Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Đầu dây bên kia im lặng chừng ba giây, trái tim của Gulf như ngừng đập.

Run chậm rãi nói "Đã lâu thế rồi, cậu hãy mở lòng đi."

Gulf nghiến răng nói "Mẹ, anh có trả lời câu hỏi của tôi không?"

"Mew hy vọng cậu sống tốt, sống hạnh phúc, tốt nhất là có một người yêu mới, một cuộc sống mới, một ..."

"Đ** **! Anh chẳng biết gì về Mew cả. Lúc trước, anh hỏi tôi có muốn biết Mew thực sự muốn gì không. Giờ anh nói đi, mong muốn thực sự của Mew là gì?"

"... Nó muốn cậu hạnh phúc."

Gulf tra hỏi "Ngay cả khi không có anh ta trong cuộc đời?"

"Tôi chỉ chịu trách nhiệm về việc sẽ chăm sóc cậu và làm theo ý cậu ta thôi, về phần cậu ta nghĩ gì, không tới lượt tôi..."

"Run!" Giọng Gulf bỗng nghẹn ngào "Anh nói thẳng đi, Mew vẫn còn sống phải không?" Nếu người đó thực sự là Mew...anh ta bị thương à? "Không nói tôi bảo Mild đánh chết anh."

"... Không." Run gằn giọng.

Gulf dựa lưng vào ghế đá, trụ chân, ngăn cơ thể mình trượt xuống. Mặc dù cậu biết mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhưng lòng cậu vẫn nhen nhóm hi vọng.

Thứ hi vọng này giày vò cậu như đao cắt. Cậu cảm thấy trạng thái mình giờ đây còn nguy kịch hơn cả ba tháng trước. Bởi lúc đó cậu đã chấp nhận rằng Mew không còn nữa, nhưng bây giờ cậu lại đưa tay bám víu lấy cái hi vọng dù có là nhỏ nhất, liên tục tự ép buộc bản thân. Còn một ngày không tìm thấy thi thể của Mew, thì ngày ấy Gulf sẽ vẫn còn tự mơ hoặc mình. Cậu sẽ như thế bao lâu? Một năm, mười năm, cả đời? Chẳng lẽ cậu sẽ sống mãi trong vô vọng, rút cạn nguồn sống của cuộc đời mình hay sao? Một cuộc sống như vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến cậu mệt mỏi muốn dừng lại.

Cậu không còn biết phải làm gì.

Không biết Run đã cúp điện thoại từ lúc nào. Gulf nghe âm báo bận vang lên, đầu óc trống rỗng. Cậu không thể tiếp tục như thế này mãi. Nếu cậu không thể chắc chắn rằng Mew đã chết hoặc không thể chứng minh rằng anh còn sống, cậu nên giải quyết như thế nào? Cậu thực sự sẽ phát điên mất.

Giả sử Mew vẫn còn sống, giả sử rằng người đưa cậu đến trạm y tế là Mew, vậy thì chắc chắn đó không phải vô tình. Mew hẳn là đã theo dõi cậu, dựa vào tính cách của Mew, anh sẽ nắm giữ tất cả hành tung, thậm chí ngay bên cạnh cậu cũng có một gián điệp cơ mà. Cậu phải tìm cách dụ Mew ra ngoài, miễn là Mew vẫn còn sống, chắc chắn anh sẽ xuất hiện ...

Ngay khi Gulf về nhà, đã nghe thấy Mild lớn giọng trách "Ra cửa cũng không nói một tiếng, làm tao lo muốn đột quỵ"

"Tao không mất não đi ra ngoài vẫn sẽ ổn thôi." Gulf ngồi xuống bàn ăn. Đôi mắt nhỏ tinh ý liếc qua Run ngồi đối diện bên cạnh Mild, trên môi nở nụ cười tinh nghịch.

Trong bữa cơm, mọi người ngầm không nhắc đến Mew, Gulf hôm nay tự dưng có tâm trạng đặc biệt tốt, nói kể rất nhiều. Bữa ăn vì thế cũng diễn ra lâu hơn, ba người ngồi trò chuyện chơi vui cũng gần đến rạng sáng.

Gulf ngồi trong chiếc xe ô tô, nhẹ nhàng vuốt vô lăng, khuôn mặt đầy sự mê man.

Thật sự phải làm đến mức này ư? Nó có quá điên rồi không? Nếu người đó không phải là Mew nếu Mew thực sự đã ...

Thế nhưng, nếu không tự xác minh thì cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi nó được. Cậu không thể sống trong một thế giới mà không biết Mew sống chết như nào. Như vậy quá đáng sợ. Cứ đánh cược một lần đi, chỉ một lần cuối này thôi.... Cược một ván lớn.

Gulf khởi động xe, nhắn cho Mild vài câu lấp liếm chuyện mình ra ngoài, sau đó vứt điện thoại sang ghế bên cạnh, lái thẳng về phía ngoại ô. Lúc này, con đường rất thông thoáng, càng đi xa càng có ít người và phương tiện hơn. Gulf đi trên con đường mịt mùng này, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Dần dần, cậu phát hiện có một chiếc xe đang đi theo mình, từ ngã tư đến ngã sáu, cậu thử rẽ vào vài lối rẽ, chiếc xe kia vẫn luôn bám theo cậu, hai xe cách nhau một khoảng cách nhất định. Gulf cười nhẹ.

Phía trước có một cây cầu đang thi công, rất nhiều ổ gà, đường xá gập ghềnh. Gulf mặc kệ không quẹo qua, lấy chiếc mũ bảo hiểm đã được chuẩn bị từ trước đội lên đầu. Phía trước có một chỗ trũng xuống, cách mặt đường chắc phải đến 20cm. Gulf tăng tốc độ xe, cố tình lái qua. Bánh trước mới đi xuống, thân xe đã bị nghiêng đi. Cậu cắn chặt môi, bỗng nhiên đánh xe sang bên trái, không ngoài dự đoán, chiếc xe bị lật!

Thân xe chạm đất, cả thế giới như xoay tròn, gặp chấn động túi khí trước mặt bị bật ra. Gulf cảm thấy đầu mình như có búa đập vào. May rằng đã có mũ bảo hiểm nên cậu chỉ cảm thấy hơi choáng váng và đau đớn một chút do va chạm, không có gì đáng ngại, vì vậy cậu tỉnh táo lại rất nhanh.

Cậu tháo mũ bảo hiểm, cố gắng tháo dây nịt an toàn ra, nhưng túi khí bị xẹp bị kẹt lại trên người cậu. Cậu sờ soạng mãi vẫn không chạm vào dây an toàn được.

Lúc này, ngoài xe vang lên tiếng bước chân, không chỉ có một người.

Gulf cứng người lại. Dù cho ánh sáng nhập nhòe, cậu không thể thấy người đó nhưng dáng người và tư thế chạy này rất quen thuộc...cậu tưởng như thể trái tim mình đã ngừng đập.

Có bóng người hiện lên cửa kính bên phải, liều mạng muốn mở cửa. Sau một vài lần thử mà vẫn không có kết quả, hắn bắt đầu điên cuồng đập kính, từng chút từng chút, cả chiếc xe rung lên, Gulf không thể động đậy được, cậu cố gắng với lấy chỗ điều khiển bên cạnh, nhấn tất cả các nút có thể sờ được, "lách cách", khóa xe được mở, cửa xe bật ra!

Trái tim Gulf như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu run rẩy kéo chiếc túi khí quấn quanh mình ra, đối diện với một đôi mắt đã in hằn trong tâm trí nhớ cậu.

Đôi mắt sâu thẳm, đẹp đẽ ấy như có thể hút người khác vô trong.

Mew ...

Mew!

Gulf nhìn người trước mặt. Thoáng chống, mọi giác quan của cậu như bị tước mất. Cậu chỉ dám nhìn, không dám cử động. Cậu sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ không thể có một chút hỗn loạn.

Mew cũng đang nhìn cậu, trong mắt ngập tràn đau khổ.

Mew run rẩy vươn tay về phía cậu, đầy sự lo lắng và tức giận"Gulf... Gulf! Con mẹ nó! Em chán sống rồi có phải không."

Nước mắt của Gulf vô thức phủ kín khuôn mặt, cậu há miệng, nức nở "Khốn nạn...Mew...anh... đồ chết tiệt!"

Vành mắt của Mew đỏ hoe. Anh chui vào trong xe, mò tới khóa dây an toàn của Gulf.

Nháy mắt, Gulf như lấy lại được sức lực của mình, cậu nện một cú đấm vào khuôn mặt mà cậu cho rằng đời này mình sẽ không bao giờ được gặp lại. Đó là cú đấm chứa đựng toàn bộ sức lực của cậu, đầu Mew đụng thẳng vào kính chắn gió.

Mew sững sờ, cơ thể anh khó giữ được thăng bằng, gần như ngã xuống trên người Gulf.

Trong chiếc xe chật hẹp bị lộn ngược, nắm đấm của Gulf cứ rơi như điên xuống người Mew, mỗi cú đấm đều trút hết những đớn đau khó có thể nói thành lời của cậu. Mew không chống cự, cũng không nói gì, hắn cúi đầu, trầm mặc để Gulf trút mọi thứ ra.

Những người bên ngoài xe la hét ồn ào, lấy một sợi dây thừng ra để buộc khung xe, nhưng hai người họ lại hồn nhiên không nhận ra điều đó. Đối với họ mà nói, cả thế giới cũng chỉ nằm trong cái khoang xe nho nhỏ này.

"Xin lỗi, xin lỗi ..." Mew nhẹ giọng. Anh cố gắng ôm Gulf , nhưng lần nào cũng bị đẩy ra.

Gulf lúc này như biến thành một kẻ mất trí, cậu điên cuồng đánh đập, la hét. mọi thứ đều không thể diễn tả được những gì cậu đã phải chịu đựng trong ba tháng này.

Tiếng động cơ và tiếng ồn của lốp xe vang lên, thân xe lắc. Mew ấn tay cậu xuống, bảo vệ cậu vào trong vòng tay.

"Rầm" một tiếng, chiếc xe được lật ngược trở lại, hai người họ đồng thời đập đầu vào nóc xe cùng một lúc.

Người bên ngoài vội vã kéo họ ra khỏi xe.

Gulf hít khí lạnh, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cậu túm lấy cổ áo của Mew, hét lên "Đồ khốn kiếp! Đồ đê tiện! Anh muốn làm gì! Anh muốn tôi chết đi mới vừa lòng đúng không?"

Trên mặt Mew đầy mồ hôi, nét mặt của hắn trông rất đau đớn. Cậu nghẹn ngào nói "Không phải, anh nghĩ rằng nếu anh không ở đó, em sẽ sống tốt hơn...anh xin lỗi..."

"Chết đi!" Gulf đẩy mạnh hắn ta ra, cả người như sắp nổ tung.

Ai đó chạy tới đỡ Mew hét lên đầy giận dữ "Anh ấy còn chưa lành đâu, cậu kiềm chế lại đi!" Sau đó xé cái áo khoác dài của Mew ra.

Đôi mắt của Gulf trợn to, Mew đang mặc một bộ đồ bệnh nhân, trên áo đầy máu là máu, não cậu ù đi, cả người như tê liệt.

Đôi môi Mew trắng bệch như khuôn mặt của anh. Anh cau mày nhìn Gulf, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thở được. Gulf nhớ lại cảnh đấm đá vừa nãy của mình, hai tay run rẩy.

Mew cố nắm lấy tay cậu, nhưng anh lại không thể nhấc tay lên, ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro