Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Năm tháng vội vã.

269.

Tôi, Beta và Giản Đơn cùng nhau trèo lên tầng thượng khu hành chính. Cửa sắt đã lâu không mở nên chỉ hé được một khe hở nhỏ, bọn tôi đều phải lách người qua, cũng vì thế mà áo đồng phục bị bám đầy bụi bẩn.

Beta nói, góc này nhìn lễ tốt nghiệp là tuyệt vời nhất.

Một kỳ thi đại học cao đẳng nữa lại kết thúc, đợi đám người trên sân vận động đi rồi, chúng tôi sẽ là học sinh lớp 12.

Trải qua hai năm, cuối cùng chúng tôi đã đứng được lên đỉnh quyền lực của Chấn Hoa.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Tôi đã từng rất sợ con quái vật to lớn này, lúc đến báo danh, cảm giác mỗi khi chụp một tấm ảnh đều như người du khách mất hồn. Tôi biết sức mình đến đâu, cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của Chấn Hoa ở bên ngoài, trước khi nó phát hiện ra bản chất thật của tôi, trên góc độ tâm lý tôi phải từ chối nó trước đã.

Thế mà hôm nay tôi đã có thể đường hoàng nói với bác lái xe taxi rằng tôi là học sinh của Chấn Hoa, hơn nữa còn không hề cảm thấy chột dạ về thành tích học tập của mình, tôi cũng có thể hồn nhiên nhận lời khen của bác lái xe về Chấn Hoa. Khen ngợi là bạn, chê bai là thù.

Tôi sắp trở thành học sinh lớp 12 của Chấn Hoa rồi.

Quá trình buổi lễ này vô cùng rườm rà, tôi chỉ quan tâm đến việc chị Lạc Chỉ được kéo cờ mà thôi.

Thi đại học chị ấy vẫn đứng đầu. Sau khi Giản Đơn và Beta biết tôi có thể quen một vị "thánh ban Xã hội" như thế mà vẫn còn cứng đầu cứng cổ ở lại lớp 5 học ban Tự nhiên, bọn họ đều cho rằng đầu óc tôi chắc chắn bị lừa đá.

"Cậu đi học ban Xã hội đã có đại thần bảo kê rồi, thường ngày chăm hun đúc một chút, bét nhất cũng thi đỗ một trường kha khám, thế mà cậu lại cứ lì ở lại đây học ban Tự nhiên, nghĩ quái gì vậy hả?"

Bị một người coi đời như rác còn hơn cả tôi dạy đời, đâu ra cái lý do đó?

Dư Hoài chọn đúng lúc này xen vào cướp lời để thể hiện sự trong sạch: "Đây là vấn đề tư chất. Tớ đã đủ trâu bò rồi, hun đúc cậu ấy ở khoảng cách gần trong suốt hai năm cũng đã đúc thành được cái gì đâu!"

Kết quả là tất cả bọn họ đều cười ha ha vào mặt tôi.

"Là chị đó hả?" Beta chỉ vào cô gái đang đứng ở cột cờ.

Tôi nheo mắt: "Xa quá, nhìn không rõ, cậu chọn chỗ quái gì thế này."

"Để quan sát đại cục, vừa nhìn là biết cậu không làm quan được rồi." Beta khinh thường.

Một lát sau, giọng của chủ nhiệm vang lên trong loa đã chứng minh phán đoán của chúng tôi. Người kéo cờ là Lạc Chỉ.

"Đó là Thịnh Hoài Nam à? Anh con trai còn lại đứng dưới cột cờ là Thịnh Hoài Nam hả?" Giản Đơn không thèm quan tâm nữ thần ban Xã hội, cô nàng chỉ quan tâ, đến trai đẹp mà thôi.

"Không phải, tên trên loa nhắc đến không phải tên đó." Tôi lắc đầu.

"Ồ!" Giản Đơn buông thõng vai, không nói nữa.

Beta nhạy tin hơn nhiều: "Hình như lần này Thịnh Hoài Nam thi không tốt, không được đứng đầu. Nhưng cũng chẳng sao, thi không tốt thì vẫn như thế thôi, phải vào đâu thì vào đó, hơn nữa tớ nghe nói nửa năm trước anh ấy đã giành được cơ hội tuyển thẳng rồi."

Cả lễ chào cờ đều hết sức nhàm chán, ba người chúng tôi vốn dĩ định thông qua quan sát học hỏi nhiệt huyết tuổi trẻ của các tiền bối để động viên bản thân, tiếp sức cho lớp 12 sắp tới, ai ngờ, quá trình lại nhạt nhẽo, không chút đặc sắc như vậy.

Điểm duy nhất lại chính là chuyện chị Lạc Chỉ kéo cờ thất bại.

Không biết chị ấy căng thẳng điều gì mà lại khiến cờ Tổ quốc như con thỏ, nhảy từng bước từng bước lên đỉnh cột, làm toàn trường cười điên đảo, ba đứa chúng tôi cũng tụm lại thành một đám mà cười.

"Người học giỏi hình như tứ chi phối hợp có chút không nhịp nhàng." Beta nói: "Cậu nhìn đàn chị của cậu kìa, kéo cờ cũng kéo không xong."

Tôi tất nhiên phải lấy lại danh dự cho đàn chị: "Thi đại học có phải thi kéo cờ đâu."

"Đi thôi đi thôi, về lớp, tớ còn có đề chưa làm. Chiều thầy giải bài tập rồi." Giản Đơn đã quay người ra về.

Tôi và Beta nhìn nhau.

Chúng tôi gọi Giản Đơn ra đây xem lễ tốt nghiệp là để cho cậu ấy thư giãn một chút, lớp 12 rồi, cậu ấy nhất định phải vực dậy tinh thần.

Nhưng lễ tốt nghiệp quá  nhàm chán làm cho tôi và Beta cực kỳ thất vọng, càng khỏi phải nhắc đến vụ cổ vũ tinh thần Giản Đơn. Không khí chẳng có chút tinh thần nhiệt huyết sục sôi gì cả, các đàn anh đàn chị lớp 12 trên sân vận động yên lặng chẳng khác gì lễ chào cờ bình thường.

Beta nói họ vừa mới biết kết quả thi đại học, vẫn còn chưa điền nguyện vọng. Có người hoan hỉ, có người âu sầu, vận mệnh còn chưa biết thế nào thì ai còn có tâm trạng đi kỷ niệm thanh xuân.

Tôi hiểu.

Muốn thương cảm thời gian trôi đi cũng cần phải chọn thời điểm an nhàn rãnh rỗi, những người bận bịu sinh tồn chỉ lo đến ngày mai, sao còn để ý quay đầu nhìn về quá khứ.

Trước khi đi, tôi vẫn nhấc máy ảnh lên, chụp nhiều bức ảnh với những góc chụp khác nhau, nghĩ khi có cơ hội, nhất định sẽ đưa cho chị Lạc Chỉ.

Quên không nói, tôi sớm đã được "lên đời" rồi.

Bố đã mua máy ảnh SLR cho tôi.

* Viết tắt của Single-lens reflex camera - Máy ảnh phản xạ ống kính đơn.

270.

Một năm trôi qua như chớp mắt.

Lại một lớp học sinh mới nhập học, lại đại hội thể dục thể thao, lại kỷ niệm thành lập trường, hợp xướng 9/12, năm mới, cuộc thi bóng rổ cho nam, cuộc thi bóng chuyền cho nữ... và kỳ thi đại học cao đẳng cùng kỳ thi trung học phổ thông. Đối với Chấn Hoa mà nói, kỳ thi đại học đồng nghĩa với ly biệt, còn kỳ thi trung học phổ thông đồng nghĩa với tương ngộ.

Cuộc sống của tôi ngoài những điểm xuyết náo nhiệt tươi đẹp này ra, màu nền vẫn là màu trắng như tuyết của những tờ đề và màu xanh biếc của bút chì.

Thi tháng kết thúc, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm; qua hai tuần lại bắt đầu ôn thi tháng tiếp theo, lại một lần nữa căng thẳng lo lắng, ghét bản thân, cắn răng đi thi; lại kết thúc, lại thở phào nhẹ nhõm... Tâm tư và mong đợi của chúng tôi giống như đồ thị hàm số f(x)=sinx, lên cao xuống thấp đều có chu kỳ, cứ lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, đều đặn tuần hoàn như vậy, dường như không có điểm kết thúc, cứ như thế chúng tôi mơ mơ màng màng dùng hết thời gian.

Từ đầu chí cuối, tôi không dám nói tôi kiên trì học ban Tự nhiên rốt cuộc là đúng hay sai.

Hồi đầu bố mẹ tôi nổi giận lôi đình, tôi lại cố chấp không chịu quay đầu. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thể hiện quyết tâm kiên trì việc nào đến vậy, điều này khiến bố mẹ bắt đầu hoài nghi liệu có phải tôi thật sự yêu ban Tự nhiên hay không. Tôi đã lợi dụng sự hiểu nhầm và nuông chiều con gái của họ. Sau đó, bố mẹ cực kỳ thích tự an ủi mình, phạm vi chọn trường của các trường đại học khối Tự nhiên rộng hơn, chuyên ngành phong phú đa dạng, sự lựa chọn của con gái nhất định là đúng.

Thế nhưng việc học các môn tự nhiên của tôi chẳng khá khẩm gì.

Sau khi chính thức phân ban, tốc độ giảng bài của các lớp Tự nhiên nhanh hơn lớp 10 không ít, tuy có sự giúp đỡ của Dư Hoài nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy hơi quá sức.

Đây là chuyện không thể tránh được.

Tôi sớm đã dự liệu được cái giá phải trả, tuy nhiên đến lúc thất sự mỗi ngày đều đặt mình vào áp lực và thất bại thì vẫn thấy nó không hề dễ chịu hơn với tưởng tượng chút nào.

May mà vẫn còn bạn bè, còn có Dư Hoài, cho nên tôi vẫn có thể cắn răng kiên trì.

271.

Các thầy cô dạy lớp 11 của chúng tôi có thay đổi mấy người, ngoài thầy Trương Bình, thầy Trương Phong và cô Trương dạy Văn vẫn giữ nguyên thì còn có cô Lại Xuân Dương. Nhưng đến lúc gần kỳ thi cuối kỳ thầy Trương Bình đột nhiên nói cho chúng tôi biết cô Lại Xuân Dương đã từ chức và rời khỏi trường rồi.

Ai ai cũng bàng hoàng, chỉ có tôi biết tại sao.

Tuần trước, túi của cô Tề bị giật ở gần viện, tôi và bố đến đồn công an quản lý khi bệnh viện báo án. Ở ngay đại sảnh, tôi nhìn thấy cô Lại Xuân Dương đang ngồi trên ghế băng dài khóc nức nở.

Mức độ ngượng ngùng khi bắt gặp cô Lại Xuân Dương ở đây còn kinh khủng hơn lần trước tôi ở trong nhà vệ sinh nữ đi nặng xong, vừa đẩy cánh cửa ngăn giữa hai thì bắt gặp cô giám thị đang xếp hàng.

Tôi cầu cho cô ấy đừng nhìn thấy tôi, nhưng cô Lại Xuân Dương vừa ngẩng đầu thì hai chúng tôi đã bốn mắt nhìn nhau.

Tôi nuốt tiếng chào cô Lại vào trong, giả vờ không quen biết, đi theo bố mẹ tìm nhân viên phụ trách, nhân lúc họ tường thuật lại quá trình bị cướp, tôi bí mật trốn ra đại sảnh.

"Cô Lại, em và bố đến đây báo án, em...bọn em bị giật đồ. Chuyện này...ban nãy không chào hỏi cô, thật ngại quá."

Tôi không biết cô ấy xuất hiện ở đây để làm gì, nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn bắt gặp phụ huynh học sinh ở đây nên ban nãy không chào hỏi.

Tôi cứ ngỡ cô bị bệnh, bởi vì cô đã xin nghỉ ốm tận mấy ngày, các tiết tiếng Anh gần đây đều là thầy cô khác dạy thay.

Cô Lại hiểu ý của tôi rất nhanh, cười cảm kích, làn da trên khuôn mặt tiều tụy khô ráp, đôi mắt vô hồn thất thần.

"Con gái cô bỏ nhà đi rồi!" Cô nói rất nhỏ, tôi nghe thấy được sự mệt mỏi trong giọng nói: "Đã một tuần không thấy, cô sợ em nó chết rồi."

Lúc nói đến câu cuối cô Lại khóc, một cô giáo bốn mươi tuổi đầu lại ở trước mặt một học sinh mười tám tuổi khóc như một đứa trẻ.

Cũng không biết tại sao tôi nhớ lại năm lớp 10, cô cướp điện thoại của tôi không thành công liền "dạy dỗ" tôi cả buổi, cuối cùng lại tự nói một mình: "Các em, không ai nghe lời tôi hết."

Câu đó, thật ra không phải là nói với tôi đâu nhỉ?

Con cô Lại mười bốn tuổi, đang thời kỳ nổi loạn, cầm tiền ở nhà đi Đại Liên gặp người bạn ba mươi tuổi quen trên mạng. Em ấy đã đi được một tuần nay, điện thoại thì tắt, chẳng có chút tin tức.

Ngày nào cô cũng ngồi ở đại sảnh đồn công an, mong có tin gì thì mình sẽ là người biết đầu tiên.

Nhưng không hề có bất cứ tin tức nào, chỉ chờ lập chuyên án.

Tôi không biết tại sao chồng cô không xuất hiện, nhưng đây cũng không phải là chuyện tôi có thể hỏi. Trước khi rời đi, tôi nắm chặt tay cô nói mọi người sẽ giúp đỡ cô, chúng tôi sẽ giúp cô đăng tin tìm kiếm trên mạng, bảo cô gửi số QQ* của con gái qua, tôi tìm giúp cô...

*Một phần mềm xã hội phổ biến của Trung Quốc.

Cô chỉ cười hết sức thê lương, lắc đầu nói: "Đứa trẻ ngốc này."

Khi tôi rời đồn công an, cô vẫn ngồi ở đại sảnh, cả người gầy đến mức đáng thương, cô nhìn trân trối xuống gạch lát nền, không biết là đang nghĩ gì.

Giống hệt mỗi lần cô thất thần trên lớp.

Trước kia, trong tiết tiếng Anh cô sẽ đột nhiên nhìn về phía tôi, gọi tôi trả lời một lời vấn đề đâu đâu, nhưng lần này, cô không hề ngẩng đầu nhìn tôi nữa.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô Lại Xuân Dương.

272.

Chúng tôi lớn rồi, trong lòng chúng tôi, thầy cô giáo từ lâu đã không còn là một hình tượng vĩ đại, toàn năng hơn cả bố mẹ như năm nào nữa. Chúng tôi không còn để mặc cho những thầy cô vô lý lăng nhục, ức hiếp, cũng không còn kinh ngạc vì sự mềm yếu và bất lực như tất cả mọi người ngoài kia của thầy cô. Họ chỉ là những người bình thường làm nghề giáo viên, cũng sẽ phạm lỗi, cũng phải phiền não vì cuộc sống cơm áo gạo tiền.

Ví như thầy Trương Bình dù có cố đến mấy cũng không nâng được thành tích trung bình của lớp 11-5 chúng tôi lên, vẫn thường xuyên bị ban giám hiệu trách mắng, và sau khi chia tay bạn gái cũng ngẩn ngơ, gầy đi rất nhiều.

Ví như cô chủ nhiệm lớp 11-1 Du Đan trong thời khắc quan trọng này lại mang thai. Các phụ huynh đệ đơn xin đổi giáo viên chủ nhiệm, vì giai đoạn cuối cấp này không thể để một cô giáo không thể tập trung tinh thần sức lực làm lỡ dở; thế nhưng cô Du Đan lại quyết không chịu từ chức, cũng vì lớp 11-1 là lớp mầm trạng nguyên, sao cô ấy có thể dâng trái chín mình bồi dưỡng suốt hai năm trời cho kẻ khác.

Lại ví như cô Lại Xuân Dương.

Đôi khi nhìn họ tôi rất muốn nói lời cảm ơn.

Cuộc sống của tôi là một hành trình nhiệm vụ độc đạo, không cần lựa chọn, không cần dứt bỏ, không cần vật lộn, không cần đấu tranh, chỉ cần học là được, chỉ cần chạy hướng về phía mục tiêu, và đừng lạc lối.

Tất cả người lớn đều cố gắng để chúng tôi không bị phân tâm vì việc khác, nguyện thay chúng tôi nhận hết phiền não, trừ phiền não từ việc học hành. Họ loại bỏ mọi chướng ngại, ùn tắc ngã rẽ, chúng tôi chỉ cần chạy là được, chạy càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng có một ngày, tôi cũng sẽ biến thành một người lớn đầy phiền muộn, tham cái nhỏ mất cái lớn, sống thế nào cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ngày đó rồi sẽ đến.

Tôi sẽ là một người lớn như thế nào nhỉ?

Tôi ngoảnh sang nhìn Dư Hoài ngồi cạnh đang vì cuộc thi cuối cùng mà tranh đấu từng giây từng phút. Tự dưng nhớ đến ngày học sinh mới tới nhập học hai năm về trước, tôi hỏi cậu ấy hết sức ngu ngơ, nếu có một ngày cậu trở thành bố trẻ con, cậu sẽ như thế nào đây?

Bây giờ tôi vẫn muốn biết đáp án cho câu hỏi ấy, điều khác là tôi muốn được tận mắt chứng kiến ngày đó hơn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro