Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Lời Hẹn Cùng Ngắm Tuyết Rơi

Buổi tối, Dụ Ngôn sau khi ăn tối cùng các thành viên nhóm Lion xong thì một mình đi dạo tản bộ trong khuôn viên trường. Tiết trời vào cuối năm có phần lạnh giá, khác với mọi người, Dụ Ngôn lại thích cái se lạnh của không khí. Nó luôn mang lại một cảm giác khác biệt. Thường mỗi năm, vào những ngày như thế này, Dụ Ngôn sẽ ra đường đi dạo phố. Em thích tận hưởng không khí vào dịp cuối năm. Chỉ tiếc, bây giờ đang tham gia chương trình, không thể tự tiện ra ngoài, chỉ có thể lòng vòng lẩn quẩn trong trường mà thôi. 

"Dụ Ngôn tỷ, chị đi đâu một mình thế?" Giọng nói trẻ trung phát ra từ người bên cạnh. Dụ Ngôn quay qua thì gặp Vương Thừa Tuyển, tiểu muội muội không biết từ lúc nào đã cùng đi song song với em. 

"Chị đi dạo thôi, em cũng ra đây đi dạo hả?" Dụ Ngôn nhìn Vương Thừa Tuyển, em ấy chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn và chiếc quần dài. "Trời lạnh thế này sao em ấy lại mặc phong phanh thế kia."

"Em mới ăn xong, vừa dịp đi dạo cho mau tiêu hóa ấy mà." Vương Thừa Tuyển gãi đầu cười ngại ngùng. Em nói có lý chứ bộ, em vừa ăn xong thì thấy Dụ Ngôn quay bước ra căn tin đi dạo. Thế là Thừa Tuyển áp dụng lý thuyết cao thủ không bằng tranh thủ, đuổi theo Dụ Ngôn. Em chỉ tạo một cái cớ để được gần bên chị một chút thôi. Vương Thừa Tuyển mỉm cười hài lòng với suy nghĩ của mình, em dám yêu dám theo đuổi người mình thích. Điều đó có gì sai, chỉ là...em vốn không biết Dụ Ngôn đã có người trong lòng mà thôi.

Dụ Ngôn cũng cười đáp lại, hai người cùng nhau sánh bước đi dạo trong khuôn viên trường. Đi được một lúc, Dụ Ngôn để ý nhìn sang Thừa Tuyển, thấy tiểu muội muội đã có vẻ lạnh rồi. Chiếc áo tay ngắn phong phanh không đủ che ấm, mũi Thừa Tuyển ửng đỏ vì lạnh trông như chú tuần lộc vậy. Dụ Ngôn không đành lòng nhìn tiểu muội muội chịu lạnh như vậy, em cởi áo khoác ngoài choàng qua cho Vương Thừa Tuyển.

"Em mặc đỡ áo của chị đi, lần sau ra ngoài đi dạo nhớ mang theo áo khoác." Dụ Ngôn nói với Vương Thừa Tuyển. Chất giọng em ấm, lại dịu dàng quan tâm khiến cho tâm tiểu muội muội rung động mạnh. 

"Dụ Ngôn tỷ, chị ấy sợ mình lạnh nên đưa áo cho mình?" Vương Thừa Tuyển lòng như nở hoa, Dụ Ngôn chị ấy để tâm đến việc em bị lạnh sao, chị ấy thật biết cách chăm sóc người khác.

"Dụ Ngôn tỷ, ai làm người yêu của chị thật có phúc lắm nha." Vương Thừa Tuyển nhìn Dụ Ngôn nói một câu hàm ý.

"Haha, không biết là phúc hay họa, chỉ biết chị làm cho người ta tức chết đi thôi ấy." Dụ Ngôn cười vui vẻ, trong đầu em đang tưởng tượng đến dáng vẻ Hứa Giai Kỳ bị em trêu tức bày ra muôn vàng biểu cảm đáng yêu.

"Em nghĩ không đâu, chị biết quan tâm người khác đến vậy cơ mà. Nếu em mà có người yêu như chị, em sẽ giữ chặt cả đời không buông cho mà xem." Vương Thừa Tuyển như cá gặp nước, em nói lên suy nghĩ của lòng mình với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nghe Vương Thừa Tuyển nói vậy, biểu cảm bỗng trở về như lúc đầu. Trong lòng Dụ Ngôn không muốn để bản thân suy nghĩ sâu xa.

"Trời lạnh rồi, chị nghĩ chúng ta nên về thôi Thừa Tuyển." Dụ Ngôn buông ra câu nói, sau đó hướng về phía dãy phòng mình mà đi.

"Dụ Ngôn tỷ, chờ em với." Vương Thừa Tuyển vẫn chưa kịp nhận ra điều gì thì thấy Dụ Ngôn đã đi trước, em vội vàng đuổi theo sau chị ấy. 

.................

Dụ Ngôn đi trở về phòng, từ xa em đã thấy bóng dáng ai đó đứng trước cửa phòng mình. Một phần em bị cận, một phần nơi người đó đứng ngược sáng khiến Dụ Ngôn không nhận ra được là ai. Càng đi đến gần, em có thể chắc chắn rằng người đến là ai, người đứng chờ em trước cửa phòng không ai khác là Hứa Giai Kỳ. 

"Kiki, sao chị lại đứng ở đây, qua tìm em sao?" Dụ Ngôn đi nhanh đến chỗ Hứa Giai Kỳ đang đứng, em không biết chị ấy đứng đây bao lâu rồi, Dụ Ngôn hỏi có phần sốt ruột.

"Chị qua tìm người yêu của chị không được à?" Hứa Giai Kỳ giả vờ nhăn mặt hỏi khó Dụ Ngôn.

"Ai nói không được chứ, haha... Ai chứ chị thì em bắt cóc ở đây luôn không cho về nữa." Dụ Ngôn vờ ra vẻ lưu manh với Hứa Giai Kỳ, em lấy tay bẹo lấy hai cái má bầu bĩnh của Hứa Giai Kỳ.

"Xí... Chị mách lão Đới xử tội em, xệ má chị bắt đền em đấy." Hứa Giai Kỳ lắc lư cái đầu nhỏ mong thoát khỏi bàn tay Dụ Ngôn.

"Xì... lại lấy Đới Manh tỷ ra dọa em, thôi mau theo em vào trong phòng, trời đang lạnh đừng đứng lâu bên ngoài." Dụ Ngôn tạm tha cho hai cái má bánh bao của Hứa Giai Kỳ, em lục túi quần tìm chìa khóa mở cửa phòng. Dụ Ngôn nắm tay Hứa Giai Kỳ kéo vào trong. 

"Kiki, chị đứng bao lâu rồi sao tay lại lạnh thế này?" Dụ Ngôn nắm tay Hứa Giai Kỳ mới chợt nhận ra tay chị rất lạnh, chắc đã đứng đợi em một thời gian rồi nên tay mới lạnh như thế.

"Không lâu, nửa tiếng thôi." Hứa Giai Kỳ trả lời nhỏ xíu. Cô là đang sợ Dụ Ngôn sẽ lo lắng mà trách mắng mình. 

"Nửa tiếng sao? Kiki, chị ngốc hay sao lại đứng chờ lâu đến thế? Không thấy em có thể viết lại lời nhắn khi nào em về đọc được sẽ qua tìm chị. Hồ ly ngốc này, chị làm em tức chết mà." Dụ Ngôn tuôn một tràng dài với ai kia, chỉ tội tiểu hồ ly bé nhỏ ngồi nghe muốn thủng cả tai.

"Haizz... Không nói với chị nữa, lại đây ngồi đi." Dụ Ngôn ngoắc tay ý bảo Hứa Giai Kỳ lại ngồi kế em. 

Tiểu hồ ly chậm chạp đứng dậy đi lại ngồi kế Dụ Ngôn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào con người hung bạo vừa rồi. Nhìn Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn rất muốn cười mà không dám cười, em trách mắng chị ấy cũng vì lo cho ai kia đứng đợi lâu sẽ bị cảm lạnh. Dù sao sức khỏe của Hứa Giai Kỳ vẫn quan trọng hơn. Dụ Ngôn cầm hai tay Hứa Giai Kỳ, đưa kề miệng hà hơi, xoa xoa nhẹ. Làm như thế tay chị ấy sẽ không lạnh nữa. 

Dụ Ngôn cầm đôi bàn tay trắng nhỏ trong tay, muốn mau chóng làm ấm nó. Dụ Ngôn vừa làm ấm, vừa chăm chú ngắm nhìn tay Hứa Giai Kỳ. Bàn tay trắng nhỏ, thon dài, móng tay được cắt ngắn chỉnh tề, không sơn vẽ gì cả. Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn đang mải mê ngắm tay mình thì lên tiếng:

"Nhìn em bây giờ không khác gì mấy lão sói lang, thật háo sắc nga." 

"Em chỉ háo sắc với mỗi mình chị." Dụ Ngôn trả lời ngắn gọn làm Hứa Giai Kỳ chỉ biết câm nín.

"Nói đi, chị qua tìm em có gì sao. Hứa Giai Kỳ mỗi khi qua tìm em đều là có mục đích." Dụ Ngôn vạch trần Hứa Giai Kỳ, điều này em quá quen rồi, nhưng vẫn muốn hỏi chị ấy.

"Nói thì nói, chỉ là... Chị nghe người ta nói, nếu cùng người yêu ngắm tuyết đầu mùa sẽ rất lãng mạn nha. Tuy tuyết đầu mùa đã qua rồi, nhưng chị vẫn muốn rủ em đi ngắm tuyết." Hứa Giai Kỳ hớn hở kể về dự định ngắm tuyết với Dụ Ngôn.

"Xùy, ngắm tuyết lạnh lắm, trong phòng vẫn ấm hơn." Dụ Ngôn nhìn Hứa Giai Kỳ, em muốn xem chị ấy phản ứng như thế nào với lời nói vừa rồi.

"Em không thích tuyết hả? Vậy thôi, chị rủ Đới Manh và Miên Dương đi cũng được."  Lời nói Hứa Giai Kỳ có phần chùng xuống, điều mà Dụ Ngôn không thích, cô sẽ không bắt ép em.

"Đùa chị thôi, tới đó nhớ nhắc em đi ngắm tuyết cùng chị." Dụ Ngôn quan sát Hứa Giai Kỳ nãy giờ, khi thấy ánh mắt chị ấy hiện lên vẻ thất vọng, Dụ Ngôn biết mình đùa quá trớn rồi. Nên em đưa ra lời đề nghị, Dụ Ngôn không muốn làm Hứa Giai Kỳ buồn vì mình. 

"Thật sao? Đợi khi tuyết rơi chị sẽ chạy sang gọi em liền." Hứa Giai Kỳ vui vẻ trở lại, cô ngồi đung đưa đôi bàn chân.

"Chị thấy đỡ lạnh chưa? Ngồi yên đi, em pha ca cao chị uống nhé!" Dụ Ngôn hỏi Hứa Giai Kỳ, em pha cà phê cho mình tiện thể pha cho Hứa Giai Kỳ ly ca cao nóng. Dụ Ngôn đưa ly ca cao nóng cho Hứa Giai Kỳ, nhưng ánh mắt của Hứa Giai Kỳ lại tập trung vào ly cà phê đen của em.

"Sao chị không được uống cà phê giống em?" Hứa Giai Kỳ thắc mắc hỏi Dụ Ngôn.

"Em uống quen không sao, chị uống nhiều sẽ bị mất ngủ." Dụ Ngôn bá đạo giải thích.

"Tùy em...Hừ!" Hứa Giai Kỳ vẫy vẫy tay cho qua. Hai người ngồi trêu đùa nhau một lúc thì Hứa Giai Kỳ ra về.

"Bé Sư tử của chị tối ngủ ngon. Yêu em !" Hứa Giai Kỳ trước khi ra về không quên hôn bé người yêu của mình vài cái kèm theo một câu bông đùa. 

"Chị về cẩn thận đấy, về phòng mau lên giường ngủ cho em." Dụ Ngôn hôn lại tiểu hồ ly tinh nghịch kèm theo lời dặn dò ân cần.

 Dụ Ngôn tạm biệt chị xong, em quay trở lại phòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may lúc nãy em từ chối Vương Thừa Tuyển ghé phòng chơi. Nếu Kiki thấy được chắn chắn sẽ giận em cho mà xem. Dụ Ngôn vừa nghĩ vừa ngồi nhấm nháp ly cà phê vẫn còn dang dở. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro