Chap 10 : Viện bảo tàng
Khải đứng dậy định gọi bác sĩ nhưng bị cậu kéo lại, cậu nhìn anh với vẻ mặt ngờ nghệch.
“ Anh là ai?”
Khải khựng lại nhưng vẫn không nói gì tiếp tục đi gọi BS.
BS bảo cậu bình thường, nhưng phải kiểm tra để chắc chắn.
Lúc BS rời đi Nguyên nhẹ giọng hỏi lại Khải lần nữa “ Anh là gì của tôi mà lại quan tâm đến tôi thế?”
“ Chỉ là hôm qua tôi thấy cậu bị tai nạn nên đưa cậu vào đây thôi.” Khải nhẹ giọng đáp lại vô vùng ôn nhu.
“ Vậy à, tôi rất cảm ơn anh” Nguyên trả lời kèm theo một nụ cười làm cho Khải ấm lòng lạ thường.
BS đến và đưa Nguyên đi kiểm tra lại lần cuối trước khi suất viện.
Thanh toán viện phí xong, thấy cậu vẩn đứng thẩn thờ trước cổng Khải lên tiếng hỏi “ Sao cậu không mau về đi để người nhà trông?”
Nguyên bối rối nhìn về phía xa xa giọng nói nhẹ tựa như không “ T..ôi không có nhà, cả người thân cũng không, giờ biết về đâu.”
Đương nhiên là Khải đã biết trước nhưng trước tình thế này cậu lại có cảm giác không biết phải làm thế nào.
“ Vậy về nhà tôi ở nhé” Khải mỉm mỉm cười nhìn về phía Nguyên.
“ Nhưng tôi không quen biết anh nếu về ở chung có lẽ sẽ không tiện cho lắm” Nguyên bối rối cúi mặt xuống đất tay vò vò vạt áo.
Những cử chỉ đó đều lọt hết vào trong mắt Khải, cậu cảm thấy thanh niên này thực hết sức dễ thương.
“ Không sao, nhà tôi cũng còn nhìu phòng trống cậu có thể ở lại còn vấn đề quen hay không quen từ từ sẽ biết”.
“ Vậy được sao?”.
“ Được!”
“ Vậy phải làm phiền anh rồi” Nguyên cúi đầu cảm ơn Khải, rồi leo lên xe.
Suốt thời gian đi trên xe cả hai đều im lặng Khải thì chăm chú lái xe, chốc lát lại quay sang nhìn Nguyên, còn Nguyên thì nhìn ra cữa sổ ngắm cảnh.
Xe đột ngột dừng lại Nguyên vội quay sang hỏi “ Sao lại dừng lại thế?”
“ Đến nhà tôi rồi xuống thôi!”
“ Nhưng…” Nguyên chưa kịp nói Khải đã xuống xe mất rồi, cậu cũng nhanh xuống xe và vẫn tiếp tục câu nói lúc nảy.
“ Nhưng đây chẵng phải là viện bảo tàng à!”
“Cái cậu ngốc này! đây là nhà tôi, không phải bảo tàng” Khải cốc nhẹ đầu Nguyên.
Nguyên há hốc mồm ra nhìn tòa lâu đài phía trước, không riêng gì cậu lúc Khải mới đến cũng như vậy.
Quản gia thấy Khải về vội chạy ra đón “ Chào thiếu gia và đây là?” ông nhìn sang phía cậu thanh niên đang xoa xoa đầu.
“ Đó là bạn tôi từ nay cậu ta sẽ ở cùng chúng ta.” Khải đổi giọng ôn nhu trỡ thành lạnh lùng quyền lực.
“ Vâng thưa thiếu gia” quay sang Nguyên “ Mời cậu vào.”
Bước vào nhà khung cảnh trước mắt hiên ra làm Nguyên sửng sốt “ Đây chẳng phải viện bảo tàng còn gì?” Nguyên spov’s
Thấy cậu lại đứng ngây ra đó Khải lên tiếng “ Còn đứng đó làm gì mau lên phòng tắm rữa rồi xuống ăn sáng”.
Nguyên ừm nhẹ rồi đi lên lầu cùng quản gia. Đứng trước căn phòng lớn quản gia giới thiệu “ Từ nay đây sẽ là phòng của cậu, còn tôi là quản gia Chu có việc gì xin cứ gọi thưa cậu”.
“ Vâng cảm ơn ông”. Nguyên mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Quản gia xoay người bước đi “ Xem ra cũng là người có gia giáo” quản gia spov’s
Nguyên bước vào phòng lặp tức nhảy tót lên giường “ Oa! Hảo thoải mái a~” từ bé đến giờ đầy là lần đầu tiên cậu được ở nơi như vậy. Hết nhúng lên nhúng xuống rồi lăn qua lăn lại.
Khải đứng ngoài cữa nãy giờ thấy được tất cả, cậu gỏ nhẹ cửa “ Xem ra cậu có vẻ thích cái * Viện bảo tàng* này nhỉ?” Khải giở giọng trêu chọc cậu.
Nguyên giật mình xấu hổ ôm lấy cái gối “ Đã bảo người ta nhầm mà, mà cũng tại nhà giống đấy thôi”
“ Thôi tắm đi rồi xuống ăn sáng, cậu ở trong bệnh viện qua nay chưa tắm đấy”
“ Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết tắm rồi xuống ăn sáng mau.”
“Nh..ưng tôi không có quần áo a~” Nguyên ấp úng trã lời cười cười.
“ Hừ! vậy xuống ăn sáng đi rồi đi với tôi.”
Trước mắt Nguyên bày ra nguyên một măm thức ăn dài đếm không hết.
“ Oa!Hôm nay nhà anh có tiệc à? Sao lại nhiều đồ ăn thế?”
“ Ăn đi nhiều chuyện”.
Tất nhiên bao nhiêu đó làm sao nói có thể là dư với Vương Tiểu Trư nhà ta. Chưa đầy một nén hương tất cả đã được chén sạch. Đến Khải cũng không tin được là cái thân hình nhỏ bé kia lại ăn được nhiều thế.
“ Oa! No quá đi mất, đồ ăn ở đây ngon thật” Nguyên xoa xoa bụng lên tiếng khen ngợi.
“ No rồi phải không vậy giờ đi thôi” Khải đứng dậy mỉm cười bước đi bỏ lại con heo đang ngồi xoa xoa bụng phía sau.
“ Khải a~ đợi tôi với” Nguyên vội chạy theo, không quên chào quản gia một cái rồi đi.
Vừa ăn no nên chạy mới xíu đã mệt Nguyên liếc xéo cái con người đang ung dung bước đi kia “ Hừ! đi gì mà nhanh thế muốn tôi đuổi theo mệt chết à??”
Khải ghé sát mạt Nguyên bỏ ra 4 chữ “ Tại cậu chậm thôi” rồi lấy tay phủi đi hạt cơm còn dính trên má cậu. Nguyên xấu hổ trước hành động của Khải ngồi ngay ra đó.
“ Còn không mau lên xe, tính để tôi bế cậu lên a~??” Khải cười để lộ hai chiếc răng khểnh.
“ ế ế thôi để tôi tự lên” đứng dậy phủi phủi mông. Rồi leo lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro