Trang 5: Định Mệnh Cay Đắng! 3
-Em không biết, nhưng em có thể học. Xin anh giúp giùm em. Bây giờ em không biết phải đi đâu và về đâu nữa.
-Được rồi. Cô ngồi đây đợi tôi. Tôi phải vào hỏi ý kiến mẹ tôi nữa.
Nói xong anh Đạt đi vào nhà trong, Chị ngồi đợi hơn nữa tiếng thì anh Đạt cùng mẹ anh bước ra. Nhìn chị mẹ của anh hỏi:
-Cháu tên gì? quê ở đâu? Sao bây giờ lại lưu lạc tới đây?
Chị thành thật kể lại hoàn cảnh, cũng như toàn nghịch cảnh mà mình gặp phải cho mẹ anh Đạt và anh Đạt nghe. Họ thấy thương và cảm thông cho số phận bất hạnh của chị nên đã đồng ý cho chị ở lại học làm bánh và phụ bán bánh. Anh Đạt đối xử rất tốt với chị, mẹ anh Đạt thì rất thương chị.
Chị cũng rất tháo vát và nhanh học việc chỉ trong vòng một tháng chị đã thạo việc và làm được hết tất cả các loại bánh của tiệm. Anh Đạt dần dần nãy sinh tình cảm với chị khi nào chị cũng không hay, đôi khi anh ấy quan tâm và chăm sóc chị quá mức, nhưng chị cũng chỉ nghĩ là anh ấy xem chị như em gái thôi, hơn nữa chị cũng biết thân biết phận của mình nên cũng chẳng dám nghĩ gì.
Một ngày kia khi chị đang làm bánh thì chị sơ ý bị bỏng, anh Đạt cuống quýt chạy đi tìm giấm ăn để bôi cho chị, nhìn vẻ mặt anh rất quan tâm lo lắng cho chị, chị bất chợt cảm thấy xiêu lòng, một người con gái mồ côi cha mẹ, không họ hàng người thân nên được người khác quan tâm, chăm sóc thì dễ động lòng lắm.
Bất chợt anh Đạt nhìn thẳng vào mắt chị, tim chị đập loạn cả lên, rồi anh tỏ tình với chị. Chị bối rối quá đẩy anh ra rồi chạy vào phòng. Cả ngày hôm đó chị nằm trong phòng suy nghĩ mà không dám bước ra ngoài. Đến chiều thì mẹ anh Đạt vào gõ cửa và gọi chị. Sau đó chị mở cửa cho bà vào. Bà mỉm cười nhìn chị rồi nói:
-Đạt đã nói cho bác nghe hết rồi. Nó bảo là nó thương con, muốn lấy con làm vợ. Suốt thời gian qua con ở đây, bác cũng cảm thấy rất có tình cảm với con. Nếu con trở thành con dâu của bác thì bác rất vui. Cái này là bác chỉ nói để con biết thôi, chứ nếu con không có tình cảm với thằng Đạt thì bác không ép.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro