Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 6 : rung động ?


“Cạch…cạch…”

Tôi đang ngủ quên đi mất rồi thì nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi vùng dậy ngay, chạy vội ra đón anh, mừng lắm.

_Sao anh về muộn thế ạ, để em giúp nào.

Tôi đang định xách cặp giúp anh thì liền bị anh gạt ra:

_Tránh ra, tôi không khiến.

Thấy anh lạnh lùng như vậy với mình, tôi cũng thoáng buồn, nhưng rồi lại tươi cười ngay:

_Anh có lạnh không, đã ăn gì chưa ạ?

_Ăn rồi, hỏi gì mà lắm thế.

Nghe anh nói, tôi thất vọng quá, mặt ngẩn ra:

_Ăn…ăn rồi ạ. Hay…anh có muốn ăn thêm không ạ, hôm nay em đã nấu nhiều món lắm.

_Không, tôi no rồi..

Nói rồi anh toan đi lên phòng luôn. Thấy vậy, tôi cuống cuồng chạy theo anh nài nỉ:

_Ăn thêm một ít nữa thôi anh, em nấu nhiều lắm mà.

_Đã bảo không là không, đừng có làm phiền tôi thêm nữa.

Nói rồi anh đi thẳng luôn lên tầng. Tôi buồn bã, ngồi phịch xuống sođa. Mất công nấu nhiều như vậy mà anh lại ăn no rồi thật là chán. Vì chờ anh, tôi cũng chưa ăn gì cả. Nhưng anh không muốn ăn thì tôi ăn một mình làm gì nữa. Tôi nhìn vào bàn tay mình, có mấy ngón tay đều phải dán urgo ( băng y tế ) cả, hic. Thở dài thườn thượt, tôi nhìn lên phòng anh rồi lại buồn hơn, liền đứng dậy định dọn đồ ăn cất đi.
Nhìn thấy thành quả của mình, tôi lại thấy buồn ghê gớm. Tôi ngồi xuống ghế, gắp thử một miếng mực tươi xào. Ăn cũng ngon đấy chứ, vì tôi đã dành tất cả tình cảm vào đó mà. Tôi gắp thêm vài món khác, nhưng sao càng ăn càng thấy đắng ngắn ở cổ họng thế này. Rồi tôi khóc, khóc nức nở. Bao ất ức. buồn tủi cứ theo nước mắt tuôn ra. Trước kia, lúc ở nhà, có bao giờ tôi phải chịu đựng nhiều thế này đâu. Tại sao từ khi ở với anh, tôi lại phải buồn nhiều thế này chứ. Tôi ôm mặt khóc nấc lên thành tiếng. Mặc dù biết anh đi xuống, tôi vẫn khóc, tủi thân vô cùng.
Ngồi khóc một lúc, tôi lau nước mắt rồi vội đi dọn bàn thức ăb. Đang định cất, Anh từ phòng tắm đi ra (quấn độc một cái khăn tắm) nhìn tôi rồi bỗng hỏi:

_Cô đã ăn gì chưa?

Nghe anh nói, tôi liền lau nước mắt rồi cố lấy giọng bình thường:

_Chưa ạ.

_Thế sao còn chưa ăn đi? – anh vừa lau tóc vừa nói.

_Em không muốn ăn, em không thấy đói.

_Dọn đi, tôi đói.

_Gì cơ ạ? – nghe anh nói mà tôi không tin được nữa, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

_Tắm xong tôi thấy đói rồi, dọn cơm đi.

_Vậy…vậy để em làm nóng lại thức ăn đã nhé! – tôi không giấu nổi nụ cười.

_Không cần đâu, dọn luôn đi. Ăn xong tôi còn đi học.

_Vâng…vâng ạ.

Nói rồi, tôi vừa dọn cho anh vừa cười rất tươi mặc dù nước mắt vẫn còn đọng đầy ở khóe mi. Cuối cùng thì anh cũng đã đồng ý ăn thức ăn tôi nấu, thật không uổng công tôi đã cố gắng nấu đến nỗi mấy ngón tay đều bị thương cả.
Dọn hết cho anh rồi, tôi liền ngồi xuống ghế đối diện, chăm chú quan sát anh ăn.

_Ăn…ăn được không? – tôi hồi hộp.

_Ngon đấy..

Ôi, nghe anh nói xong, tôi hạnh phúc không kể sao nổi. Cuối cùng thì tôi cũng được anh khen, sướng quá. Vừa nhìn anh ăn, tôi vừa gắp thêm cho anh.

_Anh ăn nhiều nữa đi, em nấu nhiều lắm mà.

_Có thật là cô nấu không đấy, mà tay cô làm sao thế kia.

Nghe anh nói thế, tôi mới nhìn xuống tay mình, cười xòa:

_Hì, không sao ạ, tại em vụng về quá thôi.

_Lần sau không biết làm thì khỏi phải cầu kì.

_Hì, em chỉ muốn cảm ơn anh, may chiều nay có anh…

_Hóa ra là vậy, tưởng bỗng dưng cô muốn cô muốn làm người vợ đảm đang. – anh nói thản nhiên.

_Ừm, thì cũng làm vậy mà^^, chuyện chiều nay, cám ơn anh nhiều nhé!

_Không có gì, dù sao tên đó cũng không phải là người tốt, đừng có gây chuyện với hắn như hôm nay.

Mới nghe anh nói thế mà tôi đã mừng rơn, vội hỏi lại ngay:

_Anh cũng lo cho em sao?

_Tôi chỉ không muốn bị liên lụy vào mình nữa thôi.

_Vậy à…

Mặt tôi ỉu xìu, cứ tưởng anh quan tâm tôi chứ, đúng là tôi mơ mộng mà, làm gì có chuyện đấy chứ (╥_╥)
Đang ăn bỗng anh lại ngẩng lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống ăn:

_Cô không ăn à. Cứ ngồi không mãi thế?

_Dạ…nhìn anh em no rồi ạ, anh cứ ăn đi, hihi.

Tôi nói rồi nhoẻn cười, gắp liền cho anh thêm miếng nữa. Anh ăn xong miếng đấy rồi chép miệng:

_Thôi, tôi ăn thế thôi, cô ăn đi.

_Anh không ăn thêm nữa à?

_Ừ, tôi no rồi, hôm nay cô nấu được đấy, tôi chưa bao giờ ăn nhiều như thế đâu.

Anh rồi bỗng mỉm cười, lần đầu tiên anh cười từ khi ở với tôi. Ôi, tôi vui quá, cảm giác lâng lâng, như đang ở trên chín tầng mây vậy. Nhìn anh cười kìa, dễ thương quá đi mất, giá mà lúc nào tôi cũng được thấy anh cười như vậy thì hạnh phúc biết bao.

_Cô làm sao thế, tự nhiên…nhìn mặt…sợ chưa kìa…

_Hì hì, tại em vui quá thôi mà.

_Có gì mà vui?

_Thì thấy anh cười nên…

Tôi vừa nói xong bỗng thấy anh bối rối. Anh đứng dậy, nói rồi vội đi luôn:

_Thôi, cô dọn đi, tôi đi học.

Nhìn anh đi lên phòng, tôi cứ tủm tỉm cười mãi. Biết làm sao khi từ lúc nhìn thấy anh cười tim tôi không sao thôi nhảy múa được. Trông anh lúc cười mới dễ thương làm sao, vậy mà từ hôm cưới đến giờ, đây mới là nụ cười đầu tiên mà tôi trông thấy.
Tôi cứ đứng cười một mình, cả lúc rửa bát cũng không thôi cười được vì thấy quá hạnh phúc. Hình như vì thế mà tôi như có thêm năng lượng, trong chốc lát đã dọn dẹp xong, tôi cũng đi về phòng ngay sau đó, vừa đi vừa hát.

Ngày…tháng…năm…
Hốm nay quả là một ngày đen tối với mình, tên Đình Phong kia thật đáng sợ. Nhưng dù sao, mình cũng rất hạnh phúc. Hôm nay anh ấy đã cười, anh ấy cười, tuy chỉ là cười mỉm. Mình vui quá không nói nổi lời nào nữa…

Vài phút suy nghĩ của Khánh
Từ hôm ở với cô ta, mình thấy thật khó chịu, mệt mỏi. Tại sao lại có đứa nói nhiều như thế chứ, lúc nào cũng vui vẻ được, thật là bực mình. Nhưng mà nói thật, ngoài Tiểu Giang ra ( tên hay gọi của Tú Giang ), chưa ai lại quan tâm đến mình nhiều như thế. Hôm nay mấy lần nhìn thấy cô ta khóc, mình cũng cảm thấy…sao sao, không tả được nữa. Haiz, mình còn cười với cô ta nữa chứ, cứ thế này làm sao đạt được mục đích đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro