thơ lại thơ
cậu ấy năm nay vẫn mười tám tuổi.
***
tuyết đỏ
mặt trời ai phiêu lạc miền tuyết lạnh
giọt hồng rơi nhuốm đất ố ngày xanh
mảnh thư tay lưu vết hồn dịu nắng
vấn khăn tình để tang trọn mùa trăng.
***
tinh khôi
muốn giấu em vào những chòm mây bạc
muốn đưa em về nơi trời bắc thang
xây cho em chút điện ngọc cung vàng
nặn bình minh thành chiếc ngai hoàng tử
đêm gối đầu trên thất tinh tình tự
kết muôn sao làm trướng rủ che mành
và thiêu rụi những mùa đông giá lạnh
tôi nhặt nhạnh từng sợi nắng rơi nhanh
đan dệt thành tấm áo màu xuân chín
khoác vai em như tín vật thay lời
em thương ôi tôi nào phải biển khơi
nhưng cũng nguyện vì em mà dậy sóng
cũng chẳng là non cao nước rộng
nhưng chỉ cần em khóc
bờ vai này sẽ vững tựa thái sơn
từng là sỏi vô tâm đời bất động
từng là cây vô tri đứng giữa dòng
em thức dậy trong lòng tôi nhân tính
để sầu lụy hóa tinh khôi
em dạy tôi thương nghìn năm còn dở
biết lỡ làng biết rạn vỡ tim gan
biết xốn xang ý cười trong mắt lệ
tình thê lương
tình tơ vương
đến đây
tôi bảo hộ em mặc kệ luân thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro