Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều tuyệt vời nhất của chúng ta-Chương 6

NO. 26

Buổi tối ta nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh ta khi còn bé một nhà ba người cùng nhau.

Ta lặng lẽ cầm lấy điện thoại trong phòng. Cha ta đang ở phòng khách xem ti vi, hẳn là không nghe được.

Ta bấm số, âm thanh điện thoại quay số mới vừa kết thúc, liền được nhận.

"Xin Chào " mẹ ta âm thanh vẫn như cũ rất có tinh thần. Thế nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái, điện thoại di động của mẹ không có báo tên sao? Gọi điện thoại mẹ không phải cha ta thì chính là ta, nói cái gì"Xin chào" a?

"Mẹ?"

Bên kia dừng lại một lúc, "Nha, là con a."

Nguyên lai mẹ ta đang đợi điện thoại khách hàng, điện thoại di động mới vừa rung, liền nhận, căn bản không có xem là ai.

"Làm sao , có chuyện gì?"

Ta do dự , cuối cùng đem lời xin lỗi lại nói ra, "Mẹ, ngày hôm nay là con không đúng, con. . . . . ."

Mẹ ta đánh gãy lời ta, "Được rồi được rồi, trẻ con biết cái gì, con nếu như liền vì cái này, cái kia không cần thiết. Chuyện của người lớn con không hiểu, chuyện chính mình để ý nhiều hơn là được . Mẹ trước tiên cúp máy, mẹ còn có việc, mẹ sợ một lúc khách hàng điện thoại lại không được."

Ta thở dài một hơi, mẹ ta vẫn là mẹ ta.

Khả năng là cảm giác lời nói của mình quá nhanh, mẹ chậm lại ngữ điệu, "Ngày hôm nay không có thời gian, mẹ hay là ngày mai con lại gọi đi, còn chuyện khai giảng . . . . . . Mẹ xem một chút có thể nghĩ đến cái gì lại dặn con. Con muốn lên cao đẳng , cũng không phải đứa nhỏ , học bù ban cũng được, sau này phát triển đúng mục tiêu mới tốt. . . . . ."

Mẹ ta dừng lại rất nhiều lần, thật giống dòng suy nghĩ cũng rất hỗn loạn, ngược lại ta là người nghe không hiểu mẹ ta đến cùng muốn nói điều gì.

"Mẹ."

"A?"

"Con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Nói!" lại gấp lên.

"Con không muốn chuyển ban, lớp chúng con chủ nhiệm cũng rất tốt , mẹ đừng bận tâm được không?"

Mẹ ta nửa ngày không lên tiếng, "Chính là con tự mình quyết định đi, hôm nào bàn lại. Mẹ cúp máy."

Ta thở dài một hơi.

Trong đầu xuất hiện dĩ nhiên là khuôn mặt Dư Hoài.

Hắn cười hì hì, như là đùa giỡn, rất tùy ý, nhưng lại phi thường chân thành.

Chúng ta ngồi cùng bàn.

Câu nói này là thiện cảm duy nhất của ta tại Chấn Hoa. Những cha mẹ một mặt sốt ruột kia mong con hóa rồng, nhất định muốn cho con một mặt lạnh lùng, tương lai ba năm, ta nghĩ ta sẽ vì chính mình ăn vụng linh dược Thẩm Sằn mà trả giá đi.

Chí ít còn gặp được một thiếu niên, đơn thuần.

Ta không biết cha mẹ ta mỗi người bọn họ muốn gì, cũng không biết bọn họ hi vọng ta trở thành hạng người gì, hay cái kia đã đều là không trọng yếu . Ta là người may mắn lấy thân phận tiến vào trường học cũng không thuộc về ta, sau lưng lại bị sắp xếp đến hoàn toàn thay đổi gia đình xa lạ, mà chính ta, thật giống lập tức liền từ vực cao rớt xuống, ai cũng không phát hiện ta .

Ta bởi vì Dư Hoài mà cảm thấy cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời.

Hay bởi vì một bình coca bay khí mà mất mát.

Dễ dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp cùng kinh hỉ nhất chính là người xa lạ, bởi vì ngươi đối với hắn không có kỳ vọng.

Dễ dàng khiến người ta cảm thấy đau lòng với bi ai nhất chính là người thân, bởi vì ngươi thương bọn họ.

Ta chỉ là đột nhiên muốn nắm lấy người xa lạ mà thôi.

Cha ta đột nhiên gõ gõ cửa, đi tới, nói, dì Tề nhắc nhở bố mới nghĩ đến, Cảnh Cảnh a, ngươi có muốn hay không muốn mua điện thoại di động?

Ta một thoáng từ trên giường nhảy lên.

Ta là cái người rất nông cạn, hiện tại ta bắt đầu thích gia đình với sinh hoạt như vậy. Lại như ta học sơ trung bạn bè nói, cha mẹ ngươi về mặt tình cảm khiến ngươi bị thiếu hụt, ngươi rất có khả năng là người ham vật chất.

Ta nguyện ý làm người có tiền mà EQ bằng 0, thật sự.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống mới

NO. 27

Đầy hứng thú chúng ta nhìn xung quanh hướng đám học sinh mới này, túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ bình luận , là học sinh lớp 11 , đồng phục học sinh là màu xanh sẫm.

Đầy hứng thú hướng lớp chính mình với lớp cách vách nhìn xung quanh, thi nhau chụp ảnh , là học sinh lớp 12 , đồng phục học sinh màu lam nhạt.

Thời gian chung đụng càng dài, đối với mình hứng thú càng lớn.

Chúng ta này là quân quân không chính quy dưới sự chỉ huy của chủ nhiệm lẫn vào biển người màu xanh, phảng phất như ngòi bút máy đâm vào. Trong bọc sách trống trơn , bởi vì tài liệu vẫn chưa phát xuống, bên trong chỉ có vài tờ tính toán, một cái notebook, một cái hộp bút chì, còn có một camera. Song khi thời điểm ta xa xa mà tiến đến Dư Hoài cũng hướng hắn chào hỏi , đầu tiên nhìn chú ý tới , là sách của hắn.

Rất phong phú .

"Ngươi cầm cái gì đến rồi? Túi thuốc nổ sao?"

Đối với ta cái này không buồn cười , hắn rất phối hợp khom lưng cúi đầu bày ra một bộ"Không thể nói không thể nói" vẻ mặt thần bí, giơ ngón trỏ lên ở bên mép phát ra âm thanh "Xuỵt" .

Hắn một hơi thổi tới trên mặt ta, sau đó cười hì hì xoay người đi xếp hàng .

Nhưng lưu lại ta một người đứng tại chỗ không thể động đậy.

Ta cũng không biết ta làm sao , lỗ tai lại có chút nóng lên.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 28

Không cẩn thận nhìn thấy cách đó không xa có một học tỷ lớp 11 mặc áo khoác đồng phục màu xanh sẫm tựa lên thanh xà ngang nhìn ta, khuôn mặt thanh tú trắng nõn hướng ta cười đến, ý tứ sâu xa.

Rõ ràng là không có mở miệng nói cái gì, lại một mực dùng loại ánh kia dày dặn kinh nghiệm nhìn ta, khiến ta từng trận chột dạ. Ta lúng túng hướng nàng vẫy vẫy tay, hướng người cùng học tỷ chào hỏi.

"Em là học sinh mới?" Vị học tỷ giọng nói không lớn, thế nhưng nghe rất hay .

"Học tỷ tốt." Ta cúi đầu khom lưng.

"Uy, Lạc Chỉ!" Một nữ sinh tóc ngắn chạy tới khoác lên vai vị học tỷ, áo khoác đồng phục học sinh bay bay , "Cậu thấy không, bên kia, có một học sinh lớp 10 nhuộm tóc màu đỏ, đầu húi cua, màu nâu đỏ rất đặc biệt, tai trái còn mang đinh tai, rất soái!"

Học tỷ kia tên cái gì Chỉ đưa ánh mắt từ trên người ta thu hồi lại, so với nữ sinh bên cạnh nhiệt tình, nàng vẻ mặt cũng rất bình thản, chỉ là gật gù nói, "Thế à."

"So với anh Bành lớp chúng ta còn soái hơn. Thực sự là hậu sinh khả úy a!"

Học tỷ khẽ mỉm cười, có chút ý vị của Gia Cát Khổng Minh chỉ điểm giang sơn.

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một làn sóng càng hơn một làn sóng cường."

"Ngươi đang làm gì thế?" Ta còn ở tại chỗ cười khúc khích, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dư Hoài hào hứng chạy tới tìm ta , "Đội ngũ đều sắp xong rồi , ngươi còn ở chỗ này làm cái gì?"

"Này này!" Ta kích động lôi tay áo của hắn nhiều lần muốn nói với hắn câu nói vừa nãy nghe được, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, phát hiện vị học tỷ kia lại đang cười, xa xa nhìn chúng ta, như thầy chủ nhiệm lén lút bắt gian cười âm hiểm.

Nhưng mà định thần nhìn lại, nụ cười kia bên trong tràn đầy đều là ước ao, thật giống người có kinh nghiệm nhiều năm, bây giờ nhìn thấy chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới thanh xuân, thổn thức mà vui mừng.

Ta bị ý nghĩ quỷ dị chính mình dọa sợ rồi, cúi đầu cân nhắc, quên mất tay đang véo cánh tay Dư Hoài .

Một lát sau mới ý thức , nhanh buông tay xin lỗi, hắn nhưng lại bày ra một bộ thẹn thùng , hơi nhỏ giọng quát lớn nói, "Sắc lang!"

Ta buông tay, "Ta thật oan, không chiếm được tiện nghi gì, liền bị vu oan."

Hắn kêu to, "Ngươi cái gì cũng đều sờ rồi!"

Ta cũng oan khuất kêu to, "Nhưng là cảm giác không tốt!"

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 29

Khai giảng ngày thứ nhất các bạn học nam nữ đùa giỡn lẫn nhau đã là phong tục.

Học tỷ nói rất đúng. Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Hắn đỏ cả mặt nói, "Xếp hàng!"

Sau đó ta theo sau mông hắn hướng ban năm đi tới. Ngẩng đầu lên, bóng lưng lảo đảo của nam sinh mang áo T-shirt màu đen chặn hơn nửa tầm nhìn của ta, bất quá lại rất có nhịp điệu.

Ta cũng không phải là một người hoạt bát, lại vào lúc này đứng ở trong đội ngũ, ta cũng không có hứng thú gì chủ động chào hỏi hay tự giới thiệu mình trước mặt bạn học mới, đương nhiên nếu như có bạn học nào chủ động bắt chuyện, ta nhất định cũng vui lòng đáp lại.

Thế nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Dư Hoài, ta liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, tuy rằng không hiểu rõ, nhưng chúng ta lại có cảm giác quen thuộc.

Ta từ túi sách móc ra camera, nâng đến cao , góc độ hơi hướng phía dưới, hướng mỗi hướngmà chụp loạn bảy, tám tấm.

Sau đó ở loa phát thanh vang lên tiếng nói chán ngấy của MC, cúi đầu chăm chú xem kỹ mấy bức ảnh vừa chụp.

Có khi lại trùng hợp chụp được nhân vật đặc biệt, có khi chụp được chỉ là biển người mênh mông.

Ở trong một đám bạn học mặt mày vô cảm, lại có một cô gái xinh đẹp nghiêng đầu, mang theo tò mò nhưng lại cực lực che giấu nhìn kỹ hướng nhìn của bạn học nữ phía trước cách đó không xa lại có một bạn học nam rất soái .

Còn có một nam sinh lớp 11, trên người là đồng phục học sinh khuôn mặt nhiều mụn, giơ lên một chân đá vào mông của người nam sinh đứng phía trước.

Còn Dư Chu Chu, vẫn cúi thấp đầu, mặt không bộc lộ cảm xúc chỉ có thể nhìn thấy nửa gò má. Mà ngay khi cô không chú ý tới phía trước, nam sinh lại quay đầu nhìn lén cô, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng tựa hồ không phải là đang cười.

Thần kỳ nhất chính là, ta cư nhiên hướng vị học tỷ kia chụp. Một đám bạn học cười vui vẻ chỉ có học tỷ kia nghiêm túc, trầm mặc,nhưng đôi mắt lại dặc biệt sáng ngời, chuyên chú nhìn người nào đó —— nhưng người mà học tỷ nhìn kia lại không có trong ảnh.

Đột nhiên nghe được âm thanh,chim bồ câu bay thành đàn bay qua đỉnh đầu. Ta ngửa đầu, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, không có gì che đậy,màu xanh thuần túy , khiến người ta nghẹt thở.

Ta nhẹ nhàng đem camera ôm vào trong lồng ngực, không biết là bị làm sao bắt đầu có chút sầu não.

Camera của ta thật giống con mắt của Thượng Đế. Chúng ta ở nhân gian tầm thường, chỉ nhìn thấy một phần của chính mình,nhưng nó lại có thể đứng ở chỗ cao bắt lấy tất cả mọi người trong nháy mắt và cũng biến mất trong nháy mắt, sau đó để những chuyện xưa phía sau lộ ra từng chút tinh tế.

Thế nhưng ta lại không bắt được.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 30

"Than cái gì a, ngày đầu tiên khai giảng, sao không phấn chấn vậy chứ?" Dư Hoài ở bên cạnh ta, không dám lớn tiếng nói chuyện, khẩu khí như tên trộm .

Ta đem camera đưa cho hắn, hắn bắt đầu xem từng bức ảnh.

"Đây chính là ngươi vừa nãy chụp được hả ?"

"Đúng vậy, ngươi nhìn ra chút gì không?"

Hắn đem mặt tiến đến gần camera.

" Mặt ngươi che hết rồi, cách màn hình xa một chút!"

Dư Hoài nghe tiếng, lại không làm theo, trực tiếp đem mặt áp sát vào màn ảnh, làm ta tức giận đến trợn tròn mắt, mới cao hứng cười .

"Ngươi chụp lung ta lung tung , có thể nhìn ra cái gì?"

Ta lắc đầu, "Đơn thuần mới là tốt."

"Vậy ngươi nói đi, trong này có cái gì?"

"Câu chuyện."

"Đùa cái gì?"

Ta đoạt lấy camera chuyển đến bức ảnh mấy người kia, đem những góc nhỏ không đáng kể đều miêu tả cho hắn xem.

"Ngươi không cảm thấy mấy người này đằng sau họ đều có một câu chuyện sao?"

Hắn cũng rất chăm chú phỏng đoán một phen, lại dùng giọng điệu khinh bỉ nói, "Có thể chỉ là trí tưởng tượng của ngươi quá cao thôi."

Ta đang muốn phát điên, hắn lại đến bồi một câu, "Cũng có thể có."

Dư Hoài mắt nhìn dưới mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên, lại khôi phục nụ cười toe toét.

"Ngươi nói xem, người ta tham gia kéo cờ nghi thức, có phải là vì có thể quang minh chính đại nhìn lén người mà bình thường không dễ dàng nhìn thấy, hoặc là có thể nhìn thấy nhưng cũng không dám trắng trợn nhìn kỹ người kia a?"

Ta bị câu này làm cho đứng hình .

Sau đó lại nói tiếp một câu, "Ngu ngốc, nghi thức kéo cờ là chủ nghĩa yêu nước giáo dục thanh thiếu niên, ta tới tham gia mục đích rất thuần túy, ngươi đừng có mà qua mặt ta."

Hắn cười to, cái đề tài này hay là quên đi .

Nhưng mà mấy phút sau đó, ta thế nhưng lại chìm vào trong lời nói của hắn không thoát ra được.

Tuy rằng ta xưa nay chưa từng tự mình hiểu quá nhiều, thế nhưng cũng biết, vào lúc trong giờ học kết thúc nghi thức kéo cờ lại có rất nhiều người mong đợi.Trong biển người mênh mông , bọn họ đều có thể ánh mắt cố định đến người kia tìm kiếm thăm dò người kia , đem nghi thức dài dòng vô vị biến thành một hồi ký ức độc nhất.

"Vì thế nên hạnh phúc nhất vẫn là người bên cạnh a."

Ta cảm thán một câu không đầu không đuôi . Ta nghĩ tới cha ta, tình yêu của ông đến tột cùng là sống hay chết bây giờ ta đã không thể suy đoán, nhưng mà ta biết, hạnh phúc nửa đời sau của ông không ở bên ta, cũng không ở bên mẹ ta. Ông muốn quãng đời còn lại người dắt tay đi cùng, là dì Tề. Dì ôn nhu, người ở bên cạnh ông.

Dư Hoài cười hì hì, tiếp lời, "Thiếu gia ta vẫn luôn ở đây a."

Ta không làm cho hắn mất mặt, quay đầu mỉm cười.

"Chấn hoa lấy 'học kì mới, cuộc sống mới, nghi thức hoan nghênh học sinh mới nhập học, hiện —— tại —— bắt đầu ——"

Ta đột nhiên phát hiện được, là như vậy, gia đình ta một nhà ba người, hướng về ba phương hướng khác nhau, bắt đầu cuộc sống mới của từng người.

Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời.

=============Xin lỗi mọi người a~~ dạo này bệnh lười của mị lại phát tác rồi............Thật sự xin lỗi mọi người vì tiến độ quá chậm như thế này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên mị edit truyện a~~ mị sẽ cố gắng khắc phục cái bệnh lười này, chương sau sẽ có sớm ạ, mị thật sự xin lỗi. Mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ truyện của mị......Xie xie========================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: