lên tiếng hỏi Vương Thừa Tuyển trong khi kéo người về phía sau tạo ra khoảng cách giữa hai người.
"Em....Dụ Ngôn tỷ, em thấy hình như trên mặt chị có vết dơ á... Em nhìn không rõ nên đến gần xem nó là gì thôi." Vương Thừa Tuyển nhanh trí đối đáp, suýt thì bị chị ấy phát hiện rồi.
"Uh, không có gì, lát chị về sẽ rửa mặt sau. Em cảm thấy trong người thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?" Dụ Ngôn ân cần hỏi thăm Vương Thừa Tuyển, miệng tuy hỏi tiểu muội muội nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương Thừa Tuyển như muốn biết em ấy đang suy nghĩ gì.
"Em thấy khỏe hơn rồi, đầu cũng hết choáng váng, Dụ Ngôn tỷ... Em không sao, chúng ta xuống căn tin ăn đi được không? Bụng em bắt đầu réo rồi nè." Vương Thừa Tuyển chuyển đổi chủ đề, Dụ Ngôn cứ nhìn em chằm chằm như thế, Thừa Tuyển sợ chị ấy sẽ phát hiện ra hành vi lỗ mãng của em mất. Với lại, em cũng thật sự đói rồi, cả ngày cũng chưa ăn gì mà.
"Ừ... Em ngồi dậy đi, chúng ta xuống căn tin tìm gì đó ăn đỡ." Dụ Ngôn thôi không tò mò về tiểu muội muội nữa, em cùng tiểu muội muội rời khỏi phòng y tế xuống căn tin.
Trong lúc ăn cơm, Dụ Ngôn ngồi suy nghĩ bâng quơ, hình như em đã bỏ sót điều gì, Dụ Ngôn suy đi nghĩ lại, mới nhớ ra là cả ngày trời em đã quên mất chị người yêu của mình. Dụ Ngôn lấy tay đập trán, Hứa Giai Kỳ lúc sáng cũng bị té, vì lo cho Thừa Tuyển cả buổi nên Dụ Ngôn em quên mất tiểu hồ ly rồi. "Haizzz....Dụ Ngôn ơi là Dụ Ngôn, lần này quá hồ đồ rồi." Dụ Ngôn vừa ngồi ăn, vừa lắc đầu khiến tiểu muội muội ngồi đối diện không hiểu em đang làm gì.
Dụ Ngôn sau khi ăn tối xong thì có đi qua phòng Hứa Giai Kỳ tìm chị ấy. Nhưng Hứa Giai Kỳ không có trong phòng. Đới Manh bảo Hứa Giai Kỳ đã qua ktx phòng 21 chơi rồi. Dụ Ngôn đành lầm lũi trở về. "Kiki dạo này có vẻ thân với phòng 21 ấy nhỉ. Thôi đành chuộc lỗi với chị ấy sau vậy." Dụ Ngôn nghĩ thầm trong đầu.
Ktx phòng 21.............
"Kiki, cậu xem tớ vừa trộm được gì về nè?" Tiếng nói lảnh lót của Ngu Thư Hân vang lên, gây sự chú ý cho ba con người còn lại trong phòng.
"Đầu cá, chị vừa đi giao lưu với ai về thế?" Triệu Tiểu Đường ngồi trên giường mắt nhìn vào trang sách đang đọc dở lên tiếng.
"Cậu về rồi hả Thư Hân?" Hứa Giai Kỳ ngồi loay hoay với một loạt đồ trang điểm mà Khổng Tuyết Nhi đem đến. Vốn là Khổng Tuyết Nhi có rất nhiều đồ trang điểm, nhiều đến nỗi em không nhớ hết được, vừa lúc Hứa Giai Kỳ qua mượn chì kẻ mắt, thế là Khổng Tuyết Nhi lôi ra hết để cô tự chọn.
"Cậu đoán xem, ten ten tén tèn..." Ngu Thư Hân lôi sau lưng ra hai chùm tóc giả. "Tớ qua phòng Tả Trác chơi, sẵn mượn về cho cậu nè Kiki. Khỏi lo không có tóc giả diễn bài nhé, thấy tớ yêu cậu rất nhiều không?" Ngu Thư Hân vô tư kể công với Hứa Giai Kỳ, không để ý đến mặt ai kia đang dần dần đen lại như đít nồi.
"À...Ừ... Cảm ơn cậu, Hân Hân, nhưng mà... Tớ có rồi, tớ mượn được của Đới Manh rồi." Hứa Giai Kỳ từ chối khéo Ngu Thư Hân, cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như hạ xuống vài chục độ thì phải.
"Đầu cá, chị thật tốt bụng ha, yêu Kiki đến thế cơ à?" Triệu Tiểu Đường buông một câu thật nhẹ nhàng, khiến Ngu Thư Hân không rét mà run.
Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân là một cặp đã định từ đầu chương trình. Trong trường ngoài cặp đôi Hân Hôn Yến Nhĩ ra, thì ai ai cũng biết đến độ hot của cặp đôi này, nhiều người còn cảm thấy ngưỡng mộ về tình cảm mà họ dành cho nhau. Triệu Tiểu Đường nổi tiếng mặt quạo và khó gần, nhưng kể từ khi quen Ngu Thư Hân. Tâm tính đã dần được cải thiện hơn, biết cười nói đùa giỡn với các bạn học hơn so với lúc đầu. Tất cả đều nhờ Ngu Thư Hân cảm hóa, Ngu Thư Hân là một cô gái lúc đầu sẽ cảm thấy cậu ấy rất tiểu thư, chảnh chọe. Nhưng nếu tiếp xúc với cậu ấy bạn sẽ phải thay đổi quan điểm của mình, Ngu Thư Hân thật ra rất tốt bụng, lại dễ hòa đồng, rất để ý những tình tiết nhỏ nhặt, luôn đem lại tiếng cười cho mọi người. Có gì nói đó không hề câu nệ ai, vì thế mỗi khi Khổng Tuyết Nhi bị ai ức hiếp, đều sẽ có anh hùng Ngu quý phi ra tay cứu giúp, chính vì thế ktx phòng 21 luôn được mọi người quý mến và có phần cá biệt. Và Hứa Giai Kỳ cũng là một trong số đó.
"Á...hà...hà... Đường Đường à, chị muốn giúp Kiki thôi mà. Em nghĩ xem tóc cậu ấy ngắn vậy, cột hai chùm không phải rất khó buộc lên sao. Nay Kiki mượn được của Đới Manh... Hay là, em lấy tóc này dùng đi." Ngu Thư Hân cười giả lả, cô nhận ra mùi chua của dấm phát ra từ Triệu Tiểu Đường. Hứa Giai Kỳ không dùng, vậy đẩy qua cho em người yêu là hợp lý nhất. Vì bài hát của họ diễn có liên quan đến chi tiết tóc hai chùm, nên mọi người đồng thuận sẽ diễn với tạo hình hai chùm, mà trong nhóm có Hứa Giai Kỳ và Triệu Tiểu Đường tóc ngắn nhất, đành phải đi mượn tóc giả để sử dụng vậy.
"Em mới không cần dùng tóc giả. Hừ" Triệu Tiểu Đường hầm hừ trong cổ họng, cô tuyên bố không cần tóc giả, tóc thật vẫn có thể tạo hình theo cách riêng biệt được.
"Cả hai thật không cần hả? Vậy tôi đem trả lại Tả Trác, không được hỏi mượn lại đâu nhé." Ngu Thư Hân hỏi lại lần nữa, cô nhận được hai cái gật đầu mới vui vẻ tung tăng cần tóc giả qua phòng Tả Trác mà trả.
"Tiểu Tuyết, chị mượn cây kẻ mắt này nhé, dùng xong sẽ đem qua trả em." Hứa Giai Kỳ sau khi đã lựa được cây kẻ mắt thích hợp. cô quay qua nói với Khổng Tuyết Nhi.
"Kiki không cần trả, chị cứ lấy mà dùng luôn đi. Em còn nhiều lắm, dùng không hết đâu. Chị cứ lấy xài đi nha."Khổng Tuyết Nhi cười cười nói với Hứa Giai Kỳ, đồ em đem theo nhiều lắm, có nhiều món em còn chưa dùng đến, lúc nhận được thông báo trúng tuyển chỉ vội gom hết vào vali một lượt.
"Vậy... Cảm ơn em nha, Tiểu Tuyết. Thôi muộn rồi chị về đây, Tiểu Đường chị về nhá." Hứa Giai Kỳ cất cây bút kẻ mắt vào túi, cô chào tạm biệt hai người ra về.
Hứa Giai Kỳ về đến phòng đã nghe Đới Manh thông báo lại là có Dụ Ngôn đến tìm. "Dụ Ngôn em ấy đến tìm mình làm gì." Hứa Giai Kỳ nhớ lại việc xảy ra trong ngày, lòng chợt buồn bã. Hay tạm thời, không gặp em ấy đi, chờ tâm trạng vơi bớt rồi hãy gặp. Hứa Giai Kỳ thở dài, cô muốn để tâm mình được bình ổn lại mới gặp em. Hứa Giai Kỳ muốn mình khi bên Dụ Ngôn là một Hứa Giai Kỳ bình yên yêu em chứ không phải là một Hứa Giai Kỳ tâm đầy dẫy sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro