Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi đã yên vị trên ghế phó lái, bây giờ thì cậu sợ tới mức chẳng dám gây ra tiếng động. Cứ ngồi đơ ra đấy tuyệt nhiên cũng chỉ dám thở nhẹ, con xe này thật sự rất sang trọng a, sơ suất một chút thôi là chết.
         
 Thấy cậu cứ ngồi thẫn thờ, dây an toàn cũng chưa thắt vào, anh chồm qua người cậu, bất ngờ mà ngẩng đầu lên, mặt cậu và anh bây giờ đang rất gần, cách nhau  một hơi thở tưởng chừng chỉ cần thêm chút nữa là chạm nhau. Chậc, nhìn rõ thì đúng là ngũ quan tinh tế, ông trời đúng là thiên vị cho người con trai này quá rồi, à mà khoan.

"Á, thầy làm cái gì vậy! "  cậu theo bản năng mà để hai tay che chắn trước ngực.
     
"Còn hỏi sao, là đang giúp em cài dây an toàn đấy. " đúng là thói dễ thương thì không thể nào mất hết được.

"Sao rồi đi ăn gì đây? " trở lại vị trí của mình mà lên tiếng hỏi cậu.

"Cơm chiên húng quế với thịt heo chiên giòn, tới quán đó đi chỗ đó là tôi thích ăn nhất. " đói rồi, không nghĩ ngợi nhiều nữa cứ lấp đầy bụng đã rồi tính sau.

"Được, chở em đi! " quả nhiên sở thích vẫn vậy.

Là quán năm xưa cậu với anh đi ăn cùng, món ăn cậu thích nhất bây giờ vẫn không thay đổi, chỉ là hai con người năm xưa bây giờ thì thay đổi rất nhiều. Dẫn cậu vào trong chọn một bàn khuất bên trong để ngồi xuống. Phục vụ đến ghi món ăn, không cần nhìn menu cậu gọi đúng 2 món mình thích rồi ngồi chờ anh chỉ hết món này tới món kia, dường như muốn gọi hết menu vậy. Chờ phục vụ đi cậu mới thắc mắc

"Thầy gọi làm gì mà lắm thế, tôi không có tiền trả đâu. "
 
 "Đã nói bữa này tôi mời em cứ ăn đi. " quả thật lúc nãy ôm cậu,  thấy cậu rất gầy, anh thật sự rất đau lòng, không biết 2 năm qua cậu đã phải chịu những khó khăn gì,  bây giờ trước mắt phải vỗ béo lại đã. 

 "Thầy nói thế tôi cũng không nỡ mà từ chối. "

   Đúng là dụ dỗ cậu, chỉ có đường bao tử này. Đồ ăn bưng lên, nguyên một bàn thịnh soạn đủ mọi món ăn, đủ mọi chất dinh dưỡng, nhìn mà nuốt nước miếng, cậu không ngần ngại mà cứ gắp ăn, ăn bù cho trưa này vì căng thẳng tới buổi gặp mặt này mà bỏ bữa.  Nhìn cậu ăn ngon lành làm anh cũng nhẹ lòng, đưa tay ra quệt đi viết nước sốt dính trên mặt cậu.

"Ăn từ từ, tôi không có dành với em. "

"Sao thầy không ăn đi, một mình tôi vốn dĩ không ăn hết cả bàn này đâu. "

 "Nhìn em ăn cũng thấy no rồi, không cần ăn cũng được. "

"Hứ, vô lại. "  không ăn thì tôi ăn.

 "Thì sao chứ, cũng chỉ là với mình em. " tự nhiên mà nở trên mặt một nụ cười ranh mãnh.

"..... " từ khi nào mặt anh ta lại trở nên dày như vậy chứ, không thèm nói nữa ăn đã.

Cậu cứ việc ngồi ăn còn ăn thì cứ việc ngồi nhìn, lâu lâu anh lại gắp vài miếng cho có lệ. Tới khi thức ăn trên bàn đã vơi gần hết, cậu mới buông đũa mà thở dài

 "Ưm, no quá! "
         
  "No thật chưa? "

"Anh thử ngồi mà ăn hết cái bàn này xem, ôi bội thực mất. " cậu nằm ngửa ra mà xoa xoa chiếc bụng đã no căng của mình.

  "No rồi thì tốt, nào đứng lên đi về. "

  "Ừm. "

*       **           **         **          *
  
  "Ôi lạnh! "
   
  Cậu khẽ run người khi có  cơn gió thổi qua.  BangKok bây giờ khá lạnh,  mặc dù ban ngày  nóng như lửa đốt nhưng ban đêm nhiệt độ lại giảm thấp đáng kể. Đó cũng là lý do bây giờ trên người cậu chỉ có mỗi chiếc áo thun mỏng, không nghĩ đến trường hợp sẽ phải ăn tối với anh đến giờ. 

  "Ra ngoài cũng phải khoác áo vào chứ, bộ muốn lạnh chết sao, lên xe, tôi chở em về. " anh cởi áo khoác của mình ra mà khoác lên cho cậu.

 "Không cần đâu, tôi tự về được. " tính cởi áo ra mà trả cho anh thì bị anh giữ lại

 "Ngoan, đừng bướng, áo này cũng mắc lắm, làm rớt nữa thì em đền đấy. " anh cứ vậy mà kéo cậu lên xe.

Trên xe có bật sẵn điều hòa nên rất ấm, sau khi đọc địa chỉ nhà cho anh, cậu thoải mái mà ngả lưng về phía sau. Thấy có vẻ yên lặng anh quay sang thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào. Cũng phải, trên xe rất ấm thêm tiếng nhạc nhẹ nhàng quả thật rất dễ khiến con người ta buồn ngủ.
     
 Một lúc sau chiếc xe trắng sang trọng dừng trước một tòa chung cư. Không nỡ đánh thức cậu dậy, anh cứ để câu nằm đấy, còn mình thì chơi điện thoại. Một lúc sau, cậu từ từ mở mắt, mắt nhắm mắt mở mà thấy mình vẫn còn đang ở trong xe anh thì giật mình mà bật dậy

 "Tới nơi rồi sao thầy không gọi tôi dậy. " bây giờ cậu cảm thấy thật sự rất xấu hổ với cái tính dễ ngủ có thể ngủ mọi nơi, mọi lúc này của mình.

  "Thấy em ngủ ngon quá không nỡ kêu dậy, chẳng lẽ muốn tôi bế em lên trên nhà sao. "

"Này tôi đâu có bảo như thế, thầy đúng là không biết xấu hổ. " ông thầy đáng ghét. "Tôi đi đây. "

"À khoan đã, sáng mai dậy sớm,  tôi đến chở em đi học tiện thể đưa em đi ăn sáng. "
 
 "Không cần tôi không có thói quen ăn sáng, với lại có Mild đi học chung rồi, mà sao thầy biết sáng mai tôi có tiết. "

"Tôi là giáo viên của em đương nhiên biết khi nào em có tiết, bảo Mild đi học một mình đi, cũng không phải là thiếu em cậu ta sẽ chết, còn ăn sáng bắt buộc phải ăn, em ốm nhiều rồi, đừng để tôi tăng số tiền em cần đền ấy lên. "
  
  Tay cậu nắm lại thành nắm đấm, cố gắng kiềm nén lại cơn giận đang muốn trào lên của mình mà gằn từng chữ một

"Thầy vậy là đang cố tình bắt bạt tôi sao. "
 
 "Không có là đang lo cho em thôi." nói rồi tạm biệt cậu một câu, anh nhấn ga cho xe chạy đi để lại cậu đứng đó mà phát tiết với mấy cái cây bên cạnh, bứt lá không thương tiếc.

 Hậm hực bước lên phòng, bật đèn lên mà bước vào phòng tắm. Tắm xong bước ra ngoài, thả mình trên chiếc giuờng yêu quý thì có cuộc gọi đến, là Mild

"Sao rồi Gulf mọi chuyện ổn không? Anh ta có làm gì mày không, mày không sao chứ? "

"Hỏi từ từ thôi thằng kia ông đây đang mệt muốn chết nghe giọng mày mà muốn đột quỵ "

"Mệt?? Có sao không mọi chyện sao rồi? "

"Cũng bình thường thôi, chỉ là mới về nên hơi mệt mỏi tí, ôi tao muốn đi ngủ. "

"Uầy, anh ta không làm gì mày chứ? "

 "Không, à mà sáng mai mày khỏi qua nhà tao đi, thầy ấy chở tao đi học rồi. "

"..... " hiện tại là Mild đang mắt chữ O miệng chữ A đó "Thầy ấy chở mày, sao mày có thể đồng ý cơ chứ, dễ dãi quá vậy. "

"Mày nghĩ tao muốn sao, bất đắc dĩ thôi, có mấy chuyện không nói với mày được. " nói ra chỉ có nước thằng bạn này cười cho không còn mặt mũi.

 "Ồ chuyện gì mà không thể nói, mờ ám quá nha, nói đi kẻo tao tò mò."

 "Không có gì, mệt quá tao đi ngủ đây, vậy ha." cúp máy ném điện thoại sang một bên , hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi.
Cậu cứ thế mà chìm sâu vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái của mình.

*        **        **          **           *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro