Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đã gặp anh ấy.

Nói rồi, Jungkook buông đũa đứng dậy. Jin thần người nhìn bóng anh đơn độc bước qua khung cửa quán ăn. Ngồi lặng một lúc, Jin cũng đứng dậy về nhà. Anh ngước lên bầu trời đêm đang mưa sùi sụt. Người ta nói, nước mưa là do nước mắt của Chức Nữ nhỏ xuống thế gian. Jin lắc đầu, nếu yêu mà đau như thế,sao còn đâm đầu vào làm chi?

Jin về đến nhà khi đồng hồ đã điểm mười giờ đêm. Bình thường, giờ này anh còn phải cày game rồi xem phim chán chê mới ngủ được. Vậy mà không hiểu sao, vừa bước về tới nhà đôi mắt anh đã díu lại. Có thể là do cốc nước Jungkook đưa cho anh uống lúc nãy. Jin lê mình lên giường rồi thiếp đi lúc nào không biết…

Jin thấy mình đang mơ, trong mơ, anh đang đứng ở một làng quê thật yên bình. Bất ngờ hơn là anh thấy cả Jungkook cũng đang đứng cùng mình trên triền đê lộng gió, anh ngửi  thấy cả mùi rơm rạ sau gặt thơm thơm, mùi đất nồng nồng ngai ngái, còn nghe được từ xa văng vẳng lại tiếng sáo diều . Jin thấy phía đằng trước đi tới một anh nông dân, nhưng nhìn kiểu quần áo thì có vẻ đã cách thời đại của Jin rất xa. Anh ấy đang quẩy gánh trên đường, hai bên thúng đựng đầy đồ lặt vặt, mồ hôi khẽ rịn ra thành những giọt trên trán, . Jungkook kéo tay Jin đi theo chàng trai, được một đoạn cả hai dừng lại trước một căn nhà lá đơn sơ nằm khuất ở góc làng. Chàng trai đẩy cửa bước vào, trong nhà có một người thanh niên còn rất trẻ đang chăm chú đọc sách. Thấy chàng trai bước vào, người thanh niên vội buông sách xuống chạy lại:

- Huynh đã về? Có mệt lắm không?

Chàng trai lắc đầu, nụ cười trên mặt tràn đầy sự yêu thương. Anh mở thúng, lấy ra món đồ ăn mà Jin cũng không rõ tên, nhưng nhìn màu sắc và mùi thơm thanh ngọt cũng đủ biết là rất ngon đẩy về phía chàng thanh niên:

- Chàng ăn đi, lấy sức mà học. Còn vài tháng nữa nhà vua sẽ mở khoa thi, chàng không thể bị ốm được

- Món này rất đắt,huynh lấy đâu ra tiền mà mua?

- Chàng không cần lo. Là chủ quán trả công thêm cho ta. Chàng mau ăn đi cho nóng.

Chàng thanh niên cầm chiếc bánh, bẻ đôi rồi đưa cho chàng trai một nửa:

- Huynh ăn cùng ta. Huynh không ăn, ta cũng không ăn.

Chàng thanh niên mỉm cười, hạnh phúc nếm thử miếng bánh trong tay. Ăn xong, người thanh niên rút từ trong tay áo một chiếc trâm bằng gỗ xoan đào, âu yếm cài lên tóc chàng trai:

- Đây là chiếc trâm ta tự tay làm. Đợi ta, khi ta thi đỗ, nhất định sẽ mua cho huynh những thứ khác đắt giá và đẹp hơn này gấp ngàn lần.

- Ta không cần. Với ta, chiếc trâm này quý giá hơn ngàn vạn lần những chiếc trâm vàng, trâm ngọc.

Chàng trai đưa tay lên ve vuốt chiếc trâm, rồi cũng lấy ra chiếc khăn thêu uyên ương đưa cho

- Chàng lên kinh ứng thí, hãy nhớ ta luôn ở nhà chờ đợi.

Tim Jin chợt nhói lên một nhịp, trong mơ mà cảm giác nhói buốt chân thực tới mức Jin phải nhăn mày. Tuy vậy anh vẫn không nhịn được nhìn chiếc trâm và chiếc khăn thêu lâu thêm một chút.

Đang trầm tư, khung cảnh xung quanh Jin chợt thay đổi. Anh thấy mình đang đứng bên bờ sông, ngó sang bên cạnh, thấy gió thổi tung tóc và vạt áo của chàng trai trẻ đang đứng im lìm nhìn về hướng chiếc thuyền ngày một xa bờ.

Anh theo bước chân chàng trai quay trở về ngôi nhà lá, nhìn những giọt nước mắt rơi ướt chiếc trâm, nhìn bóng dáng anh ấy đơn côi tựa cửa mà thấy trong lòng như đang trồi lên một điều gì đó.

Cảnh trong mơ lại thay đổi, Jin nhìn thấy chàng trai hồ hởi thu xếp hành lý đi theo một người đàn ông lên kinh thành. Anh ấy bận rộn thu dọn đồ đạc, rồi lựa cho mình bộ đồ đẹp nhất, không quên cài chiếc trâm gỗ xoan đào lên tóc. Jin nghe thấy tiếng người đàn ông lạ mặt cất lên giục giã:

- Thỉnh chủ tử nhanh chóng lên đường. Trạng nguyên gia đang đợi, cần gấp rút đi mau mới kịp.

Chàng trai gật đầu, bước chân vội vã chạy đuổi theo người  đàn ông phía trước. Trong lòng Jin dấy lên một cảm giác bất an, anh vươn tay muốn kéo chàng trai trở lại, nhưng bàn tay anh chỉ chụp vào không khí. Anh vội vàng đuổi theo hai người phía trước, tim thắt lại khi thấy ánh kiếm sáng loáng lóe lên trong nắng sớm. Trước khi ý thức được mình đang làm gì, Jin đã thấy mình đứng chắn phía sau chàng trai, đón lấy thanh gươm sắc lẹm. Nhưng thật tiếc, thanh gươm không hề dừng lại vì Jin vốn thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Khoảnh khắc lưỡi gươm xuyên qua chàng rồi ghim vào chang trai phía trước, Jin cảm nhận cơn đau tê dại truyền đến, chân thật tới mức anh cảm giác như chính mình bị thương. Jin nhìn chàng trai suy yếu ngã xuống, chiếc áo đang mặc bị nhuộm đỏ, bàn tay nhuốm máu với lên chiếc trâm bằng gỗ xoan đào rồi nắm chặt, bỗng nhiên thấy hốc mắt mình ẩm ướt. Gã đàn ông đi cùng bình thản lấy khăn lau sạch chiếc gươm, rồi phun ra những lời độc ác:

- Đừng trách ta, có trách hãy trách bản thân người trèo cao, người có xem lại bản thân người là nam nhân không. Đường đường là nam tử tại sao lại có ý nghĩ với một nam tử khác, ngươi nghĩ trạng nguyên gia có chấp nhận chuyện này truyền ra ngoài không. Còn nữa trạng nguyên gia được hoàng thượng chỉ hôn với công chúa độc nhất đương triều, người còn sống ngày nào là cản trở công danh của trạng nguyên gia ngày ấy. Có về chốn cửu tuyền hãy nhớ lấy, người muốn mạng người không phải là ta.

Vừa nói, gã vừa bước lại gần giật chiếc trâm cài khỏi tay chàng trai, không quên nói thêm:

- Chiếc trâm này, tự tay ta sẽ giao cho trạng nguyên gia để chứng minh ta đã hoàn thành xong việc.

Nói rồi gã quay lưng đi, để lại chàng trai trẻ suy yếu nằm trên nền đất hoang vu. Từ trong đôi mắt đang mất dần đi ánh sáng của chàng tai , hai giọt nước mắt tròn xoe lăn xuống, bị lòng đất nuốt trọn. Jin nghe tiếng chàng trai cất lên, đứt quãng, rời rạc:

- Nếu có kiếp sau…xin cho ta… làm người…đứng trên vạn người…để không ai…có thể tùy tiện…cướp mất…của ta… sinh mệnh… và… hạnh phúc…

Lời nói vừa dứt, cũng là lúc đôi tay cô buông thõng. Jin ngồi bệt xuống đất, ôm lấy ngực, cố gắng ngăn lại cảm giác đau đến tức thở. Vừa lúc ấy, Jungkook cũng đến nơi. Cậu nhẹ nhàng đưa tay kéo anh vào ngực, bàn tay to rộng khẽ xoa đầu anh an ủi:

- Không sao, không sao mà…

Jin vùi đầu vào ngực Jungkook không hề hay biết, chân mày cậu cũng đang chau lại, mắt cũng đã loang loáng ánh nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro