tiễn em một đoạn đường
Tôi tiễn người một đoạn đường, năm tháng sau này, không hẹn ngày tương ngộ
Ngày hôm ấy, tôi đưa người ra sân bay. Hành lý vốn không nhiều, chỉ vỏn vẹn một cái balo nhỏ và một chiếc vali không quá lớn
Người bảo người muốn về lại nơi ấy, tìm một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành, trồng một vườn hoa hướng dương, đợi đến mùa xuân năm sau có thể ngắm hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời rồi
Người còn bảo cuộc đời này có quá nhiều hối tiếc, tâm vốn đã trống rỗng, chỉ muốn cô độc một mình. Làm lại những điều mà trước kia người chưa từng làm được cho cô ấy. Dùng đoạn năm tháng sau này bù đắp những lỗi lầm thuở thiếu thời. Hi vọng cô ấy ở trên cao xanh có thể nhìn thấy
Nửa đời trước của người quả thực đã trải qua quá nhiều thương hải tang điền. Chỉ sợ dùng câu chữ cũng không diễn tả hết. Vốn dĩ nghĩ rằng tôi có thể lắp đầy những khoảng trống bên trong người, xoa dịu đi những nỗi đau kia. Đến cuối cùng, tôi còn chẳng biết, trong lòng người, rốt cuộc nơi nào sâu nhất, nơi nào đau nhất. Thật chua xót
Buồn vui ly hợp của đời người chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt. Người bước qua cửa phòng chờ, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, vẫy tay chào, tạm biệt, tạm biệt, hóa ra lại là ly biệt
Chớp mắt một cái, tôi đã đi qua hết hợp tan của đời người rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro