Chương 41: Thi cuối kỳ.
223.
Qua năm mới, chẳng mấy chốc là đến kỳ thi cuối kỳ. Quá trình ôn tập của tôi đại loại như thế này: Dùng năm màu bút khác nhau viết các phần nội dung phải ôn tập mỗi ngày của lần lượt các môn Toán, Văn, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học lên bảng kế hoạch ôn tập, khiến cả bảng tràn ngập các nét ngang dọc, vô cùng phong phu đặc sắc. Nhưng căn bản là ôn không hết.
Mỗi lần tôi làm đề Toán đều làm sai rất nhiều, cũng không biết là vì sao lại sai. Đáp án đằng sau sách quá sơ lược, tôi xem không hiểu, vậy nên tôi đành ném quyển sách Toán sang một bên đi làm Lý. Kết quả...vẫn như vậy...
Thế là tôi quyết định nhào vào vòng tay của Văn và Anh, nhưng lại càng tìm không ra phương hướng. Vì ngoài mục lục tiêu đề cần học thuộc của môn Văn ra, hai môn này đều không có giới hạn ôn tập... Tiếng Anh lớp 10 và 12 lại không có sự khác biệt.
Thái độ "vô sỉ" của cô Lại Xuân Dương và cô Trương giống y như nhau: "Thì vốn dĩ là kiểm tra kiến thức được tích lũy dần qua từng ngày mà. Không có giới hạn ôn tập là đúng rồi!" Cho nên, tuy ôn tập tiếng Anh và Ngữ văn không quá khó nhưng để tôi học trong ba mươi ngày e là cũng chẳng kịp.
Tôi ngồi trước bàn học, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, cứ được 10 phút lại đứng dậy ra mở tủ lạnh xem có gì ngon ngon để ăn không... Lâm Phàm vừa mới đón năm mới ở nhà bà ngoại về, nhìn thấy tôi ngồi xổm trước tủ lạnh thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
"Chị ơi, chị chẳng gầy đi tí nào, sao không giảm cân đi? Chị không nên bỏ mặc bản thân như thế!"
Tôi không khách sáo đánh nhẹ vào gáy nó một cái. Đúng lúc cô Tề đi ra từ phòng bếp, chỉ nhìn thấy tôi đánh Lâm Phàm một cái, Lâm Phàm ôm đầu chạy trối chết.
Lúc ấy, tôi hơi chột dạ. Bản thân tôi cho rằng tôi và thằng bé này đã rất thân thiết nhưng liệu mẹ nó có biết điều này không? Sẽ không hiểu lầm chứ?
Tôi giả vờ như không nhìn thấy cô Tề, cười rạng rỡ hơn, cố vớt vát: "Thử trêu chị một lần nữa xem, chị sẽ đánh nữa đấy!"
Không ngờ Lâm Phàm lại nhảy vào phòng nó để chơi điện tử, vậy là trò đùa thân thiết của tôi không được hồi đáp chút nào. Thật ngượng chết đi được!
Bản lĩnh khống chế cảm xúc của cô Tề đúng là đáng để tôi học hỏi. Rõ ràng cô ấy đã nhìn thấy nhưng vẫn hiền hậu hỏi tôi: "Cảnh Cảnh, con đói rồi hả? Có cần cô làm mì vằn thắn cho con ăn không?"
"Không cần đâu ạ!" Tôi lắc lắc đầu: "Cháu chỉ muốn mở tủ lạnh ra xem chút thôi, cháu không đói."
Ngay cả câu nói vớ vẩn như thế tôi cũng nói ra rồi, nhưng đến lông mi cô Tề cũng không buồn động đậy. Đúng là quá giỏi.
224.
Ba ngày nghỉ Tết dương lịch trôi qua rất nhanh, chúng tôi đến trường học thêm hai ngày là đến kỳ thi cuối kỳ.
Phân chí địa điểm thi vẫn giống như hồi thi giữa kỳ, tôi vẫn thi ở lớp 10-1.
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã đến trường. Tôi đứng ở trước cổng vừa uống sữa đậu nành vừa xem lại quyển ghi chép Toán mà Dư Hoài đưa một lúc lâu thì bác nhân viên của trường mới cầm chùm chìa khóa to đến mở cửa lớp 10-1.
"Chăm chỉ thế này cơ à! Đã ăn sáng gì chưa?" Bác ấy cười hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
"Dậy sớm thế này để ôn bài, chắc chắn sẽ thi tốt thôi." Bác ấy tiếp tục nói.
Tôi lắc đầu phủ nhận: "Cháu học không giỏi đâu."
"À!" Bác ấy nhìn rồi đánh giá tôi một lúc, sau lại nói tiếp: "Thảo nào đến đây sớm vậy! Nước đến chân mới nhảy chứ gì, bình thường không cố gắng học đi, lúc đấy bận làm cái gì hả?"
Liên quan gì đến bác chứ! Ban nãy ai là người khen cháu chăm chỉ đến sớm hả? Tôi nhìn bóng lưng còng còng của bác ấy gào thét mấy tiếng.
Dư Hoài và Lâm Dương phải gần sát giờ mới vội vã vào phòng thi. Dư Hoài mang nguyên cái đầu rối bù mới ngủ dậy, còn Lâm Dương không ngừng ngáp lấy ngáp để.
Thi môn Văn kết thúc nhẹ nhàng. Dư Hoài nói rất đúng, Văn làm tốt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phong thủy. Mỗi lần thi Văn xong, tôi đều không biết mình thi ra sao, dù gì những chỗ nào trống tôi đều đã điền kín hết. Đề bài môn Văn lại là mấy chuyện cũ mèm về sự chuyển hóa giữa thành công và thất bại. Tôi dám cá, trong mười bài thi thì có đến chín bài viết về câu chuyện Edison và mười nghìn cái đèn hỏng của ông ta.
Câu chuyện về Albert Einstein rảnh rỗi không có việc gì làm làm liền ba chiếc ghế xấu xí, câu chuyện về thượng tá Sanders* đã cầm tiền lương hưu nhưng không lo hưởng phúc mà lại chạy đi rán cánh gà, câu chuyện về Washington không biết vì sao cứ nhất thiết phải chặt cây anh đào của ông bố đi cho bằng được... Thực ra tôi cũng không biết những chuyện này là thật hay giả, cũng không biết từ bao giờ và thông qua con đường nào bản thân bắt đầu biết đến câu chuyện về những danh nhân vừa miệt mài chăm chỉ lại vừa kỳ lạ thế này. Thế nhưng, bây giờ bọn họ đều cố thủ trong bài thi của chúng tôi, được "bọc" lại bằng đủ loại câu từ, nhưng thực chất bên trong vẫn là một mớ mê muội mà thôi. Từ nhỏ chúng tôi đã hiểu rõ điều này rồi.
*Harland Sander là người sáng tạo ra món gà rán, hiện là món chính trong thực đơn của chuỗi nhà hàng ăn nhanh nổi tiếng thế giới KFC.
225.
11 giờ thi xong môn Văn, được nghỉ giải lao hai tiếng rưỡi. Tôi lấy bình giữ nhiệt và một gói bánh quy từ trong cặp ra, định tranh thủ thời gian giải lao này học thuộc lại mấy công thức đơn giản. Còn chưa kịp lấy quyển sổ ghi chép thì Dư Hoài đã kéo áo đồng phục của tôi từ đằng sau.
"Sao cậu không đi ăn cơm đi?"
"Nhà ăn đông quá." Tôi giải thích.
Dư Hoài chau mày: "Thế thì cũng không được chỉ ăn bánh quy, cậu không sợ bị nghẹn chết à?"
Ánh mắt tôi bị hai sợi tóc trên đỉnh đầu đang phất phơ trong gió của cậu ấy thu hút, vì thế có hơi mất tập trung.
"Hả? À, không bị nghẹn đâu, tớ có mang theo nước nóng rồi."
Cậu ấy bị tôi chọc cười: "Cậu đừng đùa nữa. Tớ và Lâm Dương định đến quán ăn đối diện trường ăn cơm, cậu cùng đi đi."
Tôi không thể không nói thật: "Tớ muốn dành chút thời gian để xem lại sách, không ăn bữa này thì cũng không chết đói được."
Không được nói với tôi, nước đến chân mới nhảy chẳng có tác dụng gì! Ánh mắt của tôi lộ ra sự hung ác trong lòng, lời nói vừa đến miệng Dư Hoài bị tôi lườm đến mức đành nuốt trở lại.
"Nhưng tớ từng nói sẽ mời cậu ăn cơm để cảm ơn mà! Tối hôm qua cuộc thi đã có kết quả rồi, cậu không muốn biết à?"
"Hả? Thật á?"
Lâm Dương từ đằng sau Dư Hoài đi tới, gật đầu cười với tôi.
"Thế cậu thi thế nào?" Tôi vội vàng hỏi.
"Vừa ăn cơm vừa nói, đi thôi!" Dư Hoài không nói lời nào liền kéo tôi ra ngoài.
Vì hôm nay thi, giờ nghỉ trưa khá dài nên cổng trường không đóng. Tôi đi đằng sau hai tên con trai cao to, trên đường đi nhận được đủ các loại ánh mắt tò mò. Đặc biệt là Lâm Dương, do đẹp trai nên dễ thu hút sự chú ý của mọi người, vả lại, cậu ta vốn dĩ quen biết khá rộng, đi vài bước lại gặp được người quen, thậm chí còn có không ít bạn nữ chủ động chào hỏi cậu ta. Tôi suýt nữa bị ánh mắt của mấy cô nàng đó nướng chín.
"Cậu trốn đi đâu thế?" Dư Hoài hoàn toàn không có cảm giác gì, vô cùng khó hiểu với hành động trốn đông trốn tây giả vờ làm người xa lạ của tôi: "Làm gì mà giống như hai anh công an nhân dân bọn tớ bắt được móc túi là cậu rồi đang giải về đồn thế?"
Tôi liếc xéo cậu ấy. Liên tưởng kiểu gì vậy? Cậu có bản lĩnh như thế sao lúc làm văn lại không nặn ra được tí nào hả?
Cuối cùng chúng tôi cũng đến quán ăn, nhưng lại không tìm được chỗ ngồi. Lớp 11, 12 đều thi cùng một ngày với chúng tôi, các anh chị năm trên còn ghét nhà ăn hơn cả tôi, họ thích ra ngoài ăn cơm, vậy nên cả quán ăn lúc này đông nghịt người.
Sau khi Lâm Dương đi "bán sắc", ba chúng tôi khó khăn lắm mới được bà chủ sắp xếp cho một chiếc bàn nhỏ trong góc. Sau khi gọi đồ ăn xong, cuối cùng tôi cũng có cơ hội hỏi Dư Hoài về kết quả cuộc thi học sinh giỏi.
"Đúng là thiên vị, sao cậu chỉ hỏi mỗi cậu ấy?" Lâm Dương nhìn tôi cười xấu xa.
Sau đó bị hai chúng tôi không thèm đếm xỉa đến.
"Tớ được giải Ba." Dư Hoài nói.
"Tối hôm qua bọn tớ đã ăn mừng rồi, thế nên hôm nay mới ngủ quá giấc thế." Lâm Dương cười, bổ sung thêm.
Trong nháy mắt cả gương mặt tôi tràn ngập nụ cười.
Tin này còn khiến tôi vui hơn cả tin tôi làm được hai câu cuối của đề Toán. Thật kỳ lạ! Lần đầu tiên tôi có cảm giác vui mừng chuyện chẳng liên quan đến mình. Trước đây bố mẹ tôi cũng có chuyện vui nhưng đó đều được coi là chuyện gia đình, tôi sẽ được thơm lây; sự buồn vui giận hờn yêu thương của bạn bè sẽ khiến tôi bận tâm, nhưng nếu tôi lấy vui buồn của họ trở thành vui buồn của tôi thì tôi thật sự không làm được.
Nhưng chuyện của Dư Hoài không giống vậy. Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
"Cậu có biết giải Ba này đồng nghĩa với gì không mà sao vui thế?" Lâm Dương cảm thấy kỳ lạ nên hỏi.
Phải rồi, nó có nghĩa gì nhỉ? Tôi nghi hoặc nhìn Dư Hoài, Dư Hoài hơi xấu hổ, biểu hiện trên mặt cậu ấy bây giờ giống y hệt lần đầu tiên trình bày ba định luật lớn của Johannes Kepler trong tiết Địa lý, kiểu như cố kìm nén sự đắc ý lại vậy.
"Được giải Ba toàn quốc là đã đủ tư cách ưu tiên xét tuyển vào đại học rồi! Mùa thu năm sau cậu ấy sẽ trở thành sinh viên." Lâm Dương mỉm cười tuyên bố.
Đôi đũa trong tay tôi suýt nữa rơi xuống đất.
226.
Bà chủ đích thân mang đồ ăn đến cho chúng tôi, chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy đồ ăn.
"Nào nào nào, lấy nước ngọt thay rượu. Trước tiên chúng ta hãy uống một cốc chúc mừng cái đã, chúc mừng Dư Hoài nhanh chóng thoát khỏi bể khổ của cấp ba, chuẩn bị trở thành một sinh viên đại học có thể yêu đương không cần giấu giếm nữa rồi!" Lâm Dương đổ đầy Coca cho chúng tôi, sau đó xung phong nâng cốc lên trước.
Lâm Dương đúng là một người có phong cách nhưng lại không kiêu căng, là một anh chàng đẹp trai vừa thân thiện lại vừa đáng yêu, giúp khuấy động bầu không khí mặc sự câu nệ của tôi và biểu cảm kỳ lạ của Dư Hoài.
Nhưng bây giờ tôi nhìn cậu ta lại vô cùng ngứa mắt. Trong lòng rất hỗn loạn, tôi run run nâng chiếc cốc lên, sau đó cố nặn ra một nụ cười vô cùng giả tạo nói với Dư Hoài mãi chưa chịu nâng cốc: "Chúc mừng cậu nhé, thật là...thật là tốt quá đi!"
Dư Hoài chau mày nhìn tôi, tựa như đang tỉ mỉ nghiên cứu nụ cười giả tạo sắp không giữ nổi trên khuôn mặt tôi. Đừng nhìn nữa được không? Tôi sắp khóc rồi. Tựa như tôi bị tin tức này đánh cho hoa mặt chóng mắt. Bầu không khí náo nhiệt trong quán ăn lúc này cách tôi rất xa, song tôi cũng chẳng biết nên phản ứng với "tin tốt" như thế này ra sao.
Ban nãy tôi nói tôi thật sự mừng cho cậu ấy, vậy hiện giờ tôi buồn vì cái gì?
"Lâm Dương, cậu đùa đủ chưa?" Dư Hoài bất lực đá Lâm Dương một cái.
Lâm Dương còn kiếm chế kém hơn tôi, cậu ta phì cười một tiếng, sau đó vừa cười ha ha vô cùng thoải mái đắc ý vừa chỉ và mặt tôi.
"...Sao đấy?" Tôi bị cậu ta trêu chọc đến ngốc luôn rồi.
"Là thế này." Lâm Dương ghé sát gương mặt tuấn tú đáng ghét lại gần tôi, cười híp mắt nói: "Giải Nhất, Nhì, Ba toàn quốc đều có cơ hội được ưu tiên xét tuyển. Nhưng đối với giải Nhì và giải Ba, xác suất vào Bắc Đại, Thanh Hoa tự nhiên sẽ ít hơn nhiều. Trường đại học không đủ tốt thì Dư Hoài nhất định sẽ không đi đâu. Cho nên, cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục học ở đây."
Theo lời của cậu ta, tai của tôi dần dần hồi phục lại như bình thường, không còn như bị ngăn cách bởi cái gì đó nữa.
"Vậy sao cậu lại nói như thế chứ..." Tôi ngơ ngác hỏi.
"Cậu nhìn vẻ mặt lúc nãy của mình xem, ha ha ha, nhìn vui thật. Có phải cậu thật sự cho rằng Dư Hoài sẽ đi thật không?"
Từ đầu đến cuối Dư Hoài đều im lặng lạ thường, cậu ấy không hề quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Lâm Dương.
"Chú trẻ, tớ và cậu có thù với nhau à?" Tôi nghiến răng nhìn cậu ta.
"Mấy lần tớ giúp cậu, cậu muốn biết gì tớ đều nói cho cậu hết, sau này cậu lại đều nói hết cho Dư Hoài, bán rẻ tớ một cách triệt để, cậu nói xem chúng ta có thù không?"
Nhớ đến chuyện Trần Tuyết Quân, tôi liền rụt cổ. Chuyện tôi bảo vệ phe Lâm Dương, thực ra "bảo vệ" cũng có chút...không hết mình. Nhưng mà Dư Hoài không đi nữa. Chốc xuống địa ngục chốc lên thiên đường, tim tôi không chịu nổi. Tôi lập tức cúi đầu ăn cơm, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Có điều đối với một học sinh lớp 10 mà nói, giải Ba đã là hiếm có lắm rồi!" Lâm Dương nói tiếp: "Điều này chứng tỏ Dư Hoài rất có triển vọng trên con đường thi cử này. Không hổ là đồ đệ của tớ."
Dư Hoài cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn Lâm Dương rồi hừ một tiếng: "Ai là đồ đệ của cậu hả?"
"Vậy chú trẻ, cậu được giải mấy?" Tôi hỏi.
Lâm Dương cười hì hì, gãi đầu.
"Tớ được giải Nhì. Chẹp, càng hiếm có hơn nha."
Tôi và Dư Hoài cùng cúi đầu ăn cơm, không ai muốn tiếp tục để ý tới cậu ta nữa.
227.
Lúc trở về phòng thi đã sắp 1 giờ, vốn dĩ Lâm Dương định gọi Dư Hoài cùng đi đá bóng với đám con trai lớp 10-2, Dư Hoài cũng đã đồng ý nhưng không hiểu vì sao lại nhìn tôi, sau đó nói mình muốn quay về lớp ngủ một lát.
Chúng tôi cùng nhau sánh vai đi trong đại sảnh rộng lớn, ánh nắng ban trưa chiếu lên người mang lại chút ấm áp.
"Vẫn nên chúc mừng cậu thêm một lần nữa. Cậu xem, tuy chỉ là giải Ba nhưng cậu cũng đã chứng minh được bản thân, cậu rất giỏi!"
Dư Hoài cười tự tin, không đáp lại.
"Nếu tớ cũng có thể tự cho mình sức mạnh thì tốt biết mấy!" Tôi cảm thán.
Cậu ấy nhìn tôi, bỗng nhiên giơ tay ra xoa xoa đầu tôi. Tôi giật mình, thấy vậy, cậu ấy lập tức thu tay lại.
"Cậu..." Tôi đỏ mặt.
"Đây là tớ đang truyền sức mạnh của người thắng cuộc cho cậu đó." Cậu ấy nghiêm túc.
...Thắng cuộc cái đầu cậu! Dư Hoài, cậu không biết xấu hổ à?!
Khi quay lại lớp học, tôi nhanh chóng bình ổn lại tâm tình ngổn ngang ban nãy, mở vở ghi chép ra. Mặc dù buổi trưa bị đả kích mấy lần nhưng bây giờ tôi vẫn cần phải tập trung tinh thần. Buổi thi môn Toán chiều nay rất quan trọng đối với tôi.
"Buổi thi Toán lần trước cậu cũng đâu lo lắng thế này?" Dư Hoài vừa gặm táo vừa xuất hiện đằng sau tôi.
"Cậu tránh ra đi." Tôi phất phất tay, đáp: "Tớ phải tập trung tinh thần. Lần thi này không giống lần thi trước đâu."
"Có gì không giống chứ?"
Bởi vì cậu đã tặng cho tớ quyển vở ghi chép này, bởi vì nửa sau học kỳ tớ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho môn Toán. Giống như cậu hy vọng kết quả cuộc thi kia sẽ cho cậu một sự hồi đáp và khẳng định, tớ cũng hy vọng thành tích môn Toán có thể cho mình một lý do để tiếp tục cố gắng. Song tôi không nói ra.
Dư Hoài nhìn quyển vở ô ly ghi chép Toán mà cậu ấy đưa cho tôi trên mặt bàn rồi cười, nói: "Để tớ giúp cậu."
Cậu ấy nói xong liền ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, lấy một tờ giấy trắng ra và viết một định lý đơn giản nhất ngay chính giữa trang giấy. Sau đó xuất phát từ định lý đó, từng chút từng chút một phát triển ra bốn phương tám hướng. Từng chương từng tiết khô khan trong sách Toán dưới bàn tay cậu ấy dần phát triển thành một cái cây trên mặt giấy.
Trước kia tôi đã từng rất cố gắng nghiên cứu vở ghi chép của Dư Hoài với khá nhiều dạng đề, có điều chỉ cần rời xa quyển vở này, phản ứng từ đầu đến cuối đều sẽ chậm mất nửa nhịp. Có rất nhiều công thức đều nhớ không đúng, chỉ có thể học vẹt. Cậu ấy nói liên tục giống như đả thông hai mạch Nhâm, Đốc* đủ loại quan hệ của hàm số và tập hợp cứ như vậy được ghi nhớ trong đầu tôi rất rõ ràng.
*Trong quan niệm của y học cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch quan trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).
Trong vô thức, cậu ấy đã giảng được hơn 40 phút nhưng tôi không cảm thấy dài lê thê.
"Cậu giảng cho tớ như thế này từ sớm thì có phải tốt không!" Tôi vừa cảm kích vừa nuối tiếc.
"Nếu bây giờ cậu cảm thấy đầu óc mình nhớ rất rõ ràng thì điều đó chứng tỏ cậu đã làm một lượng đề Toán kha khá, và cũng đã nắm bắt được một cách cơ bản những kiên thức riêng lẻ trong này rồi. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người mà."
Tôi cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy A4 từng ly từng tí, lúc này đây đã đầy những nét vẽ.
"Xem nhận rồi cất đi. Cẩn thận tí nữa bị giám thị hiểu nhầm là cậu quay cóp bài đấy."
20 phút nữa mới bắt đầu thi môn Toán, mọi người nối đuôi nhau đi vào lớp. Lâm Dương mang theo khuôn mặt đầm đìa nước tiến vào, vừa nhìn thấy tôi và Dư Hoài ngồi sánh vai nhau liền lại gần với gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng: "Có nhất thiết phải dính lấy nhau như thế không? Mọi khi hai người ngồi cùng bàn với nhau còn chưa đủ à?"
Dư Hoài đứng dậy đi về phía chỗ ngồi của mình, đáp: "Đừng có suốt ngày suy nghĩ linh tinh. Có thời gian thì nghĩ xem nên làm thế nào để cô trẻ của tớ để ý đến cậu ấy."
Đứng trên góc độ của một người ngoài như tôi mà nói, câu phản kích của Dư Hoài thật sự rất yếu ớt. Song kỳ lạ là Lâm Dương lại yên tĩnh vì ba chữ kia, trong nụ cười mạnh mẽ ấy lại thoáng nét ưu buồn.
"Cậu thì hiểu gì chứ!"
Lâm Dương ném lại một câu rồi đi về phía mấy bàn sau ngồi xuống.
Tôi lại xem tờ giấy kia rất lâu, cho đến khi giáo viên bảo mọi người mang cặp sách để lên bệ cửa sổ và trước bục giảng, tôi mới lưu luyến không nỡ rời mà cất nó đi.
Cặp sách của tôi và Dư Hoài để cùng với nhau. Khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, cậu ấy nhẹ nhàng nói với tôi một câu "Cố lên!"
Tất nhiên rồi. Tôi mỉm cười.
Làm sao có thể để cậu mất mặt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro