Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Một ngày qua đi, vô luận chuyện gì xảy ra thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Tang lễ của Mew dề dà không tiến hành. Cho dù là nhà Suppasit hay đến cả dì Rita đều không chấp nhận sự thực này, tựa như chỉ cần làm vậy thì người kia sẽ thực sự biến mất. Thành viên đi cứu hộ tại eo biển đó cũng không trở về, mọi người vẫn còn hi vọng. Chỉ cần một ngày không thấy thi thể, người kia có thể vẫn còn sống nhưng thời gian trôi qua, hi vọng càng ngày càng mỏng manh, lại càng xa vời.

Gulf sau khi hoàn toàn khỏi hẳn đã cực lực đến nhà Suppasit, cậu không bao giờ trốn tránh ai cả. Cậu nhìn ba Mew, mơ hồ nhớ rõ lần gặp mặt trước đây, người này còn tốt, giờ ánh mắt kia tràn đầy mệt mỏi, cả khuôn mặt cũng già đi vài chục tuổi. Cậu trầm mặc một lát, muốn nói nhưng lại không thốt lên lời.

Người của nhà Mew cũng không tỏ vẻ gì cả. Arthit hiểu rất rõ tính cách con trai mình. Đứa con trai này, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, cho dù sự tình có tái diễn trăm ngàn lần thì có lẽ nó vẫn liều mình cứu Gulf.

Cậu nhìn người trước mắt. Trong ấn tượng của bản thân, ông nội luôn cười tủm tỉm, hiện tại đều trầm mặc. Ông không phải không biết, tâm tư của cháu trai với người này, cả sinh mạng, linh hồn nó đều nằm trên người cậu, thứ nó cần cũng chỉ có cậu. Ông thở dài, vỗ vỗ vai Gulf "Hy vọng còn sống."

Gulf hơi chấn động, không có mở miệng.

Chakrii nói đang có việc nên không lưu lại. Cả Arthit cũng mượn cớ rời đi.

Gulf buồn chán đi lại vòng quanh tiểu khu, căn bản không định đi đâu. Cậu không định qua nhà Mew vì ký ức ở đó nhiều lắm, chỉ làm cậu thêm khó chịu. Cậu mờ mịt nhìn con đường trống vắng, cuối cùng bất đắc dĩ phải lái xe ra sân bay về nhà, nơi này thật sự quá xa lạ.

Bầu trời BangKok mọi hôm mùa này không đẹp, là một màu xám mịt mờ. Hôm nay là một ngày nắng hiếm gặp. Mild muốn đưa Gulf đi dạo. Dù sao thì cậu cũng đã không ra ngoài tận ba tháng trời, ở thêm sẽ có nguy cơ tự kỉ.

Lúc đầu, Gulf không muốn đi. Run đến theo cũng vào thuyết phục, bất đắc dĩ cậu đành đồng ý.

Họ mua vỉ nướng dùng một lần và nguyên liệu, đi đến công viên gần đó dã ngoại. Trải thảm lên mặt cỏ rồi bày đồ ăn và loa nhỏ có thể sạc được lên. Ba người nằm dài nhìn bầu trời, mặt trời ấm áp, gió nhẹ khẽ thoáng qua, không những không cảm thấy lạnh mà còn sảng khoái và dễ chịu vô cùng

Mild ngáp một cái "Không ngờ là ngoài này lại thoải mái thế, không giống ở nhà tí nào."

"Trưa mà, trời tối sẽ trở lạnh hơn chút." Run đứng nướng thịt, tâm tình có vẻ rất khoan khoái.

Khó lắm Gulf mới chịu ra ngoài, Mild thực sự lo rằng nếu cứ ở trong phòng mãi, cậu sẽ sinh bệnh mất.

Mild trở mình, quay lại nhìn Gulf "Em trai, có lạnh không?"

Gulf đang chợp mắt, nghe vậy khẽ lắc đầu "Không lạnh." Ba tháng nay, cậu không dám bước chân ra khỏi nhà, cậu luôn cảm thấy khó chịu khi phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hóa ra, nó cũng không khó chịu như cậu nghĩ, bầu trời vẫn thế, không khí vẫn vậy. Vả lại, hôm nay rất thoải mái.

Mild nhéo mặt cậu một cái "Bao lâu rồi mày không chăm sóc tốt bản thân, lại gầy đi rồi".

"Ừm...không nhớ."

"Lát nữa phải ăn thật nhiều cho tao."

"Biết rồi."

"Hửm, sao thế?"

Mild thì thầm "Đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của Mew và Fiat."

Mild lắc đầu.

"Chẳng lẽ bọn họ..." Mild che miệng Gulf lại, ngăn lời cậu định nói bật ra khỏi miệng. Xui xẻo.

Gulf lấy mũ che mặt, im lặng.

Mild thở dài "Chậc, mày đừng suy nghĩ nhiều quá, giao cho Run xử lý đi." Cậu không nỡ nói ra, cái xe còn tan nát đã bị bom phá hủy thành từng mảnh nhỏ, huống chi là người làm bằng xương thịt.

Mất đi một người quan trọng, ban đầu ai cũng sẽ thấy đau thấu tim, ăn uống không màng, đêm đêm thức trắng. Từng giây từng phút trôi qua, trái tim đều đau đớn như có con dao ghim sâu vào. Khi đã chấp nhận sự thật rằng thế giới này không còn người ấy nữa, sẽ cảm thấy chết lặng với mọi thứ, cảm xúc dần nhạt đi. Giờ đến cả khóc, Gulf cũng khóc không nổi nữa, cậu không biết đây là tốt hay xấu. Ít ra, nó có thể làm mọi người bớt lo lắng hơn.

Thịt và nấm đã được nướng xong. Ba người họ ngồi ăn quanh lò nướng, mở vài lon bia ra, cạn chén. Mild muốn nói vài câu, nhưng lại lúng túng nhận ra rằng giờ có nói gì cũng là vô nghĩa. Bởi vì dường như chẳng có gì đáng để nhắc đến trong thời gian vừa qua cả, Gulf nâng bia "Nâng ly cho tiết trời hôm nay nào".

"Cho tiết trời hôm nay."

Ba người cụng ly.

Sự ấm áp của mặt trời ban trưa trôi qua trong thoáng chốc, họ bắt đầu cảm thấy hơi lạnh. Mild đề nghị trở về, tiện thể đi mua ít đồ dùng về nhà.

Run bắt đầu thu dọn đồ đạc, Gulf định đi WC.

Công viên này được xây dựng trên một ngọn núi, có diện tích rất rộng. Do thảm thực vật dày đặc, lại do bây giờ là mùa nên du khách rất ít. Gulf còn có ảo giác rằng nơi đây chỉ có mình mình. Cậu đi bộ vài phút mới tìm được nhà vệ sinh.

Ra khỏi WC, mặt trời đột nhiên bị mây đen che phủ, ánh sáng bỗng trở nên ảm đạm hơn. Gulf nhìn về phía mặt trời một lúc. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, lắc lắc đầu, nhìn về phía ngã ba trước mắt, bỗng không nhớ ra được là mình phải rẽ vào đâu.

Cậu không phải mù đường, nhưng đến nỗi quên cả con đường mình vừa đi. Khi nãy, dường như cậu đi trong vô định, đầu óc trống rỗng, cậu cũng không biết mình đã nghĩ gì. Tóm lại, bây giờ cậu quả thực không thể phân biệt nổi, xung quang chỗ nào cũng có cây và ngã rẽ.

Cậu ngập ngừng một lúc, định đi xem mấy biển báo chỉ lối, hoặc ít nhất là mấy cột chỉ lối ra, nếu không được thì đành tìm người hỏi đường vậy.

Ngay khi vừa bước qua, cậu thấy bên ngã rẽ phải, một người đang bước đi ngược hướng mình. Người ấy mặc chiếc quần tây thêm áo thun trắng đơn giản, mang theo giày thể thao năng động, tổng thể hài hòa không quá gò bó.

Gulf cảm thấy trái tim mình thắt lại một cái, một nhịp đập bị hụt đi do cái nhìn vừa rồi.

Bóng lưng ấy, giống như ...

Não cậu chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước, đuổi theo bóng lưng ấy

Mew! Mew!

"Mew____! " Gulf mở to thanh quản gọi người kia.

Nhưng bên kia dường như không nghe thấy gì cả, vẫn đi về phía trước với một phong thái rất nhàn nhã. Mặc dù tốc độ không nhanh nhưng Gulf vẫn đuổi theo khá khó khăn. Cơ thể cậu không ổn lắm, cậu đã không làm vận động kịch liệt như vậy trong một thời gian dài, chỉ mới chạy hơn ba trăm mét đã phải thở hổn hển liên tục, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung tới nơi. Mỗi bước chạy đều khiến cậu có cảm giác mình sẽ có thể phun tất cả các cơ quan nội tạng ra. Nhưng cậu không dừng lại, liều mạng muốn đuổi kịp bóng lưng kia.

Mắt cậu nhòe đi, bên cạnh người con trai kia như xuất hiện một người, phong cách tùy tiện, đội mũ của áo hoodie che đi mái tóc bồng bềnh, cậu thấy bản thân mình ngày xưa đang cười nói vui vẻ, bàn tay nhỏ đan lồng vào bàn tay to lớn ấp ám của người còn lại.

Đếm không hết bao nhiêu lần cậu cùng Mew nắm tay nhau đi như thế này. Không phải trên ô tô của Mew, chỉ là những lần rảnh rỗi cùng nhau đi bộ. Người như Mew cũng sẵn sàng cùng cậu biến thành người năng động. Cả hai cùng đi dưới tán cây, ngước mắt nhìn lên những tia nắng len lỏi qua kẽ lá, thay đổi theo từng bước đi. Khi đó cảm thấy, thế giới này thật tốt đẹp, thời gian cứ bồng bềnh trôi đi một cách nhẹ nhàng.

Những ngày ấy, sao lại hạnh phúc như vậy? Hạnh phúc đến nỗi nó trở thành tội lỗi.

Gulf vấp phải thứ gì đó, hình như là rãnh kẻ trên đường, bổ nhào xuống đất, cơ thể chật vật đổ xuống phía trước, cậu cố gắng chống đỡ cơ thể, nhìn về phía bóng người đang dần dần biến mất "Mew! Mew!"

Đừng đi, Mew, đừng đi mà. Quay lại nhìn em đi, đừng bỏ em lại một mình, đừng để em phải đơn độc đối mặt với thế giới này. Làm ơn, hãy quay lại nhìn em đi, đừng đi mà, xin anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro