Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2: Gặp Gỡ

Xin chào, tôi là Mao Bang Vũ, hiện đang là sinh viên năm cuối trường đại học X. Và tôi cũng là một chàng gay khả ái đáng yêu có một anh người yêu rất tuyệt vời. Chúng tôi đã bên nhau 5 năm. Mối quan hệ vẫn luôn rất tốt đẹp.

Năm nay, Đài Loan đã thông qua luật kết hôn đồng giới. Vì thế nên tôi - Mao Bang Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ để kết hôn rồi nè. Mấy ngày nữa tôi sẽ đề nghị trực tiếp với Gia Hào về chuyện này một cách thật nghiêm túc.

Nhưng vẫn còn một cửa ải cần phải vượt qua, đó chính là bố. Tôi không hề giấu diếm với gia đình về chuyện mình là gay. Nên bố và bà đều biết rõ tôi không thể thành đôi với một mỹ nữ hiền diệu nào đó mà thay vào đó đối tượng chỉ có thể là con trai.

Đối với chuyện này, bà rất thấu hiểu và thông cảm, thậm chí có khi còn hăng hái tìm bạn trai hộ tôi. Thế nên, chuyện muốn đăng ký kết hôn tôi cũng đã nói và nhờ bà giữ bí mật với bố. Sau khi nghe xong bà cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói rằng miễn tôi sống hạnh phúc là bà vui. Hạnh phúc của tôi cũng chính là hạnh phúc của bà.

Nhưng đối với bố thì lại khác. Tôi và bố vẫn còn tồn tại chút rào cản về giao tiếp. Bố luôn giữ thái độ trung lập, không đồng ý cũng không phản đối về xu hướng tính dục của tôi nên cũng chẳng biết rốt cục bố có đồng ý với việc kết hôn này hay không.

Hôm nay, trên mâm cơm tôi sẽ thẳng thắn với bố về chuyện đại sự cả đời của mình. Tôi hồi hộp đến mức còn phải thắp nhang xin keo trước. Chỉ là keo không khả quan cho lắm khiến lòng tôi hơi lo lắng.

"Mao Mao, ăn cơm thôi con. Hôm nay bà nội làm món con thích này." Bà trước sau vẫn dịu dàng và ân cần như vậy.

"Quao, đúng là toàn món con thích nè. Bà nội là tuyệt nhất." Sau khi đưa ngón tay cái khích lệ bà, tôi chầm chậm quay sang nhìn bố.

"Chuyện đó ừm thì là con có chút chuyện muốn nói...." Tôi yên lặng trong chốc lát như đang tự điều chỉnh lại cảm xúc bồn chồn của chính mình.

"Bố, con muốn kết hôn" Cảm giác khi nói ra câu này chỉ có căng thẳng đến mức muốn ngạt thở.

"Với ai?" Hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi, giọng điệu của bố lại điềm nhiên đến lạ thường. Cứ như bố đang hỏi tôi bữa cơm hôm nay có ngon hay không.

"Với người yêu của con, cậu ấy là con trai tên Gia Hào. 5 năm nay tụi con vẫn luôn bên nhau." Tôi không biết chính xác ý bố là như thế nào nên đành giới thiệu về Gia Hào một cách ngắn gọn.

Khác với tốc độ trả lời khi nãy, lần này bố rất chậm trong việc đáp lời. Cho đến khi tôi nghĩ bố đã bỏ qua vấn đề này và lặng lẽ ăn tiếp cơm thì chợt nghe giọng nói thân thuộc vang lên.

"Thế đã bàn với người ta về việc kết hôn chưa?" Giọng nói của bố gần như chất chứa cả sự buông bỏ lẫn sự thỏa hiệp.

"Con chưa nói với anh ấy, con đợi ngày mai hay tuần sau sẽ nói."

"Con trai ai lại lề mề như mày. Ăn cơm nhanh đi rồi cùng bố mua trái cây sang chào hỏi người ta." Bố vừa nói vừa gắp thức ăn như thể chẳng để ý chút gì về việc này.

Nhưng tôi có thể biết rõ rằng bố đã đấu tranh quyết liệt với chính mình như thế nào để có thể đưa ra quyết định này.

Có thể cuộc đấu tranh ấy chỉ mới bắt đầu trong bữa cơm hôm nay, cũng có thể cuộc đấu tranh ấy đã bắt đầu từ rất lâu trước đây, vào thời điểm tôi quyết định comeout. Nhưng thật may, trong cuộc đấu tranh này, thứ bố chọn cũng giống hệt như bà, cả hai đều chọn lấy sự hạnh phúc của tôi.

"Con cám ơn bố. Con sẽ ăn thật nhanh." Cơm vào miệng nhưng mắt lại cay.

"Mao Mao ngoan của bà. Ăn từ từ thôi con, thời gian còn rất nhiều mà." Bà nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.

*
Bây giờ là 10 giờ đêm, tôi và bố đang ngồi chờ trước hàng ghế ở tầng chung cư Gia Hào sống. Hôm nay Gia Hào nói công ty anh ấy có việc gấp cần phải tăng ca đến 10 giờ nên không thể call video trước khi ngủ với tôi.

Cũng cả nửa tháng nay, lúc nào anh ấy cũng trong tình trạng bận rộn. Chờ đến khi tốt nghiệp và kết hôn tôi sẽ xin việc làm và phụ giúp anh ấy nhiều hơn về mặt kinh tế. Hiện giờ tôi chẳng giúp được gì nhiều nên có lúc cũng có cảm giác phiền não.

Thật ra, suốt quảng đường đến đây, từ lúc ra khỏi nhà, lúc đến tiệm trái cây, lúc đi thang máy cho đến lúc ngồi đây tôi cũng không biết nên nói gì với bố. Bố tôi cũng trầm ngâm không nói không rằng với tôi lời nào. Giờ tôi chỉ mong Gia Hào mau về để cả 3 có thể gặp nhau làm quen giới thiệu đôi chút.

*ting ting"

Là tiếng thang máy, có lẽ là Gia Hào. Cửa thang máy chầm chậm mở ra, đúng là Gia Hào nhưng tôi chưa kịp mở miệng gọi anh ấy đã xuất hiện thêm một người phía sau. Tôi còn nghĩ là đồng nghiệp cho đến khi tận mắt nhìn thấy hai người bổ nhào vào nhau ôm hôn như chốn không người.

Tôi không thể hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào chỉ biết rằng tim tôi đau lắm, cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Đau đến mức tôi chẳng thể mở miệng nói được lời nào dù chỉ là một âm tiết ngắn ngủi.

Trong không khí như nghẹt thở này tôi còn nghe được người đàn ông kia thủ thỉ.

"Khoan đã, lỡ Mao Mao của em phát hiện thì sao?"

"Mặc kệ, hôm nay em mặc kệ hết tất cả." Giọng nói từng khiến tim tôi đập rộn ràng vô số lần giờ chỉ khiến tôi buồn nôn đến cực điểm.

Cánh cửa quen thuộc bao năm qua cứ thế mở ra khép vào trước sự bàng hoàng của tôi. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cũng chính là khoảnh khắc tim tôi trở nên trống rỗng. Bao lời yêu thương, bao tình cảm quan tâm trong 5 năm giờ chỉ còn lại cái xác rỗng. Cơn buồn nôn không hiểu sao cứ liên tục kéo đến.

Tôi bỏ mặc tất cả, chạy thẳng vào WC trong tầng mà nôn khan. Sau khi nôn xong cảm giác cũng chẳng đỡ hơn là mấy. Tôi như một cái máy, bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi đến bồn rửa tay, vốc nước rửa sạch mặt mũi.

Khi ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy hình ảnh bố phản chiếu trong gương đang khoanh tay nhìn mình. Cái nhìn của bố rất chăm chú, nhưng lúc này tôi đang vô cùng rối nên cũng không thể suy nghĩ được bố đang có ý gì.

"Xin lỗi bố, chuyện....." Tôi vừa nói, tay vừa miết mép áo như đứa trẻ đang nhận sai. Tôi sợ bố sẽ chửi rằng gay không có gì tốt đẹp chỉ toàn quan hệ lung tung, lộn xộn.

"Tại sao con phải xin lỗi. Đứa có lỗi là thằng kia, không phải con. Nó mới là người có lỗi với con." Bố vừa nói vừa tiến lại gần, đưa tay ôm tôi vào lòng vỗ về như lúc nhỏ.

Vừa nãy, khi đối diện với tình cảnh đấy, tôi không hề rơi một giọt nước mắt nào chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng hiện giờ, không hiểu sao khi được bố ôm vào lòng tôi lại oà khóc như một đứa trẻ.

Tôi vương tay ôm chặt lấy bố, vùi mặt vào vai bố vừa khóc vừa gào. Như thể muốn khóc trôi đi hết những ấm ức mình phải chịu, khóc trôi đi hết những tình cảm mình đã trao nhầm.

Vòng tay bố ấm áp hơn tất thảy. Chỉ có khi trong vòng tay bố và bà tôi mới có thể cảm nhận được thế nào là "tình yêu vô điều kiện". Lúc nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy, không có hình dạng chật vật nào của tôi mà bố không nhìn qua, không có lúc nào tôi khó khăn lại không có bố ở bên.

Tôi vẫn luôn muốn nói rằng tôi yêu bà và bố thật nhiều. Sự hiện diện của họ chính là món quà quý giá mà ông trời trao tặng cho tôi sau những khó khăn mà tôi đã trải qua trong cuộc sống bao gồm cả chuyện hôm nay.

*
Bây giờ là 12 giờ, tôi đang đứng trước cửa một quán gay bar quen thuộc.

Sau khi ôm bố gào khóc một trận long trời lỡ đất tâm trạng tôi cũng đã đỡ hơn một chút, ít nhất là không còn cảm thấy buồn nôn.

Tôi đã phải năn nỉ và giải thích rất nhiều là mình đã ổn, bố cứ về nhà trước, con cần phải đi đâu đó giải khuây. Lúc đầu, bố nhất quyết không cho vì sợ tôi nghĩ quẩn nhưng do đứa con trai này đã hứa hẹn và thề thốt quá nhiều nên bố mới đồng ý và dặn dò có chuyện gì thì cứ gọi về nhà.

Sự quan tâm của bố khiến tôi rất ấm áp nhưng dù sao, mối tình 5 năm vừa cắm cho tôi một cặp sừng rất to nên tôi cũng cần một chút không gian và rượu để giải sầu.

Đứng trước quầy bar, đây là lần đầu tiên tôi quyết định chọn Vodka để uống. Mấy lần trước đến đây, toàn chọn các loại Mocktail vì chúng không có cồn. Tôi sợ khi say sẽ không kiềm chế được bản thân và làm ra những điều khó nói.

Nhưng hôm nay tôi mặc kệ tất cả, say thì say cũng chẳng chết được.

Rượu càng ngấm, tôi lại càng cảm thấy ấm ức. Tôi không thể hiểu được mình đã làm sai điều gì, có chỗ nào tôi không tốt sao? Hay tình cảm tôi dành cho Gia Hào không đủ nồng nhiệt? Tôi đã làm gì để anh ấy đành lòng đối xử với tôi như thế?

Người khác rượu vào lời ra nhưng đối với tôi rượu mà vào thì thứ ra sẽ là nước mắt, tôi thật sự muốn tâm sự chuyện này với ai đó nhưng bên cạnh lại chẳng có ai.

"Này cậu, khăn giấy" Âm thanh êm tai, trầm ấm, khác hoàn toàn với tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong bar phát ra bên trái tôi.

Chủ nhân của giọng nói là một anh chàng đẹp trai, mũi cao thẳng, môi trái tim và đặc biệt răng cực kỳ trắng và đều là kiểu đều tăm tắp. Nhưng hình như hơi không chăm sóc tóc tai cho lắm vì tóc của anh ta là kiểu đầu đinh.

Với lại đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đi bar mà lại ăn mặc tùy tiện như này, áo boomber, quần tây và chấm hết không có một điểm nhấn nào khác. Thêm nữa mặt mũi còn có vẻ hơi khó chịu? Cũng chẳng hiểu sao lại khó chịu.

Đáng lẽ đối với người lạ như anh ta tôi chỉ nên lờ đi và nói cám ơn. Nhưng lúc này hình như có hơi say, tôi cũng chẳng rõ mình có say thật hay không nhưng rõ ràng đầu óc đã có chút mơ hồ. Tôi chỉ muốn túm đại một người nào đó lại đây để trút hết nỗi lòng. Và trước mắt vừa hay lại có một người rất xuất hiện.

"Hức anh cũng thất tình sao?" Tôi cũng không rõ vì sao mình lại nấc lên kia nói và tại sao lại hỏi một câu thiểu năng như vậy.

"Tôi khô..."

Không đợi đối phương đáp lại hết câu, tôi đã vội bưng ly Vodka thứ 2 trong tối nay uống sạch sẽ và tiến lại chiếc ghế ngay cạnh anh ta, bắt đầu câu chuyện.

"Hức anh biết không, Gia Hào hức cậu ấy hức phản bội...." Có lẽ chính tôi cũng không biết bộ dạng lúc này của mình chật vật đến nhường nào. Nước mắt thì vẫn rơi, nói chuyện thì chữ được chữ không kèm với tiếng nấc vang lên liên tục.

Khi tôi đang mải mê kể về mối tình 5 năm khốn đốn của mình bỗng cảm nhận được người trước mặt muốn rời đi. Tôi hoảng loạn, theo bản năng mà ôm chặt lấy hông, dùng mặt cọ loạn vào áo đối phương. Vừa siết chặt tay vừa cố chấp nói.

"Anh đừng đi hức đừng đi mà. Anh chưa nghe hức tôi kể xong mà"

"Này bỏ ra, chuyên mục tâm sự tuổi hồng kết thúc. Còn không bỏ ra tôi đấm cho mấy phát." Trên đỉnh đầu vang lên câu nói như gằn từng chữ của đối phương. Kèm theo đó là đôi bàn tay nắm chặt lấy vai tôi vừa sốc vừa đẩy.

Cơn buồn nôn lúc nãy lại một lần nữa kéo đến. Lần này còn mãnh liệt hơn lần trước nên tôi cũng không còn cách nào khác.

"Oẹ oẹ oẹ"

Câu nói cuối cùng tôi nghe được trước khi ngất đi hình như là một câu nói mang đầy sự giận dữ.

"Con mẹ nó, hôm nay cậu tới số với tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro