Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Đã gần 3 tháng rồi, Sana  vẫn chưa tìm ra cách liên lạc với Dahyun . Bỗng trong lúc u tối nhất, Sana chợt nhớ đến bà Kim.
Đúng rồi, bố có thể ghét cậu nhưng mẹ thì không, người mẹ thương con sẽ luôn theo bước con mình.
Nói là làm, ngày hôm sau bỏ luôn tiết đầu, Sana  đứng khuất sau lùm cây để tránh sự tò mò của hàng xóm. Thường những bà nội trợ hay đi chợ buổi sáng nên Sana  biết giờ này rất có thể gặp bà Kim.
Và quả nhiên cô đã không lầm, bà Kim xuất hiện sau cánh cửa nặng trịch, đợi bà đóng cửa và dợm bước đi, Sana đi tới:
-Cháu chào bác ạ, bác có nhận ra cháu không ?
Dù ngờ ngợ nh­ưng bà Kim vẫn đề phòng rảo bước nhanh, thời buổi này không thể nhìn ngoài mà tin được. Sana  tưởng bà không nghe tiếng nên hỏi lại:
-Bác không nhận ra cháu à ?
Lúc này bà dừng lại, nhìn kỹ Sana , cô gái thật dễ thương, người đâu mà đẹp thế. Chắc cũng không phải ng­ười xấu thật.
-Cháu là ai, có cần gì không ? -Bà hỏi lại.
Sana  mừng rỡ vì thấy bà đã bắt chuyện. Cô giới thiệu:
-Cháu là bạn thời trung học của Dahyun , cháu có chuyện cần gặp cậu ấy mà không thể nào liên lạc được, bác giúp cháu được không ạ ?
-Cháu tên gì ?
-Dạ, là Minatozaki Sana , lớp trưởng 12TW ạ!
  Nghe đến tên Sana,  bà nhớ ra cô bạn này có lúc Dahyun  đã kể với bà về mối bất đồng giữa hai người, lại một lần nữa bà đề phòng và hỏi :
-Ờ, như­ng cháu có việc gì ? Dahyun nó bận lắm và không muốn cho ai biết địa chỉ của nó đâu.
-Dạ vậy bác có số điện thoại của cậu ấy không ạ ?
- Dahyun  không dùng điện thoại đâu.
-Thế ạ ?
Thấy vẻ mặt thất vọng của Sana  và thấy thái độ của cô không có gì là muốn làm phiền con bà, bà dịu dàng bảo:
-Cháu viết đi: phòng số 212 nhà B khu chung cư X quận Gwangjin. Như­ng nhớ là đừng bảo bác cho địa chỉ nha kẻo nó lại cằn nhằn.
Sana  như­ bắt được vàng, mừng rỡ cảm ơn bà rối rít.
Cô háo hức chờ đến tối mai. Tối mai nhất định cô sẽ gặp Dahyun , chỉ một lần thôi để gánh nặng trong tâm hồn bấy lâu nay được trút bỏ. Cô sẽ không phải ân hận về những gì mình đã làm nữa. Chỉ một lần, dứt khoát như­ thế.
....
Sau khi gặp Sana được 1 tháng thì Dahyun  được chị Jeongyeon  trưởng phòng kinh doanh gọi lên:
-Tôi nghe nói em đang học năm thứ 4 Ngoại th­ương, điều đó đúng không ?
-Dạ phải ạ! - Dahyun nơm nớp không hiểu chị này có ý gì.
-Tôi đang cần một trợ lý, công việc bán thời gian thôi như­ng phải là một người có năng lực. Tôi đọc được hồ sơ của em và cũng đã được nghe các đồng nghiệp nói về em. Ấn tượng ban đầu khá tốt, tôi muốn em thử việc trong vòng 3 tháng nếu ổn em sẽ tiếp tục làm còn nếu không em quay về chỗ cũ. OK ?
Dahyun  run lên vì sung sướng, vẫn còn tưởng mơ, cậu ấp úng hỏi lại:
-Tại sao chị lại chọn em ?
Ng­ười trưởng phòng xinh đẹp, chắc hơn Dahyun độ 1-2 tuổi nhìn cậu:
-Vì em rất cá tính.
Dahyun  sợ hỏi nhiều mất cơ hội nên im lặng. Thấy vậy chị nói:
-Im lặng coi như­ là đồng ý nhé!
Dahyun gật đầu như­ muốn hất tung nó khỏi cổ.
-Vâng ạ!
Dahyun  thầm nghĩ hay là Sana chính là 'Thần may mắn' của mình ?
Kể từ đó Dahyun được chuyển lên Công ty luôn, không phải làm bốc vác nữa cũng đỡ nhọc hơn. Sáng cậu đến trường, chiều 1 giờ là phải có mặt ở Công ty làm đến 6 giờ 30 tối, lương tháng được trả khá hậu hĩnh.
Công ty của cậu khá nổi tiếng, cũng thuộc loại Top 10 của Hàn Quốc, sau một thời gian làm việc cậu cũng đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình khi không ít lần đưa ra những sáng kiến mới hoặc giúp tr­ưởng phòng lập các báo cáo phức tạp.
Dahyun  cũng đã tự sắm cho mình một chiếc xe Vespa mới, còn chiếc xe điện chở hàng nhiều, giờ đã tã lắm rồi nhưng Dahyun  không bán nó. Cậu rửa sạch, tra dầu mỡ cẩn thận rồi phủ nilon gửi d­ưới tầng 1. Nhiều lần bác trông xe dạm hỏi bán nhưng cậu nhất quyết không chịu, nó là một phần hồi ức của cậu mà hồi ức thì không ai đem bán cả.
Tối hôm ấy nh­ư những tối khác, Dahyun  về nhà sau khi tạt vào một quán nhỏ làm một đĩa cho xong bữa tối. Nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ, mở điện thoại chẳng có tin nhắn nào rủ đi chơi. Khoẻ quá, tối nay tha hồ mà ngủ. Gửi xe xong, Dahyun  không quên hỏi thăm bà chủ nhà tốt bụng và mỉm c­ười chào cô con gái bà.
Khi ngang qua một cô gái đang cắm cúi nhìn vào chiếc điện thoại, Dahyun thấy lạ, ít gặp cô gái này ở đây lắm, chắc lại một cô bạn gái mới của anh chàng đào hoa ở tầng dưới. Hắn thế mà hay, đuổi đi không hết còn Dahyun  thì chẳng có lấy một mảnh tình nào.
Bất chợt nh­ư cảm giác có người nhìn mình cô gái ngẩng lên, Dahyun  vội quay đi giấu cái nhìn tò mò của mình. Đến bậc thang thứ nhất, dường như­ ngờ ngợ thấy điều gì, Dahyun  quay lại nhíu mày nhìn cô gái, giây lát Dahyun  sững người, đó là Sana . Sana  cũng đang lặng đi nhìn Dahyun , dáng Dahyun  lòng khòng đổ trên nền đất trông như một con sếu. Bộ vest đen làm cậu trông chững chạc hơn rất nhiều. Sau những phút đứng hình, Dahyun lấy hết can đảm bước lại gần Sana , giọng ấp úng:
-Cậu quen ai ở đây à ?
-Ừ! -Tim Sana vẫn còn đập thình thịch.
-Phòng số mấy ? Sao không lên đi ?
-Phòng số 212.
-Hả ? - Dahyun  như bị điện giật, lắp bắp- Vậy...vậy...cậu chờ mình lâu chưa ?
-Từ lúc hàng xóm nhà cậu ăn cơm và bây giờ đã rửa bát rồi.
-Hả ? Lâu vậy hả ?
Dahyun  bị Sana  cho quê hai lần rồi. Nếu trận đấu tiếp diễn thì Dahyun chắc chắn sẽ là một thủ môn tồi vì cứ để thủng lưới liên tục.
-Sao mà hả lắm thế ? Không mời khách lên nhà sao ?
-Có chứ, mời...mời khách à à mời cậu lên nhà.
Dahyun  dẫn Sana  lên nhà, trong nhà rất ngăn nắp, đồ đạc bài trí đơn giản nhưng rất có thẩm mỹ. Trên tường là những tấm hình do chính tay cậu chụp. Những bức hình thiên nhiên sống động, bức nào cũng rất có chiều sâu và có hồn trong đó. Dahyun  có một giá sách khổng lồ, các ngăn đều được đánh dấu cẩn thận từng chủng loại sách, Sana  thầm nghĩ tên này gọn gàng ghê.
-Cậu uống gì không ? - Dahyun  hỏi.
-Có nhưng cho mình thứ gì không chua nhé kẻo mình sợ thủng dạ dày mất.
-Cậu bị đau dạ dày à ?
-Ừ, nó mới đau từ lúc đứng chờ cậu thôi.
-Vậy là sao ?
-Là từ trưa cho tới tận lúc này mình mới chỉ ăn có một bữa thôi.
-À à - Dahyun  giờ mới hiểu, hỏi tiếp- Cậu ăn gì không, sandwich nhé hay để mình xuống phố mua gì cho cậu ?
-Thôi khỏi, qua cơn đói rồi, lát về mình ăn cũng được.
-Ừ, hay để lát mình đưa cậu về rồi cùng ăn với cậu nhé!
-Này! Mình không có nói là sẽ ăn cùng cậu đâu nhé mà cậu ăn rồi còn gì.
-Ơ, thế thôi vậy. - Dahyun nói giọng sợ sệt.
Rồi cả hai im lặng, chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện chính như thế nào nữa. Hai đứa ngồi cứ nhìn quanh khắp nhà, Dahyun thì quen thuộc qua rồi mà vẫn thấy nhà mình hôm nay sao lắm thứ để nhìn thế. Bất chợt Sana  như­ nhớ ra:
-Cậu nhớ Jihyo  không ?
-Bạn thân của cậu ấy à ?
-Ừ, Jihyo  cậu ấy gửi lời cảm ơn cậu đấy.
-Vậy nếu cậu gặp Jihyo  cho mình gửi lời hỏi thăm cậu ấy nhé!
-Muốn thì mình cho số, sao bắt mình gửi lời làm gì ?
-Ơ, thế thôi vậy.
Người gì mà ngốc thế không biết, Sana thầm nghĩ rồi lại hỏi:
-Thế cậu có nhớ Miyeon  không ?
- Miyeon  à ? Miyeon thì nhớ lắm, tháng trước mới gặp mà.
-Cậu ấy nhờ mình cảm ơn cậu đấy.
-Vậy à ? Chuyện gì ?
-Sao mình biết, cậu ấy cảm ơn cậu mà, nếu muốn cậu cũng tự hỏi nha.
Nhìn Dahyun  nghệch mặt ra, thấy tội Sana  nói:
- Miyeon cảm ơn cậu vì hôm ở trong bệnh viện cậu đã giúp đỡ hai mẹ con cậu ấy.
Dahyun  nhìn Sana , không để ý đến câu trả lời, cậu hỏi vẻ lém lỉnh:
-Vậy hôm nay cậu đến đây cũng để cảm ơn mình à ?
-Không, mình thì có gì mà phải cảm ơn cậu. -Rồi nhìn Dahyun , Sana  nói một cách chậm rãi nhưng chắc chắn- Mình muốn xin lỗi cậu.
Dahyun  bối rối thật sự, cậu đưa tay vuốt mái tóc nâu của mình, giọng đầy xúc động:
-Vì điều gì chứ ?
-Bốn năm đã qua đi, thời gian đủ dài để người ta nhận ra những gì mình làm thời trẻ có thể là nông nổi và hiếu thắng. Mình là một trong số những người đã mắc phải sai lầm. Bốn năm qua mình biết cậu đã trải qua quá nhiều mất mát, thiếu thốn và đau khổ. Mình thấy bản thân mình cũng có lỗi trong việc đẩy cậu đến nông nổi đó. Có thể giờ đây không còn kịp để cậu lấy lại những gì đã mất nhưng mình mong rằng cậu hiểu mình đang thành thật, thành thật xin lỗi cậu.
Dahyun  há hốc mồm vì ngạc nhiên, không bao giờ cậu nghĩ Sana  lại đến đây vì điều đó. Rồi đôi mắt cậu chợt buồn như dõi về những năm tháng của quá khứ:
-Đúng là bốn năm qua, mình đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm những chuyện đó giờ xa rồi. Cũng đã xa rồi những ngày tháng buồn khổ, tủi nhục, những ngày tháng mà sự cô đơn và cảm giác bị ruồng bỏ luôn dày vò mình. Nhưng thật may là mình đã không gục ngã như bao người khác. Mà nhiều lúc mình thậm chí còn nghĩ nếu không có những ngày tháng ấy liệu mình có đủ dũng khí để xây dựng cho mình một cuộc sống mới không ?
-Giờ thấy cậu thế này mình cũng yên tâm rồi. Mà những ngày qua cậu có tin gì về Momo  không ?
-Cũng có, mình có nghe vài người bạn của mình nói Momo có bạn trai mới rồi, hai người quen nhau ở bên đó, chắc Momo  sẽ định cư ở Anh sau khi học xong. Thực lòng mình mong Momo được hạnh phúc.
-Cậu không buồn chứ ?
-Không! Chuyện qua lâu rồi mà.
Nhìn thái độ của Dahyun , Joo Hyun biết cậu đang nói thật. Rồi dè dặt cô hỏi:
-Thế cậu có...người yêu chưa ?
-Chưa, những người như mình kiếm được người yêu khó lắm nhưng mình vẫn đang tìm. - Dahyun  ngượng ngùng mỉm cười nhìn Sana - Mà này, cậu nói về cậu đi chứ, nãy giờ chỉ toàn nói về chuyện của mình thôi.
Giọng Dahyun  ấm áp làm Sana không thể cưỡng lại được, cô không ngần ngại kể hết chuyện riêng tư của mình:
-Mình đang học Báo chí, chia tay Taehyun ngay khi tốt nghiệp Trung học, giờ có bạn trai mới rồi.
-Cậu ta may mắn đấy! Hôm nào giới thiệu nha!
-Cậu định chấm điểm chắc ?
-Không, để mình tặng cho cậu ấy ít quà khuyến mãi thôi.
-Khuyến mãi gì ?
-Vì có can đảm yêu cậu ấy mà.
-Cậu chán sống à ?
Sana  lườm Dahyun , rồi cô ngắm cậu kỹ hơn. Dahyun  không còn trắng trẻo như xưa nữa nhưng trông chín chắn và chững chạc hơn rất nhiều, đôi mắt cậu sáng, sáng lắm, khuôn mặt đáng yêu vô cùng.
Ôi, Sana đang nghĩ gì thế này! Dahyun  đâu phải tuýp người cô thích.
Sana bối rối nhìn đồng hồ:
-Thôi, muộn rồi, mình về đây, cậu nói chuyện tài lắm làm mình quên cả giờ về đây này.
-Để mình đưa cậu về.
-Ai khiến, cậu cũng như mình mà.
-Ơ hơ, nhưng mà...mình cao hơn cậu. (Câu này phi lí quá :3)
Dahyun phì cười:
-Thôi được rồi, dù sao đi một mình cũng buồn.
-Mình mời cậu ăn nhé, nói nhiều quá giờ hết calo rồi.
Không đợi Sana  đồng ý, Dahyun dẫn cô xuống nhà.
Trời đất đang giao mùa giữa Xuân sang Hạ, khúc biến tấu của thời khắc giao mùa bao giờ cũng làm lòng người ta dấy lên những xúc cảm lạ kỳ.
Dahyun đưa Sana  đến một quán ăn tương đối nổi tiếng ở quận Gwangjin. Mùi thức ăn thơm nóng bốc lên đánh thức tỳ vị của hai kẻ đói khát, bụng Sana  réo ùng ục. Một lát sau chị chủ nhà bưng ra hai tô mì nghi ngút khói và không quên nháy mắt với Dahyun  một cái.
-Cậu thấy mì ở đây thế nào ?
-Được!
-Được! Mà cậu thường xuyên ăn ở đây à ?
-Sáng nào cũng ăn!
Hai đứa ăn xong cũng tới gần 10 giờ tối, Dahyun  đưa Sana  về tới nhà, chợt Sana  hỏi cậu rất nhanh và nhỏ:
-Cho mình xin số điện thoại của cậu được không ?
-Tất nhiên rồi, đọc số cậu đi.
Có được số điện thoại của Dahyun  rồi, Sana bước nhanh vào nhà. Dahyun quay xe trở về nhưng bỗng thấy hôm nay tâm lý hưng phấn quá nên chưa muốn về. Cậu rong xe lên bờ sông Hàn làm một vòng. Đã lâu lắm rồi cậu không có được cảm giác yên bình như thế này và thật bất ngờ, người đánh thức những cảm xúc ấy trong cậu lại là Sana , cô bạn lớp trưởng kiêu kỳ và không đội trời chung ngày nào.
...
Trèo lên giường sau khi đã thay váy ngủ, Sana  nghĩ về tối nay, về những chuyện mà cậu và cô nói với nhau.
Dahyun  là người thông minh, hóm hỉnh, những câu chuyện của cậu không nhàm chán, cậu biết thay đổi đề tài và lái câu chuyện theo hướng tiếu lâm, đặc biệt là cậu rất quyến rũ.
Chết rồi, mình sao thế này.
Cố xua đuổi hình ảnh Dahyun  ra khỏi đầu mình, Sana  tự mắng bản thân đã nói chỉ gặp lại một lần sao còn hỏi xin số điện thoại.
Không, mình phải xoá số điện thoại đó đi.
Sana với tay lấy chiếc điện thoại, tra danh bạ nhưng không hiểu sao thay vì nhắn delete, cô lại gửi cho Dahyun một tin nhắn:
'Cậu về nhà chư­a ?'
'Ch­ưa, mình đang ở sông Hàn.'
'Sao không về đi, khuya rồi đó. Bye!'
'OK!'
Dahyun  đứng đó, tay đút túi quần, tựa hông vào thành xe, mắt dõi ra xa phía mặt nước. Những hạt mưa Xuân bắt đầu lất phất trên tóc cậu. Mư­a giăng thành một tấm màn mỏng trên mặt sông, cảnh vật mờ đi trong đêm tối.
Dahyun thấy những kỷ niệm buồn vui một thời đã qua như đang sống lại trong con tim mình. Cậu cứ đứng như tượng đá để được tận hưởng vẻ đẹp của sông Hàn trong đêm tối. Cậu muốn uống trọn chén rượu mà nàng Xuân dâng tặng lòng người trong đêm nay. Chỉ đến khi ánh sáng leo lét của ngọn đèn nơI quán nước trước mặt tắt lịm, bà cụ già lom khom thu dọn đồ ra về thì Dahyun mới lên xe trở về. 

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro