Chương 61: Tôi tuyệt vời nhất.
333.
Cứ coi như tôi làm cao đi, tôi không chủ động nói với Dư Hoài thời gian và địa điểm chụp ảnh, sau hôm cùng đi ăn, bố thay tôi đến trực bệnh viện.
Tôi ở nhà sửa ảnh đến tận nửa đêm, như thế có thể khiến cho bản thân bớt nghĩ vớ vẩn.
Cậu ấy nói muốn đến xem tôi chụp ảnh nhưng tôi đã không dám mong đợi gì. Mặc dù tôi luôn đợi cậu ấy gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình nhưng mở đóng điện thoại không biết bao nhiêu lần, vẫn không có thông báo nào.
Tôi nói tôi không dám ôm hy vọng nữa, thế nhưng lại sao vẫn thất vọng?
2 giờ chiều tôi vội vã đến công viên điêu khắc, thợ tranh điểm đã đến từ nửa tiếng trước, trang điểm cho ba cô gái trong quán cà phê.
Tôi không vội chụp cho bọn họ, ánh mặt trời vào thời điểm này không tốt, không bằng cứ để mọi người nói chuyện rồi đợi đến chiều tã hẳn chụp.
Tôi mang theo máy tính để cho mọi người xem ảnh thời cấp ba của tôi.
"Trong mấy em có ai sợ chụp ảnh không?" Tôi hỏi.
Hai cô bé chỉ vào một cô gái tóc ngắn đeo niềng răng.
"Hễ chụp ảnh là cậu ấy lại thích động đậy linh tinh, nhất quyết chọn đúng lúc người ta bấm máy thì vuốt tóc, sờ mũi nên tấm nào cũng hỏng."
Có lẽ do niềng răng khiến cô bé cảm thấy căng thẳng, tôi nghĩ.
"Ấy, tấm này đẹp!" Một cô bé chỉ vào bức ảnh Giản Đơn và Beta mặc trang phục học sinh thời Dân quốc cười đùa đuổi nhau: "Em cũng muốn mặc như thế."
"Chị đã chuẩn bị cho mấy đứa trang phục thời Dân quốc rồi kìa." Tôi cười.
Đây là thú vui của tôi. Tuổi học trò của ba đứa chúng tôi đã qua đi nhưng tuổi học trò của ba cô bé này đang nở rộ.
Không có người trẻ mãi, nhưng người trẻ thì mãi còn.
334.
Để khắc phục chứng căng thẳng của cô bé kia, tôi chụp riêng cho cô bé mấy tấm hình ngược chiều ánh sáng nghiêng mình ngoảnh đầu lại, đặc tả mắt, lòng bàn tay che miệng, mở ra cho cô bé xem.
Con người đều như thế, chỉ cần nhìn thấy bức ảnh đẹp của chính mình thì theo bản năng sẽ học được kinh nghiệm, tự tin cũng từ đó mà đến dần dần.
Cô bé đeo niềng răng hai mắt sáng ngời nhìn vào bức ảnh, che miệng cười.
Ba cô bé này tôi thấy phối hợp nhất trong số những người tôi đã chụp, cười đùa, động tác vừa phải, chụp không tốn sức tẹo nào, tôi cũng thấy sức trẻ trong mình sống dậy.
Gió thổi tung tà váy, thổi bay mái tóc song lại chẳng che đậy nổi ba đôi mắt sáng ngời.
Bỗng dưng tôi thật nhớ nhung thời thiếu nữ của mình.
Thật kỳ lạ, đó vốn dĩ là thời gian không vui vẻ nhất. Nếu như hỏi tôi có muốn một vé trở lại thời cấp ba hay không thì tôi nhất định sẽ trả lời là không. Tôi thích sự tự do của hiện tại, thích làm công việc hiện tại, thích bản thân của hiện tại, thích cảm giác nắm chặt mọi thứ trong lòng bàn tay, bởi vì đó mới gọi là mạnh mẽ.
Nhưng trong đầu óc tôi, hồi ức hiện ra rõ ràng nhất, chi tiết nhất lạu là thời cấp ba. Tôi có thể nhớ từng thay đổi nhỏ trong giọng điệu hay những lần ngắt đoạn trong một cuộc đối thoại, cũng có thể nhớ những biểu cảm thoáng qua, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thời tiết vào những hôm xảy ra chuyện nhỏ nhặt đó...
Đúng thế, tôi thích Cảnh Cảnh của bây giờ hơn, tôi là Cảnh Cảnh tuyệt vời nhất.
Nhưng, những thứ không thể nào xóa nổi ấy, những ký ức sâu đậm nhất, những tình cảm sáng rực nhất, có lẽ nào chính là nguyên nhân tôi không thể nào quên đi Dư Hoài?
Cảnh Cảnh của hiện tại, có lẽ nào vẫn còn thích Dư Hoài năm ấy?
Tôi đặt máy ảnh xuống, nhìn mặt trời sắp lặn, tìm một góc chụp nên thơ.
"Nào, chúng ta chụp kiểu cuối cùng. Chị sẽ nằm xuống chụp, ba đứa bọn em phải cùng nhau giẫm vào ống kính, nhưng đừng có giẫm thật, giẫm thật phải đền đấy! Chính là kiểu dáng thế này, nửa người trên các em muốn bày tư thế nào thì bày, đừng lo, chị sẽ chụp nhiều tấm, nhất định sẽ chọn ra một tấm mà ai cũng đẹp."
Chụp ảnh cho mấy cô bé, chú ý quá nhiều cũng không có tác dụng, quan trọng là chụp sao cho ngực to mặt nhỏ, da trắng dáng gầy, chỉ cần bản thân mình đẹp, khỏi cần lo lắng sau là cảnh gì, các cô bé ấy đều không quan tâm.
"Nào, chụp một tấm hung ác tàn nhẫn, cứ coi chị là kẻ thù đi!"
"Coi là môn Toán!" Cô bé niềng răng nói.
Hai cô bé kia cũng nhập vai ngay, ba cô gái đều tỏ ra hung ác mà giẫm về phía tôi, được một lúc không nhịn được mà bật cười.
Tôi chụp liền mấy tấm, đến cuối cùng do duy trì lâu một tư thế, không chống nổi ngã luôn xuống đất.
Lúc bò dậy, tôi lại nhìn thấy Dư Hoài trước mắt. Cậu ấy đứng bên cạnh ba cô bé học sinh cấp ba đang mặc đồ thủy thủ, nhìn tôi cười, hài hòa đến bất ngờ.
Tôi chẳng để ý phủi bụi trên người, lập tức cầm lấy máy ảnh chụp lại cảnh này.
Rốt cuộc tôi có còn yêu Dư Hoài năm xưa không?
335.
"Sao cậu lại tìm được chỗ này thế?"
Sau khi mấy cô bé học sinh rời đi, tôi ngồi ở giữa quảng trường thu dọn đồ đạc, cậu ấy cũng đặt mông xuống ngồi cạnh tôi, nhìn tôi dạt dào hứng thú.
Tôi hơi chột dạ. Tôi cố tình không nói cho cậu ấy, thế nhưng cậu ấy đến rồi, hiện tại người sai là tôi.
"Tối hôm kia bệnh tình mẹ tớ trở nên nguy kịch, tối qua mới đỡ hơn. Đã hai ngày tớ không ngủ rồi." Dư Hoài vuốt sống mũi, cố gắng chớp chớp mắt: "Đột nhiên nhớ ra, tớ quên mất hỏi cậu chụp ảnh ở đâu, bèn gọi vào số điện thoại liên lạc của studio, trợ lý của cậu nói cậu ở đây."
Tôi rất hổ thẹn, vội vàng tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc.
"Tớ...có thể đến chỗ cậu nghỉ ngơi một lát không?" Dư Hoài ngước đôi mắt đầy tơ máu nhìn tôi.
Bỗng dưng tôi thấy lòng đau nhói, không biết tại sao ánh mắt này lại làm nổi lên tình mẹ trong tôi, xem ra tôi già thật rồi.
Dư Hoài giành chiếc máy ảnh nặng trịch của tôi khoác lên vai, nói: "Cậu dẫn đường đi."
Cậu ấy thật sự đã quá mệt mỏi. Tôi bảo cậu ấy lên tầng hai, ngồi ở sô pha một lát, tôi đi rót cho cậu ấy cốc nước. Lúc bưng cốc nước quay lại thì cậu ấy đã cuộn thành một đống ngủ trên sô pha.
Tôi không dìu được Dư Hoài mà cũng không muốn đánh thức cậu ấy nên đến phòng ngủ cầm tấm chăn sang, đang định đắp cho cậu ấy bỗng dưng nhìn thấy phần lộ ra dưới ống tay áo có một vệt đen kỳ quái
Tôi đặt chăn sang một bên, nhẹ nhàng lật ống tay áo của cậu ấy lên.
Vệt đen ấy là dấu tích √ màu đen.
Tôi cắn môi, nhẹ nhàng chạm tay vào, sự tiếp xúc nóng hổi truyền đến ngón tay lạnh lẽo của tôi.
Đây không phải là ký hiệu mà thợ xăm tùy tiện xăm vào, đây chính là cái dấu tôi vẽ khi thi đại học hồi ấy, góc ngoặt nhòn nhọn, một phần của dấu tích đúng hướng lên trên sau còn vểnh xuống dưới...
Chỉ có tôi mới vẽ dấu tích như thế này. Nhất định là sau khi đi học lại, cậu ấy đã xăm hình này.
Hình xăm đã có dấu vết của năm tháng, nhưng cậu ấy lại không, giống như con tôm cong mình trên sô pha nhà tôi, ngủ như một đứa trẻ. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc và hình xăm trên cánh tay cậu ấy, bỗng dưng mũi cay cay.
336.
Lúc Dư Hoài tỉnh lại đã là 10 rưỡi tối. Tôi nấu cho cậu ấy bát sủi cảo, sau đó lại ngồi trước máy tính tiếp tục sửa ảnh mà hồn một nơi người một nẻo.
Dư Hoài ăn xong, tự động đến bồn rửa bát.
"Cảnh Cảnh, cậu sống qua ngày như thế nào vậy?" Dư Hoài lạnh lùng kêu lớn: "Cái bồn rửa bát này của cậu chất đống bao nhiêu bát hả?"
"Ăn tối xong ngại rửa." Tôi nói: "Cậu thấy chướng mắt thì rửa hộ tớ đi."
"Khuynh hướng tiến hóa trong tương lai của cái xã hội này chính là, nhóm người có phẩm hạnh sẽ bị tuyệt chủng đầu tiên." Dư Hoài lớn tiếng lầu bầu.
Nghe tiếng bát đũa chạm vào nhau cùng với tiếng nước chảy róc rách, tôi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng tim lại đập thình thịch liên hồi.
Như thế này, chính là cuộc sống ư?
Từ lúc tôi tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu sống một mình, đã bao lâu không nghe thấy âm thanh phát ra từ người khác trong nhà rồi? Rửa bát lau đĩa, hút bụi dọn dẹp, trải qua cuộc sống giản dị đời thường?
Từ lúc nào tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống mỗi ngày như thế này rồi?
Tôi luôn cảm thấy sống một mình chẳng sao cả. Nhưng đến khi gặp lại cậu ấy, tôi mới cảm thấy quãng thời gian có hai người mới là tốt nhất.
Dư Hòi vẩy hạt nước đọng trên tay rồi bước đến, bị dáng vẻ của tôi dọa cho ngả ngửa, lộ ra sự kinh hoàng như một cô vợ nhỏ.
"Sao cậu nhìn tớ đầy thèm thuồng thế Cảnh Cảnh?"
"Vợ vất vả rồi!" Tôi cười sặc sụa: "Lau cả bàn giúp anh nữa nhé."
Dư Hoài nhướn mày: "Trong một nhà, người nào học Toán không tốt mới là vợ chứ nhỉ?"
Chúng tôi bối rối im lặng mấy giây.
Đây chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng câu nói đùa này hình như đã lôi thứ gì đó từ trong lòng tôi ra.
337.
Ngay lúc tôi sắp không nhịn nổi mà mở miệng, cậu ấy bỗng dưng đứng lên, chỉ vào một ô đựng đồ trên kệ đựng ti vi nhà tôi hỏi: "Nhà cậu có máy chơi game hả?".l
Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Ừ, mua trên Taobao, hoài niệm chuyện xưa."
"Chỗ tớ trọ cũng có. À, giờ tớ và vợ chồng Lâm Dương ờ cùng một căn hộ lớn, làm kỳ đà suốt ngày, áp lực cuộc sống lớn lắm đó." Cậu ấy đùa.
"Cậu cũng hẹn hò chẳng phải là được rồi sao." Tôi cười.
Dư Hoài bối rối im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Ba người bọn tớ nối máy chơi game, hai người bọn họ chơi gà lắm. Không hiểu sao bọn họ cuồng máy chơi game nữa, suốt ngày chơi 'Chip and Dale'*, không thấy chán hay sao."
*Một trò chơi điện tử của hãng Nitendo, nhân vật chính là hai chú sóc chuột.
"Người đang yêu nhau đều không chán sến." Tôi nói
Tôi phát hiện, lúc tôi bám chặt vào chuyện gì cũng giống như một con ba ba, thà chết không buông.
"Bọn mình cùng chơi đi.x
Dư Hoài đột nhiên nói.
Lấy thân phận gì chơi cùng cậu?
Tôi ngây người mồm há hốc nhìn cậu ấy tự nhiên mà cầm mấy dây cắm của máy chơi game vào ti vi nhà tôi.
"Ồ, chỗ cậu có game 'Battle City' à. Ừm, 'Chip and Dale', 'Double Dragon' cậu thích không? Cậu chắc chắn không chơi được, chơi bóng chuyền tay với chân còn không theo một nhịp."
"Chơi cái này đi!" Đột nhiên tôi chen lên sô pha, ngồi bên trái cậu ấy, giành máy chỉnh chọn một trò chơi.
"Trò Jackal."*
*Cũng là một trò chơi điện tử của Nintendo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro