Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dinh cap luu manh 739

Chương 739

Lại bị tập kích.

Biên: ThầnPhong

Nguồn: Liên Xô chống Mỹ

Nội dung thu gọn

- Cúi xuống!

Nhìn thấy nòng súng đen ngòm nhả đạn, Hướng Nhật liền đè đầu Dịch lão lục xuống, đưa người chắn ở phía trên.

- Siu! Siu! Siu

Nòng súng giảm thanh không ngừng nhả đạn, đối phương bắn xong băng đạn, cũng không thèm nhìn người ở bên trong chiếc Audi R8, liền tăng tốc chạy về phía trước, có lẽ chúng xác định không ai có thể sống sót dưới tình huống này.

Hướng Nhật nhìn kĩ biển số chiếc BMW, đồng thời thả tay trên đầu Dịch lão lục xuống. May mắn chuyện này cũng chỉ xảy ra trong chốc lát, nếu lâu hơn một chút thì Dịch lão lục không có trúng đạn thì cũng gây ra tai nạn.

- Vừa có chuyện gì thế?

Dịch lão lục hiển nhiên cũng không phải là kẻ ngu. Đương nhiên là không nghĩ Hướng Quỳ vì quá kích thích mà đè hắn xuống (ThầnPhong> <)

- Có người vừa bắn chúng ta!

Tất cả đạn đều được Hướng Nhật dùng thân thể đỡ được, không có tung tóe xung quanh, cửa kính của xe cũng không hao tổn gì, Dịch lão lục không biết có chuyện gì xảy ra cũng hoàn toàn bình thường.

- Bắn súng?

Dịch lão lục mặt cắt không còn một giọt máu, loại sự tình này là lần đầu tiên hắn gặp phải, laọi súng khác thì hắn biết rất rõ, cũng đã sử dụng rất nhiều lần, tuy nhiên súng này so đồ vật của nam nhân phun vào bên trong thân thể của phụ nữ rất khác nhau, cái này chính là lấy mạng người ("Nổ súng ? " Dịch lão lục sắc mặt lập tức liền không còn chút máu, loại sự tình này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được súng vật kia hắn rất rõ, cũng tiếp xúc qua rất nhiều lần, biết kia đồ chơi phun ra đến đồ vật này nọ có thể cùng nam nhân phun hướng trong thân thể nữ nhân đồ vật này nọ khác nhau, là biết muốn nhân mạng.)

- Uh

Hướng Nhật âm thầm gật đầu. Bây giờ hắn cũng chưa thể xác định, đối phương là nhắm vào mình hay nhắm vào Dịch lão lục. Nhưng xác suất nhằm vào hắn ít hơn, hắn vừa mới đến kinh thành, chắc hẳn không có người chú ý đến, còn nếu có người chú ý đến cũng không ngu mà cho rằng chỉ một khẩu súng lục có thể giải quyết được mình.

- Gần đây ngươi có đắc tội với ai k? Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Càng nghĩ, Hướng Nhật quyết định hỏi Dịch lục tử, dù sao đó cũng chỉ mới là suy đoán của mình.

- Không có!

Dịch lục tử hiển nhiên biết ý tứ của Hướng Quỳ, vội vàng lắc đầu.

- Ngươi chắc chứ?

Nghe Dịch lục tử nhanh chóng trả lời như vậy Hướng Nhật chắc chắn tiểu tử này chưa nghĩ kĩ.

- Để ta nghĩ lại đã!

Nghe Hướng Nhật hỏi lại như vậy, Dịch lục tử cũng cẩn thận suy xét xem mình có lỡ đắc tội với người nào? Nếu có lỡ đắc tội với người nào, trong đám bạn bè của hắn ở kinh thành cũng không có ai làm cái việc giết người điên rồ như vậy! Nếu chuyện như vậy phát sinh, không những mang đến phiền toái cho chính mình mà còn mang đến phiền toái cho gia tộc. CHo nên những tên nhị thế tổ như hắn, cũng biết chừng mực.

- Thực sự không có.

Sau một hồi suy nghĩ Dịch lão lục rốt cuộc lại nói.

- Được rồi, có nhìn thấy chiếc BMW ở phía trước không? Đuổi theo nó!

Hướng Nhật không tiếp tục truy hỏi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đã chạy mất xuất hiện, hình như đang muốn bọn họ đuổi theo.

- Người trên chiếc xe kia nổ súng vào chúng ta?

Dịch lục tử run rẩy hỏi lại, hắn là một tên công tử chỉ biết ăn chơi, cái kiểu siêu nhân đuổi theo hung thủ có súng khắp thế giới có năng lực làm cho súng không thể bắn trúng hình như mới chỉ xuất hiện trên TV, hắn tất nhiên không có cái gan đó.

- Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì!

Hướng Nhật khinh thường nhìn Dịch lục tử, tuy nhiên nếu muốn bảo vệ tiểu tử này, hắn thừa năng lực để làm.

- Hay là chúng ta báo cảnh sát!

Dịch lục tử cũng không dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn, hơn nữa cũng không tin câu nói kia của Hướng Nhật. Đảm bảo ta không có việc gì? Ngươi cho rằng người là thần tiên hay sao? Bất quá hắn chỉ dám nghĩ như thế, lời này nếu nói ra chắc chắc sẽ bị ăn đòn.

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Dịch lục tử, Dịch lục tử có chút tránh né. Biết tiểu tử này không có can đảm cùng mình mạo hiểm, Hướng Nhật lập tức quyết định:

- Dừng lại. Ta muốn xuống xe.

- Ngươi muốn xuống xe?

Dịch lục tử sửng sốt nhìn Hướng Nhật, hắn tất nhiên biết Hướng Nhật muốn làm gì, lập tức kiên quyết nói: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Không được, ta không thể để cho anh mạo hiểm. Lão nhân gia đã nói ta phải đi theo anh. Nếu anh có chuyện gì không may, ta cũng không gánh được trách nhiệm.

Nhìn tiểu tử nói ra câu này, Hướng Nhật có chút buồn cười, chính mình sợ chết không dám đuổi theo thì thôi, còn không cho hắn một mình đuổi theo chiếc xe kia.

Chiếc xe BMW phía trước như đang chơi trò đuổi bắt, thấy Audi R8 không có đuổi theo nữa cũng lập tức giảm tốc độ lại, hơn nữa càng ngày càng chậm, hiển nhiên là đang chờ chiếc Audi đuổi theo.

Dịch lục tử thấy vậy rất hoảng sợ, cho rằng đối phương vì chưa hoàn thành nhiệm vụ nên sẽ nổ súng nữa, sắc mặt tái nhợt hắn hốt hoảng mở điện thoại ra, nếu không phải vì đường ngược chiều có quá nhiều xe thì hắn đã quay đầu bỏ chạy.

Nhìn thấy chiếc BMW càng ngày càng gần, Dịch lục tử cảm thấy tử thần như đang ở trước mặt, liền hạ quyết tâm, chuẩn bị quay đầu chạy.

Cũng may Hướng Nhật nhanh tay, nắm lấy vô lăng, tiểu tử này thật sự không muốn sống nữa, ở giữa đường như vậy mà dám quay xe, xem chừng chưa kịp quay xe thì đã bị đâm cho tan xác

- Cứ như vậy, chúng ta nhất định sẽ chết!

Trong thời khắc mấu chốt, Dịch lục tử cũng quên đi nỗi sợ với Hướng Nhật, rống lên thật to.

- Câm miệng!

Hướng Nhật một tay lái xe, một bên triển khai "lĩnh vực" Dịch lão lục vẫn há miệng như thế nhưng cũng không thể phát ra âm thanh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi cực điểm.

Chiếc Audi R8 một lần nữa ngang hàng với chiếc BMW, cửa kính lại hạ ra, lộ ra nòng súng đen ngòm:

- Siu..............

Tiếng súng lại vang lên, nhưng người ngồi bên kia vẫn không nhúc nhích, hình như vì quá sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào mấy người bên chiếc BMW.

Đối phương hiển nhiên là đã chuẩn bị rất tốt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang, không thể nhìn ra được khuôn mặt, nhưng qua hình dáng có thể đáon được đó là một người đàn ông.

Dịch lục tử cũng không có tâm tư đánh gía đối phương như Hướng Nhật, nhìn thấy ánh lửa chợt lóe lên từ họng súng đen ngòm thì tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, khoảng cách gần như vậy chắc chắn không thẻ né tránh, sự sợ hãi nhanh chóng biến thành tuyệt vọng.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên cực kì hoảng sợ, bởi vì hắn rõ ràng trông thấy viên đạn không có đi vào bên trong chiếc xe mà như bị vật gì đó ngăn cản lại lơ lửng ở bên ngoài cửa xe.

Chủ nhân của chiếc BMW cũng bị tình cảnh quỷ di này làm cho hoảng sợ, bất động một lúc liền tiếp tục bóp cò súng: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Siu Siu Siu...

Đạn liên tục được bắn ra, bất quá giống như viên đạn đầu tiên, không thể tiến vào trong xe mà cứ tiếp tục lơ lửng ngoài của kính.

Chương 740

Có thể có chút tiện nghi?

Biên: Thần Phong

Nguồn:LX

Nội dung thu gọn

Nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như thế không chỉ làm cho Dịch lục tử khiếp sợ mà tên sát thủ trong chiếc BMW cũng hoảng sợ không kém, đồng thời cũng hiểu rõ tại sao vừa rồi đối phương có thể sống sót khi bị hắn bắn.

Nhưng rất nhanh tên sát thủ cũng không bị mất hồn quá lâu, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đóng cửa kính, cho xe vọt về phía trước.

- Hiện tại ta đuổi theo? Không có vấn đề gì chứ?

Hướng Nhật thu hồi " Lĩnh vực" hắn biết rằng trải qua chuyện vừa rồi chỉ cần không phải là người quá ngu ngốc, sẽ không còn lo lắng khi hắn đuổi theo.

- Anh là dị năng giả?

Dịch lục tử không quá ngu, hắn nhanh chóng biết được thân phận của Hướng Nhật.

Hướng Nhật không trả lời, mở cửa xe, không quan tâm đến tốc độ xe đang chạy, liền biến mất tại chỗ.

Để cho Dịch lục tử trở về chỗ cũ. Phanh!!!! Tiếng cửa xe đóng lại nặng nề vang lên. Thì ra con trai của cô cô mất tích hơn 20 năm là dị năng giả. Chẳng trách lão đầu tử lại đối xử tốt với hắn như thế. Ngay lập tức, cảm giác khó chịu và ghen ghét đối với Hướng Nhật của Dịch lục tử liền biến mất. Hắn thậm chí còn có chút hưng phấn; sự tồn tại của dị năng giả cũng chỉ có lão đầu tử với chú bác của hắn biết đến mà thôi, hắn là người duy nhất trong đám trẻ tuổi biết việc này. Biết được bí mật này, rồi cùng với vị Biểu đệ kia gây dựng quan hệ tốt một chút, sau này sẽ không cần để những thằng anh em khác dựa thế càn quấy vào mắt.

Hướng Nhật không biết thân phận dị năng giả của mình lại đem lại cho Dịch lục tử sự vui mừng như thế. Việc hắn quan tâm lúc này chính là đuổi theo chiếc BMW kia.

Kinh thành so với các nơi khác rất khác biệt, kẹt xe rất thường xuyên xảy ra (giống HN vl), tuy tên sát thủ biết đối tượng lần này rất khó ăn nên đã chọn cách chạy trốn, hơn nữa còn chọn đường không kẹt xe để chạy nhưng hắn rất nhanh phát hiện đuợc, chạy trốn cái tên có năng lực biến thái kia là việc hoàn toàn vô ích.

- Keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeet.

Một tiếng động vang lên, cửa phụ của chiếc BMW đang chạy bỗng nhiên mở ra, sau đó một bóng người quỷ dị xuất hiện trên ghế.

- Phanhhhhhhhhhhhhhhhh

Cửa xe lần thứ 2 đóng lại. Tên sát thủ sợ mất mật, theo thói quen đưa tay sờ lên ngực.

- Ngươi cho rằng chỉ một khẩu súng kia có thể làm thương tổn đến ta sao?

Hướng Nhật chăm chú nhìn cảnh vật phía trước, cũng không có ngăn cản hành động của đối phương.

Hành động của tên sát thủ chậm lại, sau đó đưa tay ra ngoài, trên tay không cầm thêm vật gì. Có lẽ hắn cũng biết, cho dù có súng cũng không thể làm đối phương thương tổn.

- Nói! Ai phái ngươi tới?

Hướng Nhật nhàn nhạt hỏi, tựa hồ đang hỏi một món đồ chút nào không thể làm chung sự chuyện (không biết dịch ntn cho chuẩn )

- Ngươi có thể không nói. Tuy nhiên.................

- Ta nói!

Hướng Nhật còn chưa nói xong câu uy hiếp, tên sát thủ bên cạnh liền khai, có lẽ cảm thấy che mặt không có thành ý, hắn liền bỏ khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt khá anh tuấn.

Người này cũng chưa đến 30 tuổi, khuôn mặt không có gì đặc biệt để làm người khác nhớ, gã này làm một người giết dê, cũng rất thích hợp.

- Ta chờ câu trả lời của ngươi.

Hướng Nhật nhìn thoáng qua tên sát thủ, nhưng hắn thực sự không nghĩ tên này lại thông minh như vậy, biết lựa chọn phương pháp khôn ngoan nhất.

- Người sai ta tên là Tân Hùng, hắn cho ta 50vạn để giết 1người.

Tên sát thủ lưu loát trả lời, thanh âm cũng rất trấn định, có thể nói nội tâm của người này khá vững vàng, không bị cho cảnh tượng quỷ dị lúc nãy dọa cho chết khiếp.

- Giết ai?

Hướng Nhật hỏi.

- Là người bạn kia của anh.

Thì ra là nhằm vào Dịch lục tử, xem ra vừa rồi hắn chưa dám nói thật với Hướng Nhật. Đối với tên sát thủ này, Hướng Nhật hoàn toàn tin tưởng câu trả lời của hắn, có thể dám nói thẳng ra một cái tên như vậy, hiển nhiên cũng không sợ mình điều tra, mà tên nhị thế tổ Dịch lục tử kia trong lòng có vài chuyện bí mật không dám nói với mình cũng rất dễ hiểu.

- Ngươi có thể đi.

Đối phương chỉ nhắm vào Dịch lục tử mà không phải mình, Hướng Nhật cảm thấy không nên xem vào chuyện của người khác, hắn cũng đã biết kẻ chủ mưu là ai, những chuyện sau này cứ để cho bọn chúng tự giải quyết, dù sao hắn cũng không có hứng thú với chuyện tranh đấu của mấy tên nhị thế tổ ở kinh thành.

- Anh tha cho tôi?

Bộ mặt sát thủ hiện lên vẻ không tin. Hắn tưởng rằng sẽ phải chết, tâm lý cũng đã chuẩn bị cho chuyện đó, nhưng thật không ngờ, đối phương lại tha cho mình.

- Tại sao lại không được?

Hướng Nhật cũng thấy tên sát thủ này không quá tệ. Đổi lại là người khác, chỉ nghe như vậy liền lập tức bỏ chạy, còn hỏi lại hắn, không sợ hắn lại thay đổi ý định sao?

- Sau này đừng làm việc này nữa! Tất nhiên, nếu mục tiêu là loại người chó má thì ta đây cũng không quản.

Sát thủ cũng là nghề để kiếm ăn, Hướng Nhật không muốn gây khó dễ cho người ta, nhưng hắn cũng chân thành khuyên một câu, tuy nhiên đối với người nên giết thì phải giết, hắn không có ý kiến gì.

- Cảm ơn!

Tên sát thủ cảm kích nhìn Hướng Nhật, lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm.

Hướng Nhật ảm đạm cười:

- Được rồi, ta phải đi, ngươi lái xe cẩn thận, đừng gây tai nạn.

Vừa dứt lời, tên sát thủ tự nhiên cảm thấy thân ảnh người bên cạnh chợt lóe đi, giống như lúc xuất hiện. Đối phương đã hoàn toàn biến mất, mà cánh cửa xe lại một lần nữa đóng lại.

Nhìn chỗ ngồi trống không, tên sát thủ chính là cố gắng để tinh thần không suy sụp, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, hắn cũng là người, hắn cũng sợ chết, có thể sống tất nhiên là tốt hơn so với chết. Chẳng qua hắn có chút hâm mộ, trên đời này lại tồn tại một người biến thái như thế, cứ như trong phim, nếu hắn có được năng lực như vậy, trở thành một tuyệt thế sát thủ là chuyện rất dễ dàng (vl thằng này ) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chiếc Audi R8 dừng lại một quán nước bên đường, nơi này cách nơi Hướng Nhật xuống xe không quá 20km, Dịch lục tử tin tưởng, chỉ cần Hướng Nhật quay lại chắc chắn sẽ nhìn thấy xe của hắn dừng ở đây. Hắn cũng không cần lo lắng Hướng Nhật phải gặp nguy hiểm gì, dị năng giả cường đại hắn đã tận mắt chứng kiến, súng đạn không có tác dụng, cho nên hắn quyết định ngồi đây chờ Hướng Nhật trở lại

Hút hết điếu thuốc, Dịch lục tử rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh xa xa của Hướng Nhật, không hao tổn một sợi tóc, vội vàng mở xe, đón:

- Đã bắt được người chưa?

Hỏi bắt mà không hỏi "truy đuổi" dĩ nhiên đối với việc này hắn rất tin tưởng Hướng Nhật.

- Thả rồi!

Hướng Nhật liếc mắt nhìn Dịch lục tử, không hiểu vì sao tiểu tử này có thể hưng phấn như vậy?

- Thả?

Dịch lục tử kinh ngạc nhìn Hướng Nhật:

_ Anh nói là đem người thả đi?

- Tất nhiên, đối tượng của hắn không phải là ta. Nghe nói có một tên Tân Hùng muốn giết ngươi với giá 50 vạn.

- Tân Hùng.

Dịch lục tử khuôn mặt dữ tợn, cắn chặt răng oán giận:

- Tên rùa đen này, dám thuê sát thủ đến giết lão tử!

- Được rồi, không nên tức giận nữa, trước tiên đưa ta đến cái địa điểm kia!

Hướng Nhật cũng không muốn Dịch lục tử trút giận cái tên hắn không quen biết lên đầu.

Dịch lục tử liền nhanh chóng mở cửa cho Hướng Nhật vào xe, khởi động xe, suy nghĩ một chút sau đó mặt dày hỏi:

- Ngươi tuổi nhỏ hơn ta! Ta có thể gọi ngươi một tiếng là "biểu đệ"(- để Biểu đệ cho rồi, nghe em họ không hay lắm) chúng ta còn là anh em, ngươi nghĩ xem có nên giúp ta một chút

Trong giọng nói hắn hết sức cẩn thận, tất nhiên là hắn lo lắng Hướng Nhật sẽ không vui.

- Có lợi ích gì?

Hướng Nhật cũng không cự tuyệt mà thâm ý liếc hắn một cái.

- CHúng ta là anh em, ngươi còn...... Ách, có thể có chút lợi ích?

Nhìn thấy sắc mặt tức giận của Hướng Nhật, dịch lục tử không còn dám đưa ra chiêu bài anh em họ hàng, dù sao thì nói là anh em nhưng cũng không đến nỗi quá thân thuộc để giúp đỡ.



2 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 141310 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 741

Nữ nhân họ Phương.

Biên: ThầnPhong

Nguồn: Liên Xô chống Mỹ

Nội dung thu gọn

Địa điểm gặp mặt là chỗ đậu xe của một khách sạn, Hướng Nhật đã đuổi Dịch lục tử đang hứng phấn vì được đồng ý hỗ trợ đi chỗ khác, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trân thượng tướng. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Trần thượng tướng, ta đã đến!

- UH

Trần thượng tướng lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Rất nhanh, đứng đợi trước bãi đậu xe Hướng Nhật nhìn thấy một chiếc taxi nhìn rất bình thường dừng lại phía trước, cửa xe hạ xuống, lái xe là một nam tử khoảng 30 tuổi với khuôn mặt kiên nghị, hỏi: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Xin hỏi ngài là Hướng tiên sinh?

- Trần thượng tướng phái ngươi đến?

Hướng Nhật nhìn qua liền biết đây không phải là lái xe bình thường, không có người lái xe nào có sắc thái như thế này, ngược lại càng giống với bộ đội đẳng chủng hơn.

- Mời ngài lên xe!

Xác định được đối phương chính là đối tượng được thủ trưởng của mình phái đến đón, người lái xe nở một nụ cười nhẹ.

Hướng Nhật gật gật đầu, mở cửa sau xe ngồi xuống. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, tiến về phía trước.

Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn người tài xế lái xe phía trước, rồi lại nhìn chỗ ngồi bên ghế lái phụ, trống không, không có ai?

Nhưng trực giác Hướng Nhật cho biết, nơi đó có người chẳng qua là hắn không nhìn thấy mà thôi,

Hướng Nhật thờ ơ nhìn xe cộ tấp nập chạy qua bên ngoài cửa kính, trong lòng thầm suy đoán, người kia chắc hắn là được Trần thượng tướng phái đến trợ giúp hắn, bởi vì đồ vật kia thực sự rất quan trọng, coi như là Trần thượng tướng vì đảm bảo an toàn, phái một dị năng giả đến giúp hắn.

Loại dị năng giả có khả năng ẩn thân này không phải là lần đầu tiên Hướng Nhật bắt gặp. Giống như lần trước gặp một huyết tộc ở Mỹ hay Chấp sự số 2 ở Hàn Quốc, bọn chúng đều có khả năng ẩn thân (tàng hình)

Chẳng qua, loại dị năng này chỉ có tác dụng với những người thường mà thôi, còn đối với Hướng Nhật, không hề có tác dụng.

Nhưng Hướng Nhật giả vờ không nhìn ra đối phương, đối phương lại cảm thấy thấy rất hứng thú với điều đó, có thể là muốn bỡn cợt Hướng Nhật một chút(đoạn này biên bừa )

Hắn đang nhìn mấy cô gái mặc váy ngắn ven đường, với những cặp đùi trắng muốt lộ ra, đột nhiên hắn cảm thấy trên vai mình căng thẳng, giống như có vật gì vừa rơi trúng. Quay đầu nhìn lại, hắn không phát hiện ra chuyện gì, tuy nhiên cảm giác lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Hướng Nhật thản nhiên nhìn qua hướng ghế phụ, sau đó không nghĩ ngợi gì thêm, tiếp tục ngắm mỹ nữ bên đường.

Một lúc sau Hướng Nhật lại cảm giác có gì rơi lên vai, Hướng Nhật tuy rằng không tức giận nhưng cũng cảm giác việc này không phải rất nhàm chán sao? Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Anh bạn, anh không cảm thấy việc này rất nhàm chán ah?

Hướng Nhật nhìn về phía ghế phụ, lần này cũng không có quay đầu đi mà là nhìn chằm chằm.

- Ngài đang nói chuyện với ta?

Người ở ghế phụ cũng không đáp trả, mà người lái xe lại mở miệng hỏi.

- Thật xin lỗi! Nhưng ta đang nói chuyện với người ngồi cạnh ngươi.

Hướng Nhật trả lời hắn một câu, sau đó tiếp tục nhìn về phía ghế phụ.

Lái xe liền im lặng, không nói thêm lời nào, tiếp tục chuyên tâm vào lái xe. Tất nhiên hắn cũng biết bên cạnh mình có người, chỉ là ngạc nhiên tại sao Hướng Nhật cũng biết.

- Thì ra ngươi đã biết ta ngồi ở đây?

Rốt cuộc sau một hồi bị Hướng Nhật nhìn chăm chú, chiếc ghế rỗng tuếch bỗng nhiên vâng lên một thanh âm mê người, sau đó một dáng người từ từ hiện ra, nếu không phải là Hướng Nhật đổi lại là người khác chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng này đã bị dọa cho chết ngất.

Một thân hình nữ nhân nóng bỏng, với những đường cong mê người hiện ra sau lớp quần áo chỉnh tề, tuy nhiên nàng không có quay đầu lại, nên Hướng Nhật cũng không thấy được khuôn mặt của nàng.

- Ta tò mò chút! Tai sao ngươi lại phát hiện ra ta?

Nghe thanh âm cực kì mê người của nàng, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng trong tưởng tượng cũng hình dung ra một hình ảnh nữ nhân tuyệt sắc.

- Cô đương nhiên cũng biết là ta đã sớm phát hiện ra, chẳng qua là giả vờ làm như không biết!

Hướng Nhật cũng không phải là đồ đần, từ 2 lần bị đối phương trêu chọc, hắn cũng biết đối phương đã biết mình biết sự tồn tại của nàng.

- Quả nhiên là một người thông minh! Lúc đầu nghe thượng tướng nói anh là dị năng giả cấp 5, ta có chút không tin. Nhưng hiện tại, tôi hoàn toàn tin tưởng anh là cấp 5 dị năng giả.

Trong giọng điệu nữ nhân còn có chút lấy lòng.

- CÒn cô cấp mấy?

Hướng Nhật chỉ qua là hỏi thăm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đối với việc này hắn không thực sự quan tâm.

- Anh thử đoán xem?

Nữ nhân có chút bỡn cợt hỏi lại.

- Cấp một hay cấp 2?

- Anh khinh thường ta thế sao?

Nữ nhân có chút không vui.

- Ở trong mắt của tôi, cho dù là cấp 4, cũng không có gì khác nhau.

Hướng Nhật quay đầu lại, nhìn vào bóng lưng của nàng, hắn cũng không phải là kẻ thích khoe khoang, thế nhưng nàg ta rõ ràng là muốn kiểm tra thực lực của hắn, cái này làm cho hắn không vui.

- Ai, quả nhiên là dị năng giả cấp 5, anh khinh thường thực lực của chúng ta sao?

Nàng ta đột nhiên quay lại nói, có vẻ tức giận, trong nháy mắt không gian trong xe như đột nhiên sáng rực lên.

Khuôn mặt cân đối, làn da trắng như tuyết không có chút tì vết hiện ra, nhìn không ra được tuổi của nàng nhưng tuyệt đối không thể là một cô nương 17 18 tuổi, nếu là một tiểu cô nương 17 18 tuổi thì khuôn mặt có vẻ j đó không giống.

Mắt màu tím nhạt, lông mi dài uốn lượn, môi cũng đỏ tím, liền làm cho người khác cảm giác được, nàng ta rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy nàng ta với Dịch tiểu di đang ở Bắc Hải của mình có nét gì đó giống nhau, tuy tướng mạo 2ng khác nhau, nhưng cả 2 đều giống nhau ở cách ăn mặc, phải nói là cùng chung sở thích thì đúng hơn.

- Nghe nói anh ở kinh thành có bà con thân thích? Là ai thế? Có thể ta biết cũng nên?

Nàng ta tò mò đáng giá Hướng Nhật, rất kinh ngạc khi biết người này còn trẻ như vậy mà đã là dị năng giả cấp 5, nàng ta khác với Trần thượng tướng, nàng cũng là một thành viên của dị năng giả, nàng biết, ngoài dị năng giả cấp 4 còn tồn tại cấp 5, thậm chí là cấp 6, chẳng qua là nàng chưa bao giờ gặp được, lúc đầu nghe Trần thượng tướng phân phó đi đón tiếp một dị năng giả cấp 5 nàng còn chưa tin, gặp mặt xong nàng lại càng không tin, nên mới muốn thử tiếp Hướng Nhật

- Ở kinh thành cô quen biết rất nhiều sao?

Hướng Nhật hứng thú nhìn đối phương, thú thực chỉ có Phạm Thái Hồng bác gái kia mới có thể so sánh dung nhan với nàng, Sở Sở các nàng còn lại xem ra còn thua một chút.

- Cũng không hẳn là nhiều, tuy nhiên nếu thực sự ta biết thì chắc chắc cũng không xa lạ.

Nàng ta có vẻ rất tự tin, tuy nhiên tìm hiểu bà con của Hướng Nhật cũng không bởi vì nàng tò mò mà đây cũng là nhiệm vụ được thượng cấp giao phó.

Hướng Nhật cũng rõ ràng đối phương không tự nhiên mà đi hỏi vấn đề này, xem ra Trần thượng tướng rất coi trọng hắn, cũng tôn trọng chuyện đời tư của hắn, bằng không thì đã phái người đi điều tra.

- Ông ngoại ta là Dịch Bình Bắc!

Nếu Trần thượng tướng đã coi trọng mình như vậy, Hướng Nhật cũng đáp lễ lại, hắn không còn giấu diếm nữa. Với nữ nhân tự coi mình ở kinh thành biết không ít người trước măt, thì Dịch Bình Bắc chắc cô nàng cũng biết.

Quả nhiên, nàng ta sau khi nghe được cái tên này thì ngơ ngác một chút, sau đó khuôn mặt có chút khó coi, da mặt trắng như tuyết cũng đột nhiên nhăn nhó, thậm chí nhìn Hướng Nhật có tia hận ý:

- Thì ra là người của Dịch gia, ta còn tưởng người nhà ai? Hóa ra gần đây Dịch lão tử tiến nhanh như vậy đều là công lao của ngươi? (khó trách gần đây Dịch gia lão đầu tử nhảy nhót được như vậy lanh lẹ, đây đều là công lao của ngươi ? ' ')

- Cô cùng với Dịch gia có thù oán gì sao?

Hướng Nhật cũng hơi chột dạ nhưng thật không ngờ nàng ta lại có thù với Dịch gia.

- Ta họ Phương!

Nữ nhân chằm chằm nhìn Hướng Nhật một cái, sau đó oán hận quay đầu trở lại.



2 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 141310 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 742

Suy đoán!

Dịch: Trảm Phong

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn

Sau khi nói tên dòng họ mình, cô nàng không nói thêm gì với Hướng Nhật nữa. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật từ dòng họ đối phương cùng thái độ khi nghe mình là người Dịch gia xong liền đoán ra thân phận nàng, có lẽ cũng giống như tên cặn bã Phương nhị thiếu kia, cũng là người Phương gia, chỉ là đối thủ một mất một còn của Dịch gia làm làm hắn hơi bất ngờ một chút. Cô nàng Phương gia cũng là dị năng giả, nhìn bộ dáng thì thực lực cũng không kém.

Bởi vừa rồi đối phương thử mình nên hắn mới cố ý hạ thấp thực lực của nàng, kỳ thực theo suy đoán của hắn cô nàng này rất có thể là dị năng giả trên cấp ba, thậm chí là cấp bốn, cũng chính là một Yên diệt giả, tương đương với Huyết tộc Công Tước. Nếu không cũng không nói mình khinh thường khi mình nói nàng cấp một hay cấp hai.

Nhưng nếu đối phương tỏ vẻ không quan tâm tới mình Hướng Nhật cũng không rảnh mà bắt chuyện, mặc dù nhan sắc đối phương nghiêng nước nghiêng thành nhưng liên quan gì đến hắn chứ?( mợ lão Tà dùng nguyên câu hại nước hại dân tục không chịu được)

Xe taxi dừng trước một tòa cao ốc, chờ cô nàng cùng Hướng Nhật xuống xe gã đặc chủng binh lái xe liền rời đi.

"Trần thượng tướng ở đây?" Hướng Nhật nhìn tòa nhà cực kì hiện đại thực sự khó tin, Trần thượng tướng lại ở chỗ này chờ mình, đúng lý mà nói thì tính chất công việc của Trần thượng tướng, phòng thì nghiệm ở nơi hoang vắng thì không lạ lắm, nhưng tòa nhà cao lớn như vậy có chút làm người ta khó tưởng tượng ra.

"Đi theo tôi!" cô nàng lạnh lùng nói rồi tiến về phía trước.

Hướng Nhật vuốt mũi, thấy đối phương đi lên thì hắn quyết định không tính toán nữa mà theo sau.

Đi một lúc lâu, đầu tiên qua đại sảnh rộng lớn chừng nửa cái sân vận động, sàn lát cẩm thạch bóng đến mức có thể soi gương được.

Trong đại sảnh không ít người qua lại, cảnh tấp nập mà trông mỗi người thoạt nhìn đều giống như nhân viên công ty lớn, không hề giống như những nhân viên làm công việc có tính chất bảo mật đặc thù, những người bình thường này càng làm Hướng Nhật thêm tò mò, vì sao Trần thượng tướng chọn nơi này, chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?

Sau khi Hướng Nhật xem xét, đây căn bản là một tòa nhà bình thường, không hề có gì kì lạ.

Trong đại sảnh có tất cả 4 cái thang máy, nhìn đèn tín hiệu trên cửa thang máy hiển nhiên không ít người lên xuống.

Rốt cục chờ toàn bộ ra khỏi thang máy, đột nhiên cô nàng kéo tay Hướng Nhật lôi hắn vào trong, rồi đột nhiên vội vã ấn nút đóng cửa thang máy lại.

Chờ cửa thang máy đóng xong cô nàng mới thả tay Hướng Nhật ra, quay lưng về phía Hướng Nhật ấn vài nút ở bảng điều khiển.

Hướng Nhật cũng không quan tâm, để mặc nàng ấn số gì thì ấn. Nhưng đợi lúc thang máy chậm rãi chuyển động thì Hướng Nhật hiểu ra cô nàng không làm đơn giản như vậy, hoặc cũng có thể nói là người thường tuyệt đối không thể làm như thế. Thang máy không hề hướng lên trên mà chuyển động đi xuống, nhưng đèn báo số tầng thì vẫn đi lên. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Làm thế nảo vậy?" Hướng Nhật cực kì tò mò, đồng thời cũng suy nghĩ cẩn thận lại vì sao Trần thượng tướng đặt tổng bộ ở đây, bề ngoài nhìn như tòa nhà là việc bình thường nhưng bên trong có bí mật. Nếu không phải cô nàng dẫn đường thì Hướng Nhật có nghĩ cả đời cũng không nghĩ đến cái này.

"Bí mật quân sự, không thể trả lời!" cô nàng lạnh lùng đáp rồi không nói thêm gì.

Hướng Nhật bĩu môi, cô nàng này cố tình đây mà.

Thang máy xuống chừng bảy tám tầng rốt cục đã ngừng lại.

Cô nàng lại quay lưng về phía Hướng Nhật ấn vài nút, cửa thang máy mở ra, không nói gì liền bước ra ngoài.

Hướng Nhật biết cô nàng này không đợi mình liền cười trừ bước ra theo.

Ra khỏi thang máy Hướng Nhật kinh hãi, ngoài thang máy vậy mà lại là đại sảnh, mà bố trí giống hệt đại sảnh ở trên. Hướng Nhật ngoái đầu lại nhìn phía sau cũng có 4 thang máy mà vị trí không hề xê xích, chỉ là nơi này không hề có một bóng người ngoài Hướng Nhật và cô nàng bên cạnh.

Đến lúc này Hướng Nhật không khỏi cảm thán, người lúc trước làm nơi này cũng thực giàu có, ở nơi sâu dưới lòng đất 20 mét lại làm một cái đại sảnh giống hệt ở trên. Mà bốn phía đại sảnh này bao bọc bởi kim loại, hiển nhiên không gian không chỉ có đại sảnh này. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Đi bên này" thấy hắn không theo sau, cô nàng họ Phương lạnh lùng liếc một cái liền giục. Kỳ thực sớm biết lần này cần đón một người Dịch gia thì bảo gì nàng cũng không xung phong.

"Dẫn đường đi, tôi đi xem" Hướng Nhật lạnh lùng đáp, nếu đối phương không nể mặt mình thì cần gì phải cho đối phương thể diện.

Phương Nghi giận tái mặt nhưng cuối cùng bởi lo lắng gì đó nên hừ lạnh rồi tiếp tục đi tới.

Đi đến một chiếc cửa kim loại trong đại sảnh, Phương Nghi bấm vài nút ngang người phía bên trái cửa kim loại, cửa kim loại "két" một tiếng liền mở ra.

Hướng Nhật không còn giật mình trước chuyện kì lạ nên bước theo sau cô nàng, sau khi vào thì mới thấy mấy bục máy tính đập vào mắt y như phòng thí nghiệm trong tưởng tượng của hắn, trên màn hình là những kí hiệu Hướng Nhật mù tịt, nhưng rất nhiều nhà khoa học mặc áo trắng nghiên cứu khá thú vị, vài người còn cầm tư liệu trên tay nhìn thay đổi trên màn hình thầm thì với nhau.

Mang Hướng Nhật vào phòng thí nghiệm, Phương Nghi cũng không dừng lại mà tiếp tục đi tới cánh cửa nhỏ bên trái phòng thí nghiệm nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền ra âm thanh trầm uy nghiêm:

"Mời vào"

Hướng Nhật nghe âm thanh quen thuộc liền biết đó là ai.

"Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin chỉ thị!" Phương Nghi đẩy cửa bước vào, đối mặt với người trung niên đang xem tư liệu trên bàn làm việc đầy vẻ kính trọng với nghi thức quân đội.

Hướng Nhật ở sau cũng mở rộng tầm mắt cùng cảm khái, lúc cô nàng cúi chào ướn ngực hóp bụng càng làm bộ ngực thêm vĩ đại, mông càng thêm vểnh ra, mà bộ đồ bó sát bên ngoài làm Hướng Nhật ngứa nghề, thầm mắng mình kém cỏi, chỉ tí tẹo hấp dẫn mà đã không kềm lòng nổi rồi.

"Vất vả rồi tiểu Phương" người trung niên đó là thượng tướng Trần Quốc Đống, cười hiền hòa với cô nàng, lại nhìn Hướng Nhật ở bên.

"Nhất định đây là tiểu Hướng rồi, hoan nghênh đến thủ đô, tôi chờ cậu lâu lắm rồi, lần này mới được gặp mặt"

"Không còn việc gì tôi xin đi trước, thủ trưởng" Hướng Nhật vừa muốn trả lời thì cô nàng bên cạnh cướp lời sau đó hừ lạnh với hắn một tiếng.

Trần Quốc Đống nhíu mày, cũng không phải giận vì Phương Nghi thiếu lễ phép mà nghi ngờ thái độ của nàng, dường như tức giận tiểu Hướng? Rõ ràng lúc đầu xung phong đi đón người còn mừng rỡ lắm mà, sao lại nhìn tiểu Hướng như "kẻ thù" thế, chẳng lẽ vừa rồi xảy ra việc gì?



1 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 141310 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 743

Chuyện vui ngoài ý muốn!

Dịch: Trảm Phong

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn

"Thượng tướng, tôi cũng mong chờ lần đầu gặp mặt này, nói thực ông đúng là người yêu nước đấy"

Chờ cô nàng đáng ghét kia đi rồi. Hướng Nhật mới Trần thượng tướng tiếp tục nói chuyện cười đùa.

"Khà khà, ngồi xuống đi" Trần Quốc Đống cũng không để ý mà thậm chí còn có chút hứng thú, ông luôn có thói quen nghiêm túc, đột nhiên có người nói chuyện như vậy cảm giác thật thoải mái.

Hiển nhiên Hướng Nhật không làm khách mà ngồi đại xuống một chiếc ghế, Trần Quốc Đống đứng lên bước tới ngồi bên cạnh Hướng Nhật.

"Cậu cùng tiểu Phương có gì rắc rối sao?" Trần Quốc Đống hỏi, hắn rất coi trọng Hướng Nhật, không chỉ bởi cống hiến của hắn với đất nước mà bởi hắn là dị năng giả cường đại, nên khi hắn xảy ra xung đột với cấp dưới thì hắn cũng phải lên tiếng, nếu mà có thể hắn cũng chẳng ngại làm mối luôn.

"Chỉ do Dịch Bình Bắc là ông ngoại của ta" Hướng Nhật nói, hắn tin rằng Trần thượng tướng là người trong quan trường, không thể nào không biết Dịch gia và Phương gia đối địch.

"Gì?" Trần Quốc Đống nhíu mày, vốn tưởng rằng Hướng Nhật có "lí lịch và gia thân" trong sạch, không ngờ lại là con cháu Dịch gia, chuyện này có chút khó giải quyết.

Thấy Trần thượng tướng nhíu mày, Hướng Nhật đoán ra ông ta kiêng kị gì đó, tranh đấu rắc rối cao tầng hiển nhiên Trần thượng tướng không muốn dính vào, Hướng Nhật liền đem quan hệ của mình cùng Dịch gia nói rõ ra, có chút cường điệu mẹ mình bị từ bỏ từ 20 năm trước.

"Nói vậy thì Dịch gia biết cậu là dị năng giả ?" Trần Quốc Đống nhíu mày.

"Đúng thế" Hướng Nhật gật đầu. Việc này cũng không cần giấu diếm.

Trần Quốc Đống cúi đầu trầm tư, cũng không khó để đoán ra vì nguyên nhân gì mà Dịch gia nhận đứa cháu ngoại như Hướng Nhật. Nhưng cứ vậy hắn lại dính tai bay vạ gió.

"Tiểu Hướng, việc này vạn lần đừng để trong lòng, kỳ thực tiểu Phương không hề sai gì cả"

Lo lắng càng ngày càng cần sự hợp tác của Hướng Nhật, hiển nhiên Trần thượng tướng không muốn trong lòng hắn có khúc mắc, tuy rằng mâu thuẫn của Dịch gia và Phương gia ông không thể giải quyết nhưng nhất định phải làm Hướng Nhật an lòng.

"Thượng tướng, không phải là ông nghĩ tôi tức giận cô bé kia chứ?" Hướng Nhật liền hiểu ý của Trần Quốc Đống, nhưng thật ra thì hắn cũng không suy nghĩ nhiều về cô nàng họ Phương kia. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cô bé?" vẻ mặt Trần Quốc Đống trở nên kì quái nhìn Hướng Nhật.

"Khụ khụ, có gì không đúng à?" tuổi hai đời của hắn lớn hơn Trần thượng tướng, hiển nhiên không cảm thấy có gì lạ cả.(là tuổi Hướng Nhật+ Hướng Quỳ nhá)

"Cậu biết tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi không?" đột nhiên Trần thượng tướng nghĩ đến thực tế, thực sự bề ngoài của tiểu Phương khó mà xác định được.

"40 hay 50?" Thấy bộ dáng chần chừ của Trần thượng tướng, Hướng Nhật liền biết có lẽ cô nàng họ Phương kia không trẻ như vậy, cũng có thể là quái dị giống như cô nàng Phạm Thải Hồng kia.

Vẻ mặt Trần thượng tướng xám xịt. Tuy rằng ông có ý để Hướng Nhật cố gắng đôn tuổi lên nhưng Hướng Nhật đi quá xa rồi:

"Cũng không đến mức đó, tiểu Phương năm nay chưa đến 36"

"Quả thực không quá lắm" vốn đã quen cô nàng yêu nữ Phạm Thải Hồng nên Hướng Nhật cũng không ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ:

"Đúng rồi, thượng tướng, đây là con chip"

Do sợ con chịp bị hư hỏng nên Hướng Nhật bỏ vào một cái hộp.

Thấy cái hộp nhỏ chứa con chip của không quân Mỹ, Trần Quốc Đống nhận lấy mà tay run rẩy, mở hộp ra, quả thực bên trong có vật giống như bản mạch:

"Cậu chờ một chút, tôi ra ngoài rồi trở lại" kích động vội đứng dậy bước ra ngoài.

Hướng Nhật ngồi đợi ở trong phòng có chút nhàm chán, nói thực thì Trần thượng tướng là chủ nhân mà lễ đãi khách quá kém, mình mang theo vật quan trọng như vậy đến, không nói đến đưa mỹ nữ ra tiếp nhưng một tách trà cũng phải có chứ?

Đương nhiên cái này hắn cũng chỉ thầm oán trách thôi chứ thực sự yêu cầu Trần thượng tướng gọi mỹ nữ đến tuyệt đối là không được.

Đợi vài phút thấy Trần thượng tướng vẫn chưa về. Hướng Nhật đứng dậy chuẩn bị xem xét một chút, dù sao cũng khó đến được đây, cũng nên tham quan chút chút.

Nhưng chưa đợi hắn mở cửa. Đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, mà xem ra người ở ngoài có gì đó khẩn cấp nên tâm tình khó chịu phát tiết lên cánh cửa. Lúc nhìn thấy cô nàng họ Phương thì Hướng Nhật liền coi nàng là kẻ đến sau(chả hiểu chém đại).

"Anh làm gì?" thấy Hướng Nhật đứng ở cửa, cô nàng họ Phương liền cảnh giác tỏ vẻ nghi ngờ hắn.

"Sao nào, đi ra ngoài cũng một tí phạm pháp à?" Hướng Nhật khó chịu với cô nàng này nên cũng chẳng thèm nể mặt.

"Không biết đây là căn cứ quân sự sao? Đi ra ngoài một tí? Anh cho rằng mình có quyền sao?"

Phương Nghi cũng không có cảm tình gì với Hướng Nhật, kẻ từ khi biết kẻ này là người Dịch gia nàng liền xác định hắn là kẻ thù rồi.

"Thượng tướng cho tôi quyền, ông ấy cho tôi tự do đi lại" dù Trần thượng tướng chưa từng nói như vậy nhưng Hướng Nhật cứ cho là thế, dù thượng tướng có biết thì sợ rằng cũng sẽ không nói gi hắn, mà cô nàng là người thích cô giả oai vũ(không biết là gì, ai biết pm mình sửa) nên hiển nhiên lời Hướng Nhật có tác dụng, nghe thấy ý của Trần thượng tướng thì sắc mặt cô nàng họ Phương càng thêm khó coi nhưng không hề phản bác. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Anh chờ đó cho tôi!" nói xong liền vội vàng mở cửa ra ngoài.

Hướng Nhật cảm thấy không biết nói sao, chẳng lẽ cô nàng này vào là muốn cãi nhau với mình? Do việc này nên Hướng Nhật cũng mất đi hứng thú dạo chơi, mà tránh lỡ may Trần thượng tướng trở lại mình cũng không biết nói sao cho đúng nên lại trở về ghế salon, Hướng Nhật quyết định kiên nhẫn chờ thượng tướng quay lại.

Chừng mười mấy phút sau Trần thượng tướng trở về, vẻ kích động trên mặt vẫn không hề mất đi, ngồi xuống nắm tay Hướng Nhật:

"Tiểu Hướng, lần này cậu lập công lớn cho quốc gia, có con chip này chúng ta có thể tiết kiệm vài tỷ kinh phí nghiên cứu đấy"

"Bên trong con chip là tài liệu cao cấp?" nhìn vẻ mặt mừng như bắt được vàng của Trần thượng tướng, Hướng Nhật vội hỏi.

"Đúng, phải nói là thành quả nghiên cứu mới nhất của nước Mỹ" Trần Quốc Đống cười nhìn Hướng Nhật, không thể không cảm thán nhân phẩm hắn tốt, vậy mà vô tình có được.

"Tuy rằng lúc trước cậu nói cống hiến không cho quốc gia, nhưng quốc gia cũng không thể bạc đãi cậu, đây là phần thưởng của cậu"

Vừa nói Trần thượng tướng liền đem một cuốn sổ màu đỏ cho Hướng Nhật.

"Đây là gì?" nhìn vật màu đỏ có quốc huy màu vàng kia, trong lòng Hướng Nhật nghi ngờ.

"Giấy chứng nhận an ninh quốc gia" Trần thượng tướng cười nói.

"Nói vậy thì tôi là nhân viên nhà nước rồi" ánh mắt Hướng Nhật sáng rực, cái này thực ngoài ý muốn, thân phận này không tệ, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn.

"Có súng lục không?" vốn ham mê súng nên tới giờ Hướng Nhật chưa hề bỏ qua, nếu như có thể quang minh chính đại dùng súng, không sợ bị bắt thì lần này trở về có thể ra oai trước mặt nữ cảnh quan, xem nàng còn nói được gì. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cậu cần súng lục? Nhưng nếu cậu thực sự muốn thì tôi sẽ bảo người đưa cho, chứng nhận sử dụng súng có thể làm ngay cho cậu"

Đối với yêu cầu của Hướng Nhật, Trần Quốc Đống hiển nhiên đáp ứng, ông tin rằng Hướng Nhật sẽ không làm bậy, còn về phần giấy chứng nhận gì đó không phải chỉ là lời nói sao?

"Tôi cũng không khách sáo đâu" Hướng Nhật khách sáo mới kì quái, không ngờ lần này tới lại được cái này.

Quá tốt mà!



1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 141310 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 744

Trợ giúp

Dịch: Chiến Sĩ Số 1

Nguồn: Trảm Phong Bang -2T

Nội dung thu gọn

Lúc trở về, vẫn là xe taxi trước đó đưa đi, lái xe cũng không thay đổi. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hơn nữa Hướng Nhật còn thu được cái khác, đó chính là đã biết được phương pháp tiến vào trụ sở bí mật từ thang máy như thế nào, về sau muốn đi tới cũng không cần người dẫn đường nữa.

Một lần nữa trở lại bãi đỗ xe ở khách sạn kia, trước đó Hướng Nhật đã gọi điện thoại cho Dịch lão lục, đó là số sau khi hai người làm xong giao dịch Dịch lão lục kín đáo đưa cho hắn.

Dịch lão lục đã ở sẵn tại bãi đỗ xe chờ hắn, nhìn thấy hắn từ dưới xe taxi đi đến, lập tức khuôn mặt tươi cười tiếp đón, Hướng Nhật liếc Dịch lão lục, lại nhìn chiếc xe bên cạnh hắn một chút.

Tiểu tử này rõ ràng thay đổi chiếc khác, không phải trước Audi R8 lúc trước, mà là một chiếc Audi A6 bình thường, Dịch lão lục nhìn thấy ánh mắt của Hướng Nhật, cũng có chút xấu hổ, xoa xoa tay mời Hướng Nhật lên xe.

" Đổi xe à?" Ngồi ở vị trí chỗ ngồi kế bên tài xế, Hướng Nhật chỉ là thuận miệng hỏi, tuy nói Audi A6 cũng không tệ, nhưng cùng Audi R8 so sánh, hiển nhiên chênh lệch quá lớn.

Mặt Dịch lão lục đỏ hồng lên, khởi động xe rồi nói:" Chiếc xe kia là mượn, xe này mới là của ta."

" Hử? Ngươi đi xe này?" Hướng Nhật cũng không phải khinh bỉ hắn, mà là hiếu kỳ, đường đường một con cháu Dịch gia, lại đi chiếc xe như vậy.

" Khục khục, cái này không phải là do không có tiền sao?" Như là đã nói rõ ra, Dịch lão lục cũng không sợ mất thể diện, đồng thời trong giọng nói có chút oán niệm dày đặc.

" Ngươi mà không có tiền?" Hướng Nhật nổi lên hứng thú, nhớ rõ lúc trước Dịch Thiên Hành kia là muốn dùng việc giúp đỡ công ty của mẹ Thư Dĩnh ra uy hiếp, tiện tay là có thể lấy ra vài tỷ, mà Dịch lão lục lại còn nói không có tiền? Thế này làm sao cũng có chút không nói được đi?

" Cái này...... Ta có lẽ là kêu ngươi biểu đệ đi?" Dịch lão lục muốn nói lời gì đó, nhưng lại không biết gọi Hướng Nhật như nào, mới có câu hỏi như thế.

" Tùy tiện." Hướng Nhật cũng không ngại, một cái danh từ xưng hô mà thôi.

Dịch lão lục lập tức cũng không khách khí, vẻ mặt ưu tư nói:" Biểu đệ, ngươi là không biết, trong nhà, sinh ra sớm mới có địa vị. Ví dụ như Đại bá, hắn là Tổng giám đốc tập đoàn Dịch thị, Nhị bá bây giờ là quan chức cấp cao của Tỉnh bộ, Tam bá là Phó Tổng giám đốc, Tứ bá...... mà cha ta, xếp hạng thứ sáu, chỉ là một Trưởng phòng trong tập đoàn Dịch thị, thậm chí không bằng cả một ít người ngoài khác.

Đến đời chúng ta thì càng thảm rồi, lão đại trong nhà là con trai của Đại bá, một mình hắn cơ hồ khống chế một phần ba tài chính trong nhà, mà những người tiểu tốt như chúng ta, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn phải lấy từ chỗ của hắn, căn bản là không dám đắc tội hắn, đắc tội hắn, cũng không cần nghĩ đến tiền tiêu nữa, liền đợi uống gió Tây Bắc a." Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

" Nói như vậy, quan hệ của ngươi cùng hắn không phải là tốt?" Nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của Dịch lão lục, Hướng Nhật còn không biết tiểu tử này cùng Dịch Thiên Hành không tốt sao chứ?

Chỉ là lúc trước hắn cũng không biết quan hệ trong nhà Dịch gia lại phức tạp như vậy, một ít con cháu Dịch gia ở bên ngoài nhìn xem rất uy phong, trong nhà lại không có cái địa vị gì đáng nói.

Con ngươi Dịch lão lục đảo một vòng:" Biểu đệ, ngươi không phải quen biết cùng đại ca chứ? Không bằng ngươi bảo hắn mỗi tháng cho ta thêm chút tiền tiêu vặt đi? Cũng không cần nhiều. mỗi tháng chỉ cần thêm một vạn đồng thôi là ta thấy đủ rồi." ( 1 vạn của nó bằng 20 triệu của mình thôi )

" Một vạn đồng?" Hướng Nhật lần này là thật sự bị dọa giật mình, hơn một vạn đồng tiêu vặt. đối với người bình thường mà nói, đây tuyệt đối là xa xỉ, nhưng ở bên trong cái đại gia tộc Dịch gia này, cơ hồ chẳng khác nào là chín trâu mất một sợi lông, thậm chí cả một sợi long cũng đều không bằng.

" Thật sự ngươi thiếu tiền đến cái loại tình trạng này?" Hướng Nhật liếc mắt nhìn Dịch lão lục, hơi có chút đồng tình. thằng này toàn bộ người không có được mấy lạng thịt, chẳng lẽ là bị đói đến thành như vậy?

" Bằng không thì làm sao cùng tên tiểu vương bát đản Phương Trung Đường kia phát sinh xung đột chứ?" Nói đến đây, hai máu Dịch lão lục bỗng nhiên trở thành màu huyết hồng. cả người đều có chút điên cuồng lên.

" Phương Trung Đường?" Hướng Nhật sững sờ, đây cũng là một cái tên chưa từng nghe qua, hơn nữa còn là họ Phương, chẳng lẽ lại là người của Phương gia kia?

" Cháu trai của đối thủ một mất một còn của lão gia tử, lớn hơn ta hai tuổi." Dịch lão lục hiển nhiên không muốn nói tới người mà hắn cực kỳ chán ghét vào lúc này, chỉ nói một câu cho qua chuyện.

" A? Phương gia?" Ánh mắt Hướng Nhật lại hơi hơi nhíu lại, chính mình đoán thật đúng là chuẩn, xem ra Phương gia này cùng Dịch gia thật đúng là dính chắc rồi, không chỉ là thế hệ trước, hiện tại cả là đám đồng lứa trẻ tuổi cũng huyên náo túi bụi, nhìn bộ dạng điên cuồng của Dịch lão lục bây giờ, hiển nhiên nếu cho hắn một khẩu súng mà nói, đoán chừng hắn lập tức có thể vọt tới trước mặt mà bắn chết tên Phương Trung Đường kia .

"Ngươi cũng biết Phương gia ư?" Dịch lão lục không rõ tại sao Hướng Nhật lại cảm thấy đối với Phương gia như vậy, bất quá hắn cũng không có tâm tư đi quản nhiều như vậy, nói qua loa một câu. Lại nói tiếp:" Đúng rồi, biểu đệ, ngươi vẫn chưa trả lời ta, có thể giúp ta tại trước mặt lão đại cho them chút tiền tiêu vặt hay không?"

" Có lẽ ta không làm được." Hướng Nhật lắc đầu. trừ phi hắn chọn dùng bạo lực mới làm được, bất quá việc như thế hắn khinh thường đi làm.

" Vì cái gì?" Dịch lão lục vẻ mặt đau khổ hỏi.

" Ta cùng tên kia có thù oán."

" Có thù oán?" Dịch lão lục sững sờ, tiếp đó thần sắc bắt đầu phấn chấn, trên mặt cũng lộ ra vẻ bát quái nồng đậm.

Giờ khắc này, Hướng Nhật từ trên người hắn thấy được bóng dáng của thằng đệ đầu củ tỏi : " Hắn đã từng cùng ta tranh đoạt nữ nhân, kết quả bị ta hung ác đánh cho một trận."

" Ngươi nói thật?" Dịch lão lục hai mắt tỏa ra ánh sáng. tựa hồ so với chứng kiến một nữ nhân không mặc quần áo còn muốn hưng phấn hơn.

" Ta nhớ ngươi lúc trước cũng bị ta đánh qua một hồi rồi mà." Hướng Nhật nhẹ nhàng mà hướng hắn liếc lại, tiểu tử này dám hoài nghi hắn lời nói? Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dịch lão lục lập tức cười cười lấy lòng:" Hóa ra lão đại đã bị ngươi đánh qua, ta cũng thấy kỳ, hắn rõ ràng đi Bắc Hải phong lưu, mà tại sao lại đầy bụi đất mà chạy trở về, nguyên lai là bị ngươi dạy dỗ. đáng giá, thực đáng giá, cho dù mỗi

tháng liền ít đi nửa cọng lông tiền tiêu vặt cũng không sao, đó cũng đáng." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt đã đổi thành thần sắc hả hê.

" Ngươi vừa mới nói tới Phương Trung Đường là có chuyện gì xảy ra?" Đối với phương pháp đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm của Dịch lão lục, Hướng Nhật không đếm xỉa tới, dù sao hiện tại nhất thời nửa khắc cũng chưa đến được Dịch gia, nếu như có thể nghe được một chút về quá trình Dịch lão lục cùng Phương gia tam thế tổ kết thù kết oán, hắn cũng không ngại trợ giúp một phen.

Dịch lão lục một lần nữa lộ ra thần sắc phẫn hận:" Biểu đệ, còn nhớ rõ lúc trước Tần Hùng mà tên sát thủ kia nói không? Hắn là một con chó của Phương Trung Đường, nếu là không có chủ nhân sai sử, cái loại chó này lại dám nhào lên cắn người ư? Mẹ nó, chỉ cầm có 50 vạn liền muốn mạng của lão tử, Phương Trung Đường thật đúng là khinh người! Nếu lão tử có tiền, ném 500 vạn xuống dưới, chỉ xin của hắn một cánh tay."

Hiển nhiên, Dịch lão lục nói lời này là cho hả giận. bằng không thì mạng của hắn chỉ có giá trị bằng một phần mười cánh tay của Phương Trung Đường kia, vậy cũng quá không thể nào nói nổi rồi.

" Hắc hắc, 500 vạn thôi, nếu ngươi muốn làm thật, ta có thể cho ngươi mượn, 5000 vạn cũng không hề gì." Hướng Nhật nhìn Dịch lão lục. trong mắt lóe ra một tia quang mang kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nang