Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One shot

Đã đến lúc.  Giải đấu Tam Phép Thuật đã bắt đầu và chưa có ai chết.  Đêm nay là một đêm để ăn mừng.  Giải đấu Tam Phép Thuật là sự kiện được mong chờ nhất trong năm.  Tất cả các cô gái đều mặc những bộ váy đẹp nhất và những chàng trai mặc áo choàng đẹp nhất của họ.

Hermione đã quyết định mặc chiếc váy màu hồng cánh hoa mà cô đã nhận được như một món quà từ cha mẹ mình để có được dấu ấn đầy đủ trong các kỳ thi của mình. Người hộ tống của cô đêm nay là Viktor Krum, tầm thủ của đội quiddich Bulgaria. Tất cả các cô gái đều gào thét tên anh. Nhưng bằng cách nào đó Hermione đã thu hút sự chú ý của anh. Cô ấy không hỏi anh ấy lí do khi yêu cầu cô ấy nhảy, cô ấy chỉ nói có. Đêm diễn ra nhanh chóng và kết thúc đột ngột. Viktor đã rời khỏi sảnh cùng những người anh em Durmstrang của anh ta và để Hermione lại một mình. 

Cô quyết định dành phần còn lại của đêm với hai người bạn thân nhất là Ron và Harry.  Nhưng như mọi khi, họ lại khiến cô khó chịu.  Họ để cô khóc ở cuối cầu thang chính.  Khi mọi người bắt đầu đi ngủ và ngày càng nhiều người bắt đầu đi ngang qua cầu thang, cô quyết định tìm một nơi yên tĩnh hơn trong lâu đài.  Cô thấy mình, nửa giờ sau trên đồi phía sau túp lều của Hagrid.  Cô nghe thấy một tiếng động phía sau cô, và ngay lập tức cô quay thoắt người lại. Cố để tìm cây đũa phép của mình nhưng rồi nhận ra rằng cô đã để nó trên chiếc tủ đầu giường của mình. 
" Điều gì khiến em khóc , Granger?" 

" Anh muốn gì, Malfoy?" 

" Anh hỏi em trước,"

" Không có gì đâu," Hermione lẩm bẩm khi cô ngồi xuống.

"Một cô gái xinh đẹp như em không nên khóc" Hermione mỉm cười trên sàn nhà, "nó khiến anh không thể cưỡng lại được nữa."  Hermione và dựa lưng vào cánh tay anh.  Anh nhìn vào mái tóc lượn sóng tối tăm mà anh thấy cực kỳ khó khăn khi không chạy ngón tay qua.  Anh giơ tay như thể làm như vậy, nhưng dừng lại.  Anh hít một hơi thật sâu. 

" Này, thích đi dạo?" 

Hermione gật đầu nhẹ nhàng.  Cô tin tưởng hoàn toàn vào việc tạo cơ hội, thứ gì đó về Draco có vẻ khác thường, nhưng cô không thể hiểu được , điều đó làm cô bực tức.  Họ đứng lên với nhau :

"Em lạnh. Đây lấy cái này đi." Anh cởi áo khoác và đặt nó lên vai cô.  Anh dừng cô lại trên đỉnh đồi.  Và quay về phía cô.  Anh đặt hai ngón tay dưới cằm và khẽ nâng mặt cô lên 

"Hiện giờ mọi người đều có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp của em. Không gì có thể ngăn cản em bây giờ, em thật tuyệt vời." Cô mỉm cười nhẹ khi họ tiếp tục bước đi. 

"Không, thực sự. Em hoàn toàn nghiêm túc, em tin rằng nếu em tự tin thì sẽ không ai nghi ngờ cả." Cô cố gắng giữ đầu mình như Draco đã cho cô thấy.  Cô chưa bao giờ thấy mặt lịch lãm, quan tâm này của Draco.  Nhưng cô thích nó.  Họ tiếp tục bước ra ngoài khi họ biết mũ nếu mọi người nhìn thấy họ, họ sẽ nói chuyện và tin tức di chuyển nhanh quanh Hogwarts.

"Làm thế nào để em nghĩ rằng Potter là đi tiếp trong cuộc thi?"  Draco hỏi.

" Cậu ấy sao, em đã giúp cậu ấy học phép thuật. Nhưng đừng nói với ai nhé."

"Đừng lo, anh sẽ không nói với ai cả, anh giữ bí mật." 

"Giữ bí mật? trong số tất cả mọi người em sẽ không nói rằng anh có thể giữ bí mật. "" Được rồi, anh công nhận điều đó ", anh cười khi cô nói xin lỗi dưới hơi thở của cô. 

"Và dù sao thì anh đã giữ bí mật kể từ năm đầu tiên của chúng tôi."

"Ồ, thật vậy, đó là gì?"  Hermione hỏi khi họ bước vào đại sảnh trống rỗng.  Draco nói với một nụ cười rồi một khi cô quay mặt đi, nụ cười biến mất khỏi mặt anh.  Họ trò chuyện khi họ ngồi trên ghế với những ngôi sao lấp lánh phía trên họ.  Trước khi họ biết điều đó, giờ thứ mười hai đã trôi qua và đó là ngày Giáng sinh. 

"Giáng sinh vui vẻ, Draco"

"Giáng sinh vui vẻ, granger" Anh vòng tay quanh vai cô và kéo cô lại gần hơn, cô không chống cự. 

"Chúng ta thực sự nên đi ngủ." Hermione giải thích.  Draco đồng ý và họ đồng thời đứng lên và đi đến cánh cửa với cánh tay Draco vẫn còn quanh vai Hermione.  Họ đến cuối cầu thang.  "Ồ, đây ..." Hermione đưa chiếc áo khoác lại cho Draco.

" Ngủ ngon, Draco."

"Ngủ ngon, Hermione."

Cả hai đều biết nó sẽ trở lại bình thường vào buổi sáng, như không có chuyện gì xảy ra cả.  Hermione lên đến đỉnh cầu thang và quay lại nhìn Draco mỉm cười, cô mỉm cười lại và vẫy tay chào ngủ ngon sau đó biến mất sau bức tường.  Không đời nào nó lại có thể như thế này nữa.  Cả hai đều biết điều đó và miễn cưỡng chấp nhận sự thật.  Draco ngồi xuống cuối bậc thang nơi Hermione đã ngồi nhưng một vài giờ trước đó.  Cây tầm gửi xuất hiện trên đầu anh ta.  Draco từ từ đứng dậy và thì thầm dưới hơi thở của mình "Mày đã quá muộn, giờ cô ấy đã đi rồi."

Note : Theo mình nghĩ có lẽ ở cuối câu chuyện ý câu nói của Draco là muốn nói đến một tập tục giáng sinh . Đó là bạn sẽ hôn người cạnh bên khi hai người cùng đứng dưới cây tầm gửi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro