Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Mùa cô đơn.

61.

Buổi tối lúc ăn cơm, bố tôi lần đầu tiên không mở ti vi xem Bản tin thời sự.

Bởi vậy bữa ăn vô cùng yên tĩnh. Hai bố con mặt đối mặt, không nói câu nào vì con đang mãi ăn cơm.

Bố tôi làm rau diếp thơm*  là đỉnh nhất, tôi đang ra sức nhai thì bỗng dưng ông đặt bát cơm xuống và nói: "Cảnh Cảnh à, bố và cô Tề quyết định hôm Quốc khánh đi đăng ký kết hôn."

*Rau diếp thơm giống như rau xà lách chỉ khác lá đai không cuộn, lá càng lên cao càng nhỏ, nhẵn mềm, màu xanh.

Tôi cẩn thận nhai từng miếng cơm một, chầm chậm nuốt xuống.

"Vâng."

Ánh đèn trắng sáng đến mức chói mắt, gương mặt đối diện của bố...có chút không thực.

"Bố và cô ấy nghĩ kỹ rồi, cứ tiếp tục kéo dài mãi không hay lắm, mà cũng chỉ làm đơn giản thôi, cho nên không cần chuẩn bị quá nhiều. Vừa hay ngày Quốc khánh cả hai con đều được nghỉ, bố mời ông bà với họ hàng hai nhà đến cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi."

Tôi gật đầu, liên tục gắp thức ăn.

Bố tôi dường như không còn gì để nói nữa, bắt đầu bày vẽ hỏi tôi: "Con...không có ý kiến gì chứ?"

Tôi lắc đầu.

Người đàn ông trước mắt tôi hơi luống cuống, không biết phải nói gì thì mới có thể gỡ được hòn đá đè nặng trong lòng. Tôi đột nhiên hỏi mà không suy nghĩ gì: "Hai ngày trước khi kết hôn có đi công chứng tài sản không ạ?"

Ngay chính bản thân tôi còn ngỡ ngàng huống chi là bố tôi. Ông chầm chậm ngổm người dậy đi xới cơm, nồi cơm điện ở trong góc. Quay lưng lại với tôi, ông nói chậm rãi: "Cái đó không cần thiết. Sổ tiết kiệm, nhà cửa gì đó, tất cả đều riêng biệt, chỉ là đến ở cùng nhau như kiếm một người bạn đồng hành mà thôi."

Tôi giống như cô giáo Địa bị giẫm vào công tắc, ương bướng nói: "Bố vẫn nên làm một cái đi, cũng đâu làm tổn thương tình cảm gì của nhau."

Ông không nói gì, lúc này tôi mới phản ứng kịp, chẳng hiểu mình đang làm cái gì nữa. Đang định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì bố vừa đặt bát cơm vào tay tôi vừa đáp: "Ừ."

62.

Tối hôm đó, tôi chẳng những không bị mất ngủ mà còn đi ngủ từ rất sớm, cũng không gọi điện nói chuyện với mẹ.

Nhìn chằm chằm vào vở bài tập toán, tất cả những rắc rối gia đình cũng sẽ biến thành lời lải nhải của Chu Công*. Tôi đi tắm từ sớm, sau đó sấy khô tóc rồi lên giường ngủ.

*Chu Công là công thần khai quốc đời nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương lập ra nhà Chu, giành lấy quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Trong văn học Trung Quốc, các tác giả thường dùng điển tích Chu Công để ám chỉ giấc ngủ.

Nửa đêm bỗng dưng tỉnh dậy, cũng chẳng phải gặp ác mộng chỉ là muốn tỉnh dậy mà thôi, trong lòng tôi đang rất bất an.

Tôi bò dậy, phát hiện cốc trên bàn cũng đã hết nước nên muốn đến phòng khách rót. Nhìn lên đồng hồ, đã 2 giờ rưỡi sáng.

Trong phòng vẫn sáng đèn, cửa mở, những tia sáng màu cam chiếu xuyên qua khe cửa tạo thành một dải đường ngắn trên sàn nhà.

Tôi nhẹ nhàng bước sang đó, phát hiện bố quay lưng với tôi, đang ngồi trầm ngâm trên chiếc sô pha đơn hút thuốc.

Bố tôi xưa nay không hút thuốc, không uống rượu. Mặc dù ông làm cơ quan nhà nước nhưng bộ phận của ông không hề liên quan đến thế sự, cũng ít phải tiếp khách. Nhớ hồi cấp một, bạn bè nghe nói bố tôi không động chạm đến thuốc lá, rượu bia thì vô cùng ngưỡng mộ, luôn miệng nói bố tôi là "chính phái".

Khi đó tôi tự hào vô cùng. Không biết từ bao giờ tiêu chuẩn đánh giá bố mẹ trong tôi đã chuyển từ "chính phái" sang "biết nhẫn nại". Ngày nay những ông bố bụng phệ bàn chuyện công việc trên bàn ăn liên miên đến nửa đêm mới về được hưởng trọn sự ngưỡng mộ, thế nên bố tôi cũng dần bước ra khỏi vũ đài lịch sử của một phụ huynh ưu tú.

Tôi lặng lẽ nhìn khói thuốc vương vít dưới ánh đèn rồi bay lên cao, còn bố tôi chỉ đơn giảng ngẩng đầu nhìn lên phía khoảng không trắng xóa trên bức tường cao chót vót.

Vuông vuông, trắng trắng, hơi lóa mắt.

Đây là căn nhà ông bà nội để cho bố tôi, cũng đã được vài năm, lâu lắm rồi bức tường chưa sơn lại. Theo năm tháng, nó không còn trắng tinh như trước nữa. Còn khoảng tường trắng ấy là do từng có một bức ảnh được treo ở đó, nhưng giờ đây đã gỡ xuống. Bởi vậy, nó vẫn chưa bị bám bụi, vẫn sạch sẽ tinh khôi một màu trắng trong.

Ảnh cưới của bố mẹ tôi.

Khi hai người họ ly hôn, không ai gỡ bức ảnh đó xuống, chẳng biết có phải là do quên hay không. Tôi là người duy nhất chú ý đến điều đó nhưng cũng không có ý nhắc nhở họ.

Kết quả là vào buổi tối trước hôm tôi thi năm cấp hai, hai người họ vì tôi đăng ký đi tình nguyện, đi ôn tập và một loạt vấn đề khác mà nói chuyện, không tìm được điểm tương đồng. Mẹ tôi bất chợt nhìn thấy ảnh cưới treo trên tường, tức không thể làm gì được, bèn chỉ vào nó mà nói cái đồ chơi này còn treo ở đây làm cái gì?

Bố tôi cũng tức giận không kém, chẳng nói chẳng rằng giẫm lên bàn gỡ ảnh cưới xuống rồi vứt vào đống đồ tạp nham trên tầng thượng

Sau đó để lại một khoảng tường trắng như vậy.

Tôi không biết mình đứng ngẩn người trước cửa bao lâu, đến khi bố tôi ngoảnh lại, kinh ngạc nhìn tôi...

Khuôn mặt ông dưới ánh đèn rất mệt mỏi.

"Bố, ngủ đi thôi." Tôi nói.

Giả vờ như không hề nhìn thấy ông khóc.

63.

Bỗng dưng tôi lại chẳng muốn nói chuyện gì cả.

Cuối tháng Chín, chúng tôi đón chào Olympic mùa thu, ở trên sân vận động mà thầy Trương Bình vẫn luôn lấy làm tự hào. Tôi nhìn xa xăm về phía khán đài, các anh chị khóa trên đang cặm cụi làm đề, có lẽ đó cũng chính là hình ảnh tương lai của tôi.

Chỉ có đám học sinh khối 10 chúng tôi mới rảnh rỗi đi luyện tập mốt hai mốt, hô khẩu hiệu, mặc trang phục đội duyệt quân danh dự vô cùng ngay ngắn, nghiêm trang mà thôi. Khối 11 và 12 đều không quy định trang phục bắt buộc, mọi người chỉ cần đi một vòng là hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi nhấp nhổm nhìn về phía Dư Hoài, những tên con trai tham gia đủ các môn, trước ngực và sau lưng dùng kim băng để gắn số vận động viên, dáng vẻ tràn đầy sinh khí đó khiến hai mắt tôi như sắp dính thành một.

Dĩ nhiên Hàn Tự cũng tham gia chạy 800m và 4×100m tiếp sức. Tôi rất nghi ngờ thân hình mỏng manh kia của cậu ta liệu có vì vậy mà anh dũng hy sinh không. Tất nhiên những lời này không thể tùy tiện nói trước mắt Giản Đơn được.

Thầy Trương Bình rất vui, Giản Dơn cùng Beta và đám bạn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi này: viết đơn tuyên truyền cũng những vần thơ buồn nôn chết người gửi lên ban tổ chức, nếu được chọn thì lớp sẽ được cộng thêm điểm...Chỉ có tôi mới có thể nghe ra lòng cảm mến ngọt hơn cả bánh Oreo kèm trái tim trong bài "Ủng hộ vận động viên chạy 800m" của Giản Đơn.

"Cậu thíc cậu ta đến thế à? Chẳng qua chỉ la một tên mặt trắng có thành tích học tập tốt thôi mà?!"

Cậu ấy cuối cùng yên vị trên chỗ của mình, thở dài nói chầm chậm.

Giản Đơn và Beta là thành phần thiểu số ở Chấn Hoa làm tôi cảm thấy hết sức thoải mái. Nhìn khuôn mặt họ, bạn sẽ không bao giờ phải liên tưởng đến tờ bảng điểm.

Có thể là vì thành tích của họ đều kém giống tôi.

Cậu ấy đôi khi khó tính nhưng giọng vẫn rất dịu dàng, rất giống nhà truyền giáo đang giúp tôi rửa não.

"Cái gì mà tên mặt trắng chứ! Trắng không phải là một cái tội, cậu không hiểu cậu ấy. Tớ biết có rất nhiều người thấy cậu ấy kiêu ngạo, nhưng thực ra không phải như vậy, cậu ấy vốn không phải là một người hoạt bát mà! Cậu ấy cũng không hề ích kỷ, cậu xem không phải cậu ấy cũng tham gia cuộc thi lần này à? Không như một vài bạn, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào làm đề. Dư Hoài đứng trên bục giảng kêu gọi mọi người đăng ký tham gia, thế mà chẳng ai thèm quan tâm. Hơn nữa, thực ra tớ biết cậu ấy từ lâu rồi, chỉ là cậu ấy không biết mà thôi. Từ bé cậu ấy đã vô cùng ưu tú, tớ nghĩ, người như thế, hơi kiêu ngạo cũng dễ hiểu..."

Tôi đành phải nhắc Giản Đơn: "Cậu lại nói câu trước đá câu sau rồi."

Cậu ấy hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến tôi, vẫn đang đắm chìm trong lịch sử trưởng thành của Hàn Tự: "Vả lại, cậu ấy thật ra rất lương thiện, thường xuyên giảng bài cho tớ. À, cậu ấy giỏi các môn tự nhiên nhưng thành tích ngoại ngữ cũng rất tốt, cũng sắp thành huyền thoại rồi đấy. Hàn Tự không phải là mọt sách, cậu ấy thích chơi game, lúc lên lớp thường chơi NDS*, cậu biết NDS là gì không?"

*Nintendo DS (thường được gọi tắt là NDS hay DS) là một hệ máy chơi game cầm tay, được phát triển và chế tạo bởi Nintendo, đã được phát hành vào năm 2004 ở Canada, Hoa Kỳ và Nhật Bản.

Tôi có cảm giác bản thân không cẩn thận đã giẫm vào công tắc của cậu ấy rồi.

64.

Nhưng tôi lại rất ngưỡng mộ cậu ấy.

Tôi phát hiện ra bản thân hình như có cảm nắng một người, nhưng tôi lại không dám chắc, càng không dám giống như Giản Đơn, đường hoàng mà nói ra.

Tháng Chín sắp kết thúc rồi.

Thành tích của tôi vô cùng lẹt đẹt. Bố sắp kết hôn, còn mình tôi lại phải ngồi cạnh một tên nhóc "tỏa nắng" muôn phần, tự dưng lại cảm thấy không vui.

Bạn biết đấy, thực ra, thời tiết khiến con người ta buồn nhất, chính là trời trong nắng vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro