Chương 17: Hàn Quốc ( Phần 3 )
Hôm nay không phải một ngày đẹp trời nữa mà là một âm u thời tiết rất lạnh. An nằm im trong chăn không muốn chui ra ngoài.
" Cốc... Cốc..."
An ngái ngủ bước ra mở cửa phòng:
- Anh Duy Anh -An ngạc nhiên khi nhìn thấy thư ký của Tùng đến
- Giám đốc bảo em về nước đi mọi chuyện ở đây để anh lo
- Vâng em hiểu rồi - An lễ phép
Sau khi anh thư ký đi An vào phòng thu dọn đồ đạc và thay quần áo để chuẩn bị về. Cô mặc một chiếc áo len cao cổ và không quên quàng thêm một chiếc khăn. Trước khi đi thì theo cách lịch sự tối thiểu cô là qua phòng giám đốc để chào tạm biệt. An gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Cửa không khóa nên cô tự mở cửa vào phòng. Tùng vẫn đang nằm im ngủ mà không có động tĩnh gì hết. An tiến lại gần chỗ anh :
- Giám đốc tôi về trước nhé - An nhẹ nhàng.
Tùng vẫn nằm yên. An nói tiếp :
- Tôi đi đây tạm biệt.
- Cô về đi - Lần này anh mới trả lời nhưng mắt vẫn nhắm, giọng nói yếu ớt không còn chút sức lực nào.
An như cảm nhận được điều gì đó không ổn.Cô tiến lại gần đặt tay bàn tay của mình lên lên trán anh:
- Sao người anh nóng vậy ?
- Cô về đi, tôi không sao.
- Nhiệt kế đâu? - Gương mặt An toát lên vẻ lo lắng
- Trong tủ y tế
An lấy nhiệt kế rồi cho Tùng ngậm vào để đo nhiệt độ cho anh
- Cái gì cơ 39.5 độ đấy, anh sốt cao quá rồi đợi tôi về phòng lấy thuốc hạ sốt.
An vội chạy về phòng lấy đống thuốc mà Vy chuẩn bị cho mình phòng trường hợp qua đây không quen thời tiết dẫn đến bị ốm. An lấy từng viên thuốc cho Tùng uống. Uống xong An vừa kéo chăn lên đắp cho anh hỏi :
- Anh muốn ăn gì không?
- Không
- Uống thuốc rồi phải ăn chứ để tôi xuống phòng ăn của khách sạn mua cháo cho. Nằm yên đấy
- Thế cô không về à? - Tùng nhìn An
- Anh như này mà tôi về được à? Mà sao từ nãy đến giờ tôi có lòng tốt như vậy mà anh cứ đuổi tôi thế hả? - An bức xúc
Nói rồi cô xuống dưới mua cháo thịt bò cho anh. Ăn xong Tùng nằm xuống đi ngủ. An vẫn ngồi cạnh một lúc lại vò khăn lại cho ấm đắp lên trán anh. Cô dặn thư ký hoãn lại lịch hẹn của Tùng hôm nay . Cứ thế 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua An tựa đầu vào tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tùng tỉnh dậy thấy An vẫn đang bên cạnh mình anh khẽ mỉm cười đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cô. Ngay lúc đó An từ từ mở mắt ,Tùng vội rút tay lại :
- Anh dậy ra rồi à?
- Ừ
- Anh có muốn ăn hay uống không?
- Không
- À tôi dặn thư ký hoãn lịch ngày hôm nay của anh rồi đấy. Nằm yên ở đây mà nghỉ ngơi.
- Ừ
- Anh đỡ hơn chưa?
- Rồi
- Anh không thể trả lời tôi nhiều hơn 1 từ được à?
- Không
- Haizzz - An thở dài
...
Ngồi một lúc không có việc gì làm An lấy điện thoại ra đọc tin tức, tin tức hot nhất trong ngày " vận động viên Anh Tú đạt được huy chương vàng về môn bơi lội thế giới " đọc đến đây An sực nhớ ra điều gì đấy cô đặt điện thoại xuống hỏi Tùng :
-Này anh còn nhớ Tú không?
-Nhớ. Sao?
-Cậu ta vừa nhận được huy chương vàng bơi lội thế giới
-Ừ
-Hôm trước tôi mới gặp lại cậu ta xong. Cậu ta bảo tôi gửi lời hỏi thăm đến anh đấy.
- Ừ
- Đúng là thế giới này thật nhỏ xoay người không biết sẽ gặp ai - An nói
- Thế giới này cũng thật lớn, xoay người đi cũng không biết ai sẽ biến mất -Tùng khẽ đáp lại
Sau câu nói của Tùng không gian yên tĩnh đến đến kỳ lạ .
- Thôi nghỉ ngơi đi tôi về phòng đây -An xoa dịu bầu không khí rồi cô đứng dậy
- Ừ
Đi gần đến cửa dường như cô nhớ điều gì đó liền quay đầu lại nói với Tùng
- À mà tôi ở đây nốt hôm nay rồi mai tôi sẽ về
- Tùy cô - Tùng lạnh lùng nói
...
Tối hôm đó khi An đang ngồi đọc cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích thì nhận được một tin nhắn :" Xuống bể bơi ở khách sạn. Tôi đợi" đó là tin nhắn từ một số xa lạ. An khá tò mò nên xuống xem thử ra sao. Khi xuống đến nơi cô thấy Linh Nhi đang đứng ở gần bể bơi ,bể bơi không có ai ngoài cô ta. Cô ta ăn mặc rất sang trọng. An hít một hơi thật sâu rồi tiến gần đến chỗ Linh Nhi. Thấy tiếng bước chân cô ta lên tiếng :
- Cô đến rồi à? - Linh Nhi vừa nói vừa đứng khoanh tay trước ngực.
- Có chuyện gì mà tiểu thư lại gọi tôi ra đây - An nói giọng khiêu khích
- Tránh xa Tùng ra , không thì...- Cô ta vừa nói vừa trợn mắt lên nhìn An
- Thì sao ?
- Cuộc sống mày sẽ không yên ổn đâu
- Mày định làm gì tao?
Với thái độ này của An khiến cho Linh Nhi vô cùng tức giận không nói được gì. An nói tiếp :
- Mày nên nhớ rằng tao không phải kiểu người ai cũng có thể bắt nạt được. - Mạnh miệng chiếm thế áp đảo nhưng thật ra trong lòng An chưa biết phải làm như nào tiếp theo.
An bây giờ thực sự là cái gai trong mắt của Linh Nhi. Cô ta giơ tay lên định tát, An nhăm chặt mắt lại. Nhưng lúc đó có một bàn tay khác giữ tay cô ta . Theo phản xạ Linh Nhi quay lại đằng sau xem đó là ai. Thì ra bàn tay đang giữ tay cô ta lại là Tùng. Mãi không thấy động tĩnh gì ,An từ từ mở mắt ra . Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.
- Không có gì đâu anh nghe em giải thích - Linh Nhi vừa nói vừa rút tay ra khỏi tay Tùng
- Cô định giải thích gì nữa? - Tùng nói
- Anh... Anh không tin em sao?
- Cô mất bình tĩnh quá rồi về nghỉ ngơi đi chuyện này nói sau.
Linh Nhi tức giận bỏ về . Tùng bước tới chỗ An, lạnh lùng hỏi :
- Cô có sao không ?
- Tôi không sao, mà anh thấy hết chuyện rồi đúng không?
- Ừ
- Là tôi chọc tức Linh Nhi- An nói
- Tôi biết
- Sao anh không nói gì tôi?
- Cô biết rõ tính cách của Linh Nhi rồi chứ?
- Ừmmm... Tôi biết - An gãi đầu
- Cô nên hạn chế tiếp xúc vơi cô ta. Nếu hôm nay không có tôi thì như nào? - Tùng lo lắng
- Thì anh nghĩ cô ta có thể làm gì được tôi chắc. Tôi không phải người dễ bị cô ta bắt nạt như vậy đâu. Nếu không có anh chắc chắn giờ này tôi vẫn ổn.
- Mạnh mẽ như vậy cô không thấy mệt à? - Tùng nhìn thẳng vào mắt An
- Thế yếu đuối cho ai xem , cuộc sống sẽ không vì tôi là con gái mà đối xử nhẹ nhàng hơn đâu. Thôi anh lên phòng đi, anh đang bị ốm mà xuống đấy làm gì?
- Cô không lên à?
- Tôi muốn đi dạo 1 chút
...
Tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro