Cửa Tiệm Lãng Quên
Trời đã về chiều, từng tia nắng vàng vọt yếu ớt hắt xuống nền đất trước khi mặt trời lặn hẳn ở phía chân trời. Jin uể oải thu dọn đồ, chuẩn bị đóng cửa hàng về nhà. Cửa tiệm đã cũ lắm, là cửa tiệm gia truyền của nhà anh, cái bảng hiệu bị mối gặm nham nhở đã hơi xộc xệch, nét chữ sơn vàng bên trên đã mờ nhạt nhưng vẫn còn đọc được “Cửa tiệm Lãng Quên”.
D
ọn hết đồ đạc, anh đóng cửa ra về. Vừa khéo, chủ cửa tiệm đối diện cũng đóng cửa. Anh ta tên Jungkook,nhỏ hơn Jin vài tuổi. Cũng lại vừa khéo,Jin mở cửa tiệm bán thuốc “Lãng quên”, thì cậu ta lại bán thuốc “Nhớ”. Những người tìm đến Jungkook là những người mà khách của Jin muốn quên đi. Chỉ có điều, vì tác dụng của thuốc “lãng quên” quá mạnh, nên thuốc “Nhớ” của Jungkook chỉ có hiệu lực trong vòng một năm, sau đó người đã uống thuốc của Jin sẽ lại quên sạch sẽ cho đến khi thời hạn chấm dứt. Đặc biệt, với thuốc quên vĩnh viễn là hoàn toàn không có thuốc giải.
Giá của mỗi lọ thuốc nhớ rất đắt, nhưng vẫn có rất nhiều người tìm đến Jungkook, chỉ để khôi phục lại khoảng thời gian bị quên lãng. Jungkook gọi đó là chấp niệm, là hối hận, bởi vậy cho dù đắt tới đâu cũng vẫn có người sẵn sàng trả giá để sửa lại sai lầm đã mắc. Thấy Jin, Jungkook mỉm cười chào thân thiện. Jin khẽ gật đầu đáp lại. Với người hàng xóm này, Jin không có ấn tượng đặc biệt lắm. Anh quan niệm, mỗi người có một cuộc sống riêng, không ai xâm phạm đến ai thì việc cậu ta làm gì, buôn bán gì không hề liên quan tới anh. Chỉ có điều, mỗi lần thấy Jungkook, trong tâm thức của Jin không hiểu sao luôn tự cảnh báo, anh nên tránh xa cậu ta, đồng thời trong lòng cứ trỗi lên cảm giác đau thương mơ hồ. Jungkook thấy Jin định quay đi thì vội vàng gọi với theo:
- Chờ chút, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm!
Jin quay đầu lại, hơi ngạc nhiên:
- Sao tự dưng lại mời tôi?
Jungkook gãi đầu cười:
- Thứ nhất, vì quán của tôi làm ăn được cũng là nhờ có tiệm của anh. Thứ hai, chúng ta là hàng xóm bao lâu rồi, mà cứ như người lạ cũng không được hay cho lắm. Anh nể mặt tôi mà nhận lời đi.
Jin hơi ngần ngử, nhưng nhìn đôi mắt Jungkook chờ mong lại bất giác gật đầu. Không hiểu sao, cái nhìn đó lại khiến tim anh vô thức siết lại một chút:
- Chờ tôi một chút, hôm nay khá đông khách. Giờ tôi mới dọn được hàng.
- Haizz, hôm nay anh đông khách thế này thì chắc mai hoặc ngày kia lại đến lượt tôi. Sao nhiều người muốn quên lãng và có nhiều thứ muốn quên thế nhỉ ? - Jungkook thở dài.
- Cuộc sống mà. Có ai muốn giữ lại những kí ức đau thương nếu bản thân có thể rũ bỏ đâu - Jin cố giữ giọng thờ ơ trả lời.
Dọn dẹp xong, Jin đóng cửa hàng rồi theo chân Jungkook đến tiệm cơm tấm cách đó một con phố. Hai dãy phố nằm không xa lắm, nhưng cách biệt hẳn nhau. Một bên là cuộc sống bình thường của những con người bình thường, chỉ chăm chú lo lắng về gánh nặng cơm áo gạo tiền. Một bên là những cửa tiệm của một thế giới khác, thế giới tâm linh và những điều huyền bí được che đậy rất kĩ dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo là những cửa tiệm đồ cổ, đồ gốm, những cửa hàng quần áo, hiệu thuốc, đồ ăn…Chỉ những người thực sự cần mới có thể tìm đến.
Đến quán cơm, Jungkook và Jim ngồi xuống. Khẽ nhấp ngụm nước ngọt, cậu nhìn anh mở lời:
- Hôm nay là ngày gì anh biết không?
Jin lắc đầu, chăm chú ăn. Anh vốn chẳng bao giờ để ý đến ngày tháng, với anh, ngày nào cũng trôi qua thật đều đặn. Thường bắt đầu là một khách hàng nào đó, với nỗi bi thương và kết thúc bằng việc người đó rời khỏi cửa hàng của anh với nụ cười khi rũ bỏ được phần kí ức đau buồn không muốn mang theo. Câub nhìn anh cười khổ:
- Hôm nay là ngày Thất tịch, ngày Ngưu Lang - Chức nữ gặp nhau. Ngày mà những người yêu nhau tìm thấy nhau. Tiếc là người tôi yêu đã hoàn toàn quên mất tôi rồi, nên bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy.
- Vậy thì anh không đi tìm đi, lại mời tôi ăn tối làm gì? Tôi có quen người anh yêu à? – Jinvừa chùi miệng, vừa lãnh đạm cất tiếng.
Jungkook cười, nhưng nụ cười có vẻ chua xót khó nói thành lời:
- Anh quen đấy. Nhưng lại quên anh ấy rồi.
- Vậy giờ anh ấy ở đâu? Không phải là cậu muốn nhờ tôi tìm anh ấy đấy chứ? Cậu mới nói, chính tôi cũng quên anh ấy rồi, vậy việc tìm anh ấy về cho cậu – tôi xin kiếu.
- Nếu tôi nói, anh có thể giúp, anh có bằng lòng tìm anh ấy quay lại bên tôi không?
- Vậy chắc là anh làm gì có lỗi với anh ấy rồi, nên anh ấy mới bỏ đi. - Jin nhún vai
Jungkook gật đầu cười:
- Cứ coi là thế cũng được. Tôi đã chờ anh ấy rất lâu, chỉ mong có một lần giải thích. Nhưng, cơ hội ấy đã bị anh ấy cự tuyệt. Xin anh hãy giúp tôi, để tôi nói cho anb ấy rõ mọi chuyện, còn quyết định có về bên tôi hay không là do anb ấy, tôi không ép buộc.
Jin nhìn Jungkook, trong đôi mắt anh toát lên vẻ nghiêm túc, chân thành không hề che giấu. Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Chỉ chờ có thế, Jungkook rút từ trong túi ra một chiếc bình, rồi nhỏ một giọt chất lỏng xuống cốc nước lọc trên bàn. Cốc nước khẽ xao động một chút, Jungkook cầm cốc nước lên đưa cho Jin:
- Anh nhấp một ngụm đi, yên tâm,q không phải thuốc độc đâu mà lo.
Jin ngần ngừ nhìn dòng nước trong vắt, thỉnh thoảng phát ra tia sáng lấp lánh một lúc. Jungkook bật cười:
- Anh yên tâm, giữa quán ăn đông đúc thế này anh mà làm sao thì tôi là người đầu tiên bị bắt vào đồn cảnh sát.
Không hiểu sao, nhìn vào mắt Jungkook, Jin lại thấy tin tưởng. Anh tặc lưỡi, nhấm một ngụm chất lỏng rồi tròn xoe mắt nhìn Jungkookcũng uống một ngụm. Jungkook đưa tay lau khóe miệng rồi mới mở lời nói với Jin:
- Đêm nay, anh sẽ tìm thấy anh ấy. Hãy giúp tôi nói với anh ấy, tôi yêu anh ấy rất nhiều. Chỉ xin anh ấy, đừng quên tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro