227 - Đúng Là Một Buổi Tối Vừa Bực Lại Vừa Vui
Liễu Nhiên bị nhốt ở ngoài cửa đã ngừng hẳn tiếng khóc, mờ mịt không hiểu gì nhìn sang dì Trần, "Bà Trần, ba đang ở trong phòng hả?"
Dì Trần ngượng ngùng gật đầu.
"Nhưng không phải ba mẹ vẫn đang giận nhau sao?"
Dì Trần cũng không hiểu sao lại thế này, "Bà cũng vậy, không ngờ tối nay cậu chủ ở nhà..." Có một câu nói quả thật rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa thuận mà!
Liễu Nhiên sợ sệt nói, "Ba giống như rất giận đó!"
Dì Trần cũng lúng túng không biết nên thế nào. Tình huống như thế, dĩ nhiên phải giận rồi...
Lúc này cửa phòng mở ra.
Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ nhung tơ màu đen mặt lạnh xuất hiện trước mặt con gái và quản gia.
Bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhiên kéo kéo dì Trần, giống như làm việc gì sai không dám ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm.
Dì Trần cũng cúi thấp đầu xuống, càng thêm hoảng sợ rối loạn.
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn con gái đang cúi đầu không vui nói, "Dì Trần, dẫn Liễu Nhiên quay về ngủ, về sau chưa được sự đồng ý của tôi, buổi tối không được bước vào căn phòng này nữa!"
Dì Trần không dám nói thêm lời nào, vội vàng gật đầu, "Dạ."
Liễu Nhiên cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đi theo dì Trần về phòng.
Không muốn làm kinh động đến người nào đó ở trên giường, Đàm Dịch Khiêm cố nhịn cơn tức vì đang đến lúc quan trọng lại bị phá đám, nhẹ tay đóng cửa phòng lại.
Lúc Đàm Dịch Khiêm xoay người lại nhìn thấy người phụ nữ nào đó ở dưới chăn đang hoảng hốt mặc lại quần áo.
Chết tiệt!
Đàm Dịch Khiêm cất tiếng thầm mắng, sau đó ba chân bốn cẳng vọt tới nhảy lên giường, xốc chăn lên lần nữa phủ ở phía trên người Hạ Tử Du.
"Cút ngay..."
Hạ Tử Du ở dưới chăn lấy áo lót mặc vào đang chuẩn bị khoác lên áo ngủ, cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng đẩy cơ thể to lớn đang ở trên người mình ra.
Khi đối mặt với Hạ Tử Du, sắc mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm bỗng dịu lại, anh đột nhiên cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng của Hạ Tử Du, thì thầm nói, "Chúng ta tiếp tục..."
Hạ Tử Du dùng hai tay chống lại cơ thể của Đàm Dịch Khiêm đang áp sát vào người, "Đừng vậy mà..."
Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ chống người lên, "Liễu Nhiên con bé chỉ ngủ mơ thấy ác mộng, anh đã bảo dì Trần trông coi nó rồi... Con bé không sao đâu." Nói xong Đàm Dịch Khiêm liền cúi xuống vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du dốc hết sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, kiên quyết nói, "Tôi phải đi qua xem Liễu Nhiên thế nào!"
Khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm lập tức sa sầm xuống, bá đạo nói, "Không cho đi!"
Hạ Tử Du nhíu lại đôi mi thanh tú, "Anh dựa vào gì mà không cho đi?"
Đàm Dịch Khiêm vùi vào trước ngực Hạ Tử Du, giọng nói rõ ràng vì đè nén sự khô nóng trong người mà khàn hẳn đi, "Em đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm... Chúng ta tiếp tục."
Mặc dù đã mặc xong áo lót, nhưng hơi thở anh phả ra ở trước ngực cô lại vô cùng nóng rực, thật giống như có thể xuyên thấu qua áo lót màu trắng, khiến cơ thể cô cũng trở nên mẫn cảm.
Hôn lên bộ phận vung cao của cô chưa được áo lót bao lại, tay anh lần dời đến sống lưng mảnh khảnh thành thạo cởi ra nút áo phía sau cho cô.
Hạ Tử Du uốn éo người, cố gắng ngăn cản anh, "Này..."
Sau một tiếng 'bật' hơi nhỏ, nút thắt áo lót liền bung ra...
Hạ Tử Du theo bản năng vòng tay lên che lại ngực.
Đàm Dịch Khiêm tùy ý vứt áo lót sang một bên, nhìn dáng vẻ đề phòng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm vẫn ung dung thong thả cởi ra áo ngủ mình, thấy Hạ Tử Du vòng tay quanh ngực, anh đột nhiên xốc chăn lên cao để cả hai đều chui vào trong chăn.
Đột nhiên bị bóng tối bao trùm, Hạ Tử Du theo bản năng vung ra hai tay đang để ở trước ngực muốn kéo lại tấm chăn để đầu mình được ló ra ngoài, nhưng không ngờ...
Cũng ngay lúc này, người nào đó đã vùi đầu ở đỉnh nhọn tròn trịa trước ngực cô.
Nhẹ nhàng dây dưa gặm cắn...
Xảo trá!!
Hạ Tử Du tức giận thầm mắng trong lòng, nhưng lại không có cách nào thay đổi kết cục giờ phút này bị người nào đó xâm chiếm trắng trợn.
Dần dần sự chống cự của cô cũng trở nên phí công tốn sức... Cũng như trước kia, mỗi một lần bị kỷ thuật cao siêu của anh đều khiến cô vô lực chống cự.
Sau đó tay anh di chuyển xuống hai đùi trắng nõn thon dài của cô rồi tách chúng ra.
Nhưng cô đã kẹp lại hai chân vô cùng chặt, hoàn toàn không chừa một kẽ hở nào để anh có thể chui vào...
Tay anh như có ma lực men theo đáy quần lót quanh quẩn mãi một chỗ, chỉ như vậy, không làm thêm động tác gì khác nữa nhưng cũng đủ làm cho toàn thân Hạ Tử Du rung động đỏ ửng...
Hạ Tử Du đẩy ra đầu người nào đó đang vùi ở trước ngực mình, cất lên giọng nói đã gần như bị làm cho rối loạn, "Tránh ra..."
Anh đưa đầu kề sát vào bên tai cô, thì thào dỗ dành, "Ngoan, mở chân ra..."
Mặt Hạ Tử Du sớm đã đỏ bừng, cô khép hai chân lại thật chặt, quay đầu sang một bên.
Đàm Dịch Khiêm xoay mặt Hạ Tử Du lại, buộc đôi mắt thẹn thùng trong suốt của cô nhìn thẳng vào anh, sau đó gian xảo nói, "Anh vốn là định cởi ra giúp em, nhưng biểu hiện của em thế này có lẽ là muốn tự mình cởi..."
Hạ Tử Du kéo chăn lên, trợn trừng mắt nhìn anh, "Cởi cái đầu quỷ anh đấy!"
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm gợi lên độ cong quỉ quái, trêu đùa nói, "Sao anh cảm thấy lúc này có hứng thú hơn mới vừa rồi rất nhiều..." Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm nhấc người phủ nhẹ lên người Hạ Tử Du, cách lớp vải mỏng mềm mịn, anh vuốt ve quanh quẩn tại một chỗ, tới lui tuần tra.
Cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng của người nào đó, trong khoảnh khắc mặt Hạ Tử Du đỏ bừng như lửa bốc cháy, cô lắp bắp nói, "Anh... Anh..."
Đàm Dịch Khiêm cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tử Du, nhẫn nhịn dục vọng trong cơ thể đang muốn bộc phát, thì thầm nói, "Cho em một lựa chọn, em muốn tự cởi, hay là anh cởi giúp em... Dĩ nhiên, kết quả cuối cùng đều như nhau cả."
Hạ Tử Du vừa tức vừa thẹn, thân hình kháng cự giãy dụa, "Cút ngay đi..."
Nhưng chỉ nghe "Roẹt" của tiếng quần áo bị xé rách --
Lớp vải cuối cùng trên người Hạ Tử Du rốt cuộc cũng bị xé rách nát.
Hạ Tử Du liền cảm thấy nửa người dưới chợt mát lạnh, chưa hiểu rõ được tình huống gì thì đã thấy một bóng dáng vải màu trắng bay ra khỏi chăn.
Ý thức được người nào đó giở trò bá đạo vô sỉ, độc địa ghê tởm tướt đi sự phòng bị cuối cùng của cô, cô bắt đầu lên tiếng mắng không ngừng miệng, "Đàm Dịch Khiêm, anh... Cái tên khốn này, đồ bại hoại, đồ tồi..."
Đàm Dịch Khiêm lần nữa tiến sát đến gần vành tai Hạ Tử Du, dùng giọng nói bá đạo nhưng không kém phần dịu dàng nói, "Ở đâu ra nhiều lời lẽ thô tục vậy hả, đừng làm rộn nữa, ngoan đi..."
Hạ Tử Du xoay đầu đi, không muốn nghe những lời mê hoặc lòng người của anh.
Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, yêu thương chạm nhẹ vào gò má cô, "Em có biết lúc này em đáng yêu lắm không?"
Hai mắt Hạ Tử Du trợn lớn, đáng yêu?
Trời ơi, cô thật là chống cự lại không được bất đắc dĩ, có phải hay không đây?
Trên mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn là ý cười nho nhã của 'mặt người dạ thú', anh cúi đầu nói, "Anh hứa với em, đêm nay chỉ duy nhất một lần thôi..." Vì con, anh sẵn sàng nhẫn nhịn.
Mi tâm Hạ Tử Du xoắn xuýt vào nhau, hai mắt mở to trừng anh. Thật đáng xấu hổ, lúc nói ra câu đó điệu bộ lại còn rất giống như mình bị oan ức lắm?
Ngay sau đó, vật cứng kia đã để ở giữa hai chân cô.
Hạ Tử Du theo bản năng muốn kẹp chân lại, nhưng phát hiện ra mình đã không có cơ hội để quay lại, cô rốt cuộc hiểu ra tại sao vừa rồi người nào đó nói lại nói chuyện với mình... Chính là muốn dời đi sự chú ý của cô, để cô lơi lỏng đề phòng tạo cơ hội cho anh thừa dịp tiến tới.
"Anh sẽ rất cẩn thận..."
Anh hôn gò má hơi phồng ra vì tức giận của cô, đem vật sưng tấy đang ngẩng cao đã vận sức chờ phát động nhịp nhàng đẩy vào.
Nhưng không ai ngờ đến, cũng trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên vào thời khắc mấu chốt này--
"Reng, reng..."
Hạ Tử Du bị hết hồn giật nảy mình, vốn đang trong trạng thái mê ly cô theo bản năng đẩy Đàm Dịch Khiêm ra.
Sự thật chứng minh, khi con người bị vây trong trạng thái hoảng sợ thì sức lực phát huy vượt hơn hẳn lúc bình thường...
Quả nhiên, cơ thể người nào đó đã tiến vào được nửa tấc lại bị hung hăng đẩy bật ra.
Thừa dịp lúc anh đang nổi cáu, cô lập tức nhấc lên điện thoại không dây để ở đầu giường, không chút suy nghĩ liền ấn nút nghe.
Trong điện thoại di động là chất giọng sang sảng của Robert, "Tử Du, sao nhận điện thoại nhanh vậy, hơn nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ sao?"
Cả người nóng bỏng, gò má ửng hồng, Hạ Tử Du điều chỉnh lại hô hấp, cô đề phòng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người nào đó giờ phút này đang chuyển sang lạnh lẽo, hết sức giữ cho giọng thật bình tĩnh rồi nói, "Dạ, do em ban ngày ngủ nhiều quá nên buổi tối thấy hơi khó ngủ."
Còn người nào đó như đã mất đi lý trí vào lúc này cũng bất chấp tất cả lần nữa ôm Hạ Tử Du lại đè xuống ở dưới người.
"Á!"
Hạ Tử Du kinh hoảng hét lên.
Robert ở bên kia nghe được tiếng thét chói tai đó cũng rất nhạy cảm hiểu được, anh cười ha ha nói, "Đưa điện thoại cho Dịch Khiêm."
Hạ Tử Du ngay lập tức bật chế độ hands-free trên điện thoại lên, lớn tiếng nói, "Robert có chuyện muốn nói."
"Khốn kiếp!!"
Đàm Dịch Khiêm nổi điên lớn tiếng chửi đưa tay muốn rút hết dây điện thoại ra.
Nào ngờ, Hạ Tử Du lại thừa dịp này đạp Đàm Dịch Khiêm văng ra, sau đó bọc chăn lại nhanh chóng nhảy xuống giường.
Nhìn Hạ Tử Du giống như chạy trốn vọt vào phòng tắm, Đàm Dịch Khiêm cầm lấy điện thoại, giận dữ ngút trời gào lên, "Cậu tốt nhất nên cam đoan mình có chuyện đại sự gì cần nói đấy!!!"
Robert chậc chậc nói, "Chưa thỏa mãn dục vọng sao?"
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu chặt mi tâm.
Như có thể đoán được phản ứng giờ phút này của Đàm Dịch Khiêm, Robert nhẹ giọng cười nói, "Tôi gọi điện thoại tới chính là muốn nói với cậu... Tôi, hôm nay là cố tình gọi đến đấy, nếu sau này cậu còn không biết lễ phép với 'tôi' - là ân nhân đã chăm sóc cho vợ và con của cậu thì mỗi đêm vào thời điểm mấu chốt tôi sẽ cho cậu cụt hứng!"
Cộp --
Chiếc điện thoại đáng thương bị người nào đó ném thẳng xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro