Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Thời gian nhanh chóng trôi qua, 6h tối, Thụy đã có mặt ở quán. Mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho thực đơn ngày hôm nay. Trên đường đi anh đã định sẽ gặp ngay ông chủ để nói chuyện. Nhưng có vẻ anh nên đợi đến khi tan ca. Nghĩ vậy, anh cũng bắt tay luôn vào công việc. Tiếng xào nấu, tiếng bát đũa, tiếng nói lại nhanh chóng vang vang trong căn bếp. Những thanh âm Thụy đã nghe không biết bao nhiêu lần. Những thanh âm có nhiều lúc đã như một sự cứu rỗi, giúp anh trong khoảnh khắc ấy tạm quên đi thế giới ngoài kia, quên đi những cảm xúc đã luôn hằn khắc trong lòng. Thật sự hoài niệm, nếu một ngày, có lẽ là sẽ sớm thôi, anh không còn ở đây mỗi tối của cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

"Đầu bếp à, trứng đã bông lắm rồi."

Tiếng Yuki nói khẽ bên tai làm Thụy hơi giật mình.

"Hôm nay, trông anh hơi mất tập trung đó. Có chuyện gì sao?"

Nhìn vào tô trứng, quả nhiên đã bông tơi lắm rồi. Anh khẽ cười với Yuki:

"Cái gì cũng không qua được mắt em. Có lẽ anh sắp đi xa một thời gian. Tan ca, anh tính nói chuyện với ông chủ."

Yuki hơi khựng lại, nếp nhăn giữa hai đôi lông mày mảnh cong hơi nhô lên, tay siết chặt chiếc khăn ghì lên chiếc đĩa sứ đã bóng loáng. Cô có lẽ đã hiểu Thụy nhiều hơn chính cô tưởng, cô đã luôn biết cuối cùng rồi đến một ngày Thụy cũng sẽ rời đi, rời đi để tìm lại thanh sắc của cuộc đời, thanh sắc anh đã từng bỏ quên, đã từng lạc mất, thanh sắc cô luôn luôn muốn là người có thể mang đến cho anh.

"Anh đã sẵn sàng rồi?"

"Sẵn sàng?"

"Phải, sẵn sàng đối mặt, sẵn sàng giành lại thứ mình đã từng đánh mất."

Thụy thực sự ngạc nhiên, cô bé 22 tuổi đứng trước mặt anh chắc chắn không biết về nàng, về những gì anh đã trải quá, thế nhưng cô vẫn nhìn thấu được tâm can anh. Cô vẫn luôn biết từ lần đầu gặp mặt, anh đã luôn trống rỗng, luôn lưu lạc trên thế giới này. Từ giây phút anh nói sẽ đi xa, chất giọng dễ nghe, ngọt ngào của con gái Nhật Bản, của một cô gái trẻ lúc nào cũng tươi vui, bỗng nhiên nghe trầm buồn đến lạ kì. Thụy không biết phải trả lời Yuki thế nào. Nhìn vào đôi mắt nâu mở to, nụ cười mỉm gượng gạo, hàng mi cong rung nhè nhẹ, anh bỗng thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Đáng hay không đáng, vì một người như anh. Nhưng anh cũng đâu có tư cách, càng không có năng lực điều khiển trái tim của một người. Vì chẳng ai trên thế giới này có thể.

"Yuki này..."

"Em sẽ đợi." – Không để Thụy nói hết câu, Yuki đã lên tiếng.

"Em.."

"Không, em sẽ không đợi. Đợi chờ là điều ngu ngốc. Em không muốn sống trong hối tiếc. Anh cứ đi đi, đi giành lại thứ anh muốn. Em cũng sẽ như vậy. Và anh biết chứ? Vẫn luôn biết đúng không? Thứ em muốn chỉ là trái tim của một người thôi."

Nói đến đây, Yuki xếp lại chồng bát đĩa rồi bỏ đi. Thụy nhìn theo bóng dáng cô, khẽ lấy tay day day thái dương. Anh rất muốn nói, thứ anh muốn cũng chỉ là trái tim của một người mà thôi. Cuộc sống này, đối với anh không phải là không còn ý nghĩa, bởi anh biết luôn có rất nhiều người thật lòng quý mến anh. Thế nhưng, sai lầm, hối tiếc, mất mát vẫn luôn ở đó, không cách nào biến mất, không cách nào xóa bỏ, không lúc nào thôi nhức nhối.

Cho đến khi vị khách cuối cùng rời đi, Thụy cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với ông chủ.

"Lúc nãy, chú thấy Yuki từ bếp bước ra, biểu hiện có chút kì lạ. Có chuyện gì với con bé sao? Như người mất hồn vậy."

"Là tại cháu. Cháu nói với cô ấy rằng sẽ đi xa một thời gian. Ossan à, đây cũng là chuyện cháu muốn nói với chú. Có lẽ cháu không thể gắn bó tiếp với quán ăn với mọi người được nữa rồi. Cháu biết chuyện khá đột ngột, thật sự khó để tìm được một đầu bếp ngay lúc này. Về lý do thì...''

Ông chủ hơi cười, ngắt lời Thụy.

"Có gì là đột ngột chứ. Chú đã đợi lâu lắm rồi, giây phút này,chàng trai trẻ ạ. Đi đi thôi khi vẫn biết mình muốn gì. Dù cái « gì » ấy có khó, khó lắm để có được. Đừng bỏ cuộc. Khi trở về đây hãy cho chú và mọi người thấy, nụ cười của một kẻ đã tìm thấy nơi mình thuộc về. "

Thụy thấy nóng ran nơi khóe mắt, với một đứa trẻ mồ côi như anh, Thụy sớm đã coi ông chủ như một người cha thật sự. Một người cha đã luôn thấu hiểu, luôn dạy bảo anh rất nhiều điều.

"Cháu không biết phải cảm ơn chú thế nào, Ossan. Thời gian qua, được gặp chú, được làm việc ở quán ăn này, thật sự là một điều may mắn đối với cháu. Cháu đã luôn nghĩ cuộc đời thật tệ, bản thân mình cũng thật tệ, cháu không có gì cả, không còn gì cả. Nhưng đến lúc này, khi nhìn lại, cháu mới thấy là chính mình đang trốn chạy cả hiện tại và tương lai. Hiện tại, vẫn luôn có những người yêu thương quan tâm cháu thực sự. Và tương lai nếu cháu cố gắng hết sức, vẫn có thể lại được thấy nụ cười của người ấy đúng không ?"

"Tất nhiên rồi."

"Còn về việc đầu bếp, cháu không phải lo gì cả. Từ ngày mai, chú sẽ tạm thời đứng bếp, và...đồng thời bắt đầu xét duyệt các đơn xin vào vị trí đầu bếp. Quán ăn nho nhỏ này của ta đông khách và cũng đông người muốn xin việc hơn cháu tưởng đấy."

"Thực sự cảm ơn chú nhiều lắm"

"Về nhà đi, muộn rồi. Đừng suy nghĩ nhiều quá. Cuộc sống mà, đôi khi chỉ một giây thôi cũng là muộn, hãy làm bất kì điều gì mình muốn."

Trên đường về nhà, Thụy lại ghé vào tiệm hoa quen thuộc mua một bó oải hương. Trong gió rét của đêm đông, Thụy khẽ ép bó hoa vào lồng ngực sau lớp áo, như muốn giữ ấm cho nó, rồi bước chậm rãi trên đường ra bến tàu. Và đêm ấy, lần đầu tiên, anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ đến thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro