Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Dương Tử im lặng một lúc rồi nói: "Nghĩ không ra"

Tiêu Chiến: "..."

Cậu chưa từng dỗ dành bất kỳ nữ sinh nào cả, cậu cảm thấy lòng kiên nhẫn của bản thân đang bị thử thách rất lớn.

"Vậy việc cậu muốn làm". Cậu nghiêm túc nói, giọng điệu có hơi ngượng nghịu vì anh chưa từng phải nói như vậy bao giờ.

"Tớ muốn...". Tiếng khóc nức nở của Dương Tử dừng lại khoảng chừng hai giây, rồi nghiêm túc nói: "muốn ăn kem.."

Tiêu Chiến:...? "Cậu vẫn nên khóc tiếp đi". Tiêu Chiến từ chối không thương tiếc.

Dương Tử: "..."Đúng là quỷ ma mà.

Bởi vì đau bụng kinh nên buổi tối Dương Tử lên giường ngủ từ sớm

Trong chăn bông mềm mại hơi ấm dần lan tỏa, cơn đau cũng từ từ biến mất.

Dương Tử im lặng nhìn trần nhà tối om, vốn cho rằng sau trận đả kích đó, đêm nay cô sẽ khó chịu tới mức mất ngủ, nhưng không ngờ cô chẳng thấy sao cả.

Có thể bởi vì cô đã ở trên lưng Tiêu Chiến khóc một hồi lâu, cảm xúc cần phát tiết đều đã phát tiết, nên sau đó giống như chẳng có gì xảy ra cả.

Suy nghĩ lẫn lộn, Dương Tử bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại trong phòng vẫn tối om, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, cô mở điện thoại ra xem một chút, hiện tại chỉ mới 3 giờ sáng, vẫn còn sớm...

Ngày hôm sau, Dương Tử vẫn đi học giống như bình thường, vừa tới phòng học, Kiều Kiều lập tức giữ cô lại hỏi: "Hôm qua cậu bị gì vậy? Không nói tiếng nào đã chạy đi, biết tớ lo lắng tới mức nào không!"

"À, thật sự xin lỗi." Dương Tử quên mất giải thích lý do với cô ấy, có hơi xấu hổ nói: "Đột nhiên tớ có việc, cho nên...các cậu đã tìm được người khác thay tớ rồi phải không?"

"Chúng tớ không tìm người khác, là dựa vào bản thân để giải quyết đó!" Kiều Kiều kiêu ngạo nói, sau đó cô ấy nhỏ giọng nói: "À cậu có biết không? Tiêu Chiến đã giúp cậu viết báo cáo, từ khi nào mà quan hệ các cậu tốt vậy?"

Dương Tử cảm thấy rất kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"

"Tớ lừa cậu làm gì chứ!"

Sau khi nói chuyện với Kiều Kiều vài câu, Dương Tử quay về lại chỗ ngồi.

Tiêu Chiến đã tới từ sớm, hôm nay anh mặc áo thun màu đen, khẩu trang vẫn che đến mũi như cũ, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Anh rũ mắt đọc sách tiếng Anh, tư thế có chút nhàn hạ, nhưng lưng lại rất thẳng, trên tai còn đeo tai nghe, chắc là đang luyện nghe.

Vốn dĩ Dương Tử muốn hỏi anh về chuyện báo cáo, nhưng nhìn thấy anh như vậy, nhìn sao cũng giống là người sẽ giúp đỡ cô.

Không, cũng không chắc.

Ngày hôm qua anh còn định đưa cô về đến ký túc xá nữa

Nghĩ tới đây, Dương Tử càng chắc chắn Tiêu Chiến là người ngoài lạnh trong nóng, là người xấu có lòng tốt.

"Ngày hôm qua thật sự cảm ơn cậu." Dương Tử nhét cặp sách vào hộc bàn, nhìn anh nói cảm ơn: "Nghe nói cậu còn giúp tớ viết báo cáo nữa? Lần sau tớ sẽ viết lại cho cậu."

"Không cần." Tiêu Chiến ngừng lại một chút, nhướng mày lên nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Cơ thể cậu sao rồi?"

"Hả." Dương Tử hơi kinh ngạc: "Đã tốt lắm rồi, cậu quan tâm đến tớ vậy sao."

Giọng điệu Tiêu Chiến bình thản: "Tôi sợ cậu phát sốt."

"..."

Sau khi Dương Tử tĩnh dưỡng, ngày hôm sau tinh thần thoải mái đi học, dọc theo đường đi nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt.

Bởi vì cô tới sớm nên phòng học không có nhiều người, nhưng Tiêu Chiến vẫn là người tới sớm nhất, Dương Tử đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi với anh.

"Xin chào!"

"...Chào."

Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Tử tinh thần phấn chấn như vậy, hiếm khi cô không mặc đồng phục học sinh, mà mặc ngắn tay màu lam nhạt mát lạnh, mái tóc đen mềm mại xõa ở phía sau cổ, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, làn da để lộ bên ngoài mỏng manh trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, đẹp hơn bất cứ lúc nào Tiêu Chiến từng nhìn thấy cô trước đây.

"Cậu..." Tiêu Chiến dừng lại một chút, không biết phải hình dung cảm xúc lúc này như thế nào: "Phát sốt sao?"

"Cậu mới phát sốt!" Dương Tử trừng mắt nhìn anh, cũng may là tâm trạng cô tốt nên mới không so đo với anh.

"Tớ có mang theo một chút đồ ăn vặt, cậu có muốn ăn không?" Cô vừa mở khóa kéo cặp sách, vừa hỏi.

Sau đó Tiêu Chiến nhìn thấy cô lấy từ cặp sách ra một túi bánh quy, còn có một hộp chocolate, cộng thêm hai chai sữa, cùng với ba gói khô bò...

Đúng là một chút đấy.

"Không cần." Tiêu Chiến không thèm ăn: "Tôi không thích ăn đồ ăn vặt."

"Đừng mà, cậu nhìn đi, ăn rất ngon đó." Dương Tử tận lực đề cử: "Chỉ là có hơi ngọt."

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt mong chờ sáng lấp lánh của cô, bất giác nói: "... Cái nào ngọt?"

"À...Chocolate và Macaron." Dương Tử cầm lên nói.

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn mấy món đồ ăn vặt này, mỗi loại đều đóng gói rất cẩn thận và đẹp mắt, đương nhiên giá trị cũng rất mắc.

Anh chọn một món tương đối bình thường trong đó: "Chocolate là được."

Dương Tử đưa Chocolate cho anh: "Nhìn không ra cậu thích ăn ngọt đó."

Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Em gái tôi thích."

"Vậy thử thêm cái này đi." Dương Tử lại đưa thêm khô bò cho anh, cười tới mức đôi mắt híp lại: "Tớ tận lực đề cử đó."

Bên kia sân vận động, lớp 12A1.

Đã lên lớp 12, nên tiết thể dục thường là để cho học sinh thả lỏng thể xác và tinh thần, thầy giáo thể dục cũng không làm bọn họ cảm thấy khó xử, chỉ để cho bọn họ khởi động một chút, rồi lại chạy một vòng xung quanh sân, sau đó sẽ kêu lớp phó thể dục phát bóng rổ và bóng chuyền cho bọn họ, để cho bọn họ hoạt động tự do.

Sau khi các nam sinh lấy được bóng rổ thì hào hứng đi tới sân bóng rổ, các nữ sinh thì cứ hai người một đội cùng nhau chơi bóng chuyền.

Khi Dương Tử chơi bóng chuyền với Kiều Kiều, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng lưng cao gầy cô đơn của Tiêu Chiến.

Chắc là thể lực của anh rất tốt, khi người khác chạy ba vòng thì cả người đều là mồ hôi, còn anh ngay cả hơi thở vẫn ổn định như cũ, vẫn là dáng vẻ bất động như núi.

Dường như các nam sinh chơi bóng rổ có ý định kêu anh nhưng lại không dám đến gần, một mình anh ngồi lưng vào tường, anh mặc sơ mi ngắn tay màu đen, cổ thon dài trắng nõn, anh đeo tai nghe, khuôn mặt hơi cúi xuống, mái tóc đen mượt xõa bên tai, khuôn mặt vì ngược với ánh sáng nên không thể nhìn rõ được, như vậy lại càng tăng thêm mấy phần cô đơn.

Tiêu Chiến là một thành viên cực kỳ ngang ngược trong lớp, luôn bị cho ra rìa, tính cách lạnh nhạt khiến cho anh không có bạn bè, nhưng nhờ thành tích học tập mà anh càng nổi bật hơn, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua được.

À, đúng rồi, khuôn mặt gây sốc đó đã khiến cho anh nổi tiếng khắp toàn trường.

Dương Tử im lặng suy nghĩ, nhìn thấy anh lẻ loi ngồi ở đó, lòng thương hại bắt đầu dâng lên, sau khi nói với Kiều Kiều thì cô cầm bóng chuyền đi tìm anh.

"Này, nếu cậu không có gì để làm, có muốn chơi bóng với bọn tớ không?" Dương Tử nhìn anh mỉm cười, môi hồng răng trắng.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn cô: "Tôi không chơi."

"Tớ biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà." Dương Tử bĩu môi: "Không phải tớ đã nói, cậu như vậy là không được, có biết cái gì gọi là đoàn kết với tập thể không? Chỉ biết học tập thì cũng vô dụng thôi!"

Dương Tử vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ Mã Quốc Phú đã giao cho cô.

"Đi thôi." Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Chiến, ý muốn kéo anh đứng dậy: "Thời điểm nên chơi thì vẫn phải chơi.

Tiêu Chiến nhìn thiếu nữ rõ ràng là đang quan tâm anh nhưng vẫn giả bộ hung dữ, lông mày hơi nhướng lên, vậy mà lại không đẩy cô ra, thành thật đứng dậy đi theo cô.

Cách đó không xa, sau khi Lưu Dương Bình nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, lúc nãy hắn mời Tiêu Chiến đánh cầu lông thì bị từ chối, nhưng tại sao Dương Tử lại rủ chơi được vậy?

Chẳng lẽ người này thích chơi bóng chuyền hơn sao?

Mà sau khi Tiêu Chiến tỉnh táo lại, nhìn thấy Dương Tử đang tính dẫn anh đi đâu, bước chân hơi dừng lại, giọng điệu có hơi khác thường: "Cậu muốn dẫn tôi đi chơi bóng chuyền sao?"

Hơn nữa còn là chơi cặp với nữ sinh.

"Không thì sao chứ?" Dương Tử nói như lẽ đương nhiên: "Tớ và các nam sinh trong lớp không thân, cũng không thể mang cậu đi chơi bóng rổ được?"

Vừa nói xong giống như là một lời thành sấm, có một trái bóng rổ bay tới rất nhanh.

"Cẩn thận!" Có người hô to.

Dương Tử vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy có quả bóng rổ đang bay thẳng về phía mặt cô, sợ tới mức không thể động đậy được.

Đột nhiên có ai đó kéo cô về phía sau.

Đến khi Dương Tử phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã đứng sau lưng Tiêu Chiến, anh đang giơ tay lên chặn bóng lại.

Cảnh tượng này nhìn rất quen thuộc...

Dương Tử nhìn nhìn bóng lưng của anh tới mức ngẩn người.

Bóng rổ đập vào tay anh rồi rơi xuống mắt đất.

Quả bóng là bay từ chỗ Cố Dữ tới.

Cả phòng im lặng một lúc lâu.

Tiêu Chiến hơi híp mắt lại, nhìn Cố Dữ mặt lạnh đi tới.

"Xin lỗi, tôi khống chế bóng không tốt."

Đầu tiên Cố Dữ nhìn thoáng qua Dương Tử đang tránh phía sau Tiêu Chiến, cố gắng kiềm chế cơn giận, đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang Tiêu Chiến.

Vừa nãy hắn nhìn thấy hai người đi chung nên mới không cẩn thận mất khống chế.

Vì sao Dương Tử lại tình nguyện đi chung với tên này, mà không muốn làm quen với hắn? Hắn thật sự nghi ngờ cô đang cố tình chọc giận hắn.

Hơn nữa rõ ràng là hắn nhắm bóng về phía Tiêu Chiến, nhưng không nghĩ tới nó lại bay về phía Dương Tử, vô duyên vô cớ lại cho tên này ra vẻ.

"Xem động tác của cậu, có vẻ cũng biết chơi bóng rổ phải không?" Cố Dữ nhìn Tiêu Chiến cong khóe miệng, cực kỳ khiêu khích.

"Sao, có muốn cùng tôi chơi một trận không?"

"Cậu đừng để ý tới hắn." Dương Tử nhíu mày, kéo Tiêu Chiến rời đi: "Để cho hắn tự mình chơi đi."

Nhưng không ngờ, kéo không được.

Tiêu Chiến nhìn về phía Dương Tử đi tới, các nữ sinh tụ tập lại với nhau, các cô nhẹ nhàng cùng nhau chơi bóng chuyền, cậu một trái tôi một trái, khuôn mặt luôn mỉm cười, mềm mại yếu ớt.

Anh thử tưởng tượng cảnh tượng bản thân trộn lẫn trong đó, sau khi im lặng một lúc lâu, anh khom lưng nhặt quả bóng vừa khéo lăn tới chân mình, thản nhiên nhìn Cố Dữ.

"Tới."

Dương Tử: "..."

Nghe thấy Tiêu Chiến muốn chơi bóng rổ với Cố Dữ, các nam sinh A1 và A3 đều trở nên hào hứng, dứt khoát đổi thành trận đấu của hai lớp, ngoại trừ hai người bọn họ, thì mỗi lớp cử thêm ba người ra chơi chung.

Bầu không khí trên khán đài cực kỳ sôi nổi, vậy mà Cố Dữ lại muốn thi đấu, đối phương còn là học thần trong lời đồn, giữa sân rất nhiều học sinh ngừng lại việc đang làm, chạy tới xem.

Ngay cả thầy giáo thể dục cũng tới xem náo nhiệt, cười ha hả nổi hứng làm trọng tài, còn cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

So với bầu không náo nhiệt bên ngoài, bầu không khí trong sân sắp đóng băng tới nơi, nhóm do Cố Dữ đứng đầu giống như là hổ rình mồi nhìn bọn họ, dáng vẻ của mỗi người đều giống như đã trải qua rất nhiều trận đấu, cảm giác áp chế cực kỳ mạnh mẽ.

Cơ thể Lưu Dương Bình run rẩy, nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến đang bình tĩnh đứng bên cạnh: "Người anh em, tôi chơi bóng rổ rất tệ, phải làm sao đây?"

"Tùy tiện đánh thôi." Tiêu Chiến thờ ơ nói.

"..."

Ngọn lửa chiến tranh sắp bùng phát, Cố Dữ lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến đứng đối diện, dáng vẻ làm gì giống như đang chơi bóng, rõ ràng là đang muốn đánh nhau.

Khi thầy giáo thể dục thổi còi, trận đấu bắt đầu, các nam sinh trong sân bắt đầu di chuyển.

Kiều Kiều khẩn trương xem trận đấu, hỏi Dương Tử: "Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?"

Dương Tử không quá quan tâm đến trận đấu này, nhàm chán nói: "Cố Dữ."

Kiều Kiều: "Sao cậu vẫn còn nghiêng về phía cậu ta như vậy chứ!"

"Không phải nghiêng về, mà cậu cảm thấy nam sinh lớp chúng ta có ai chơi bóng rổ giỏi không?"

"..."

Đúng thật, chơi cho vui thì còn được, nhưng so với đám Cố Dữ thì đúng là kém xa. Tuy Dương Tử vừa chuyển đến trường không lâu, tuy nhiên mỗi lần đến giờ giải lao cô đi dạo ở sân vận động đều thấy đám người Cố Dữ chơi bóng rổ.

Bất quá Tiêu Chiến vẫn là làm cho Dương Tử sáng mắt, vậy mà anh thật sự chơi cũng không tệ lắm.

Anh lớn lên cao gầy, tốc độ cùng phản ứng cũng rất nhanh, biểu hiện cực kỳ xuất sắc, ánh mắt người xem ánh mắt cũng dần từ trên người Cố Dữ chuyển sang anh, nhìn thấy anh cướp được bóng trong tay Cố Dữ, tất cả đều "ồ" to.

"Wow, tên Tiêu Chiến này lợi hại như vậy sao? Còn tưởng rằng cậu ta học tập tốt thì chỉ là con mọt sách thôi chứ."

"Đúng vậy, không nghĩ tới cậu ta còn văn võ song toàn, chỉ tiếc tính cách quá là lạnh lùng..."

Nhưng chỉ có một mình Tiêu Chiến lợi hại thì cũng vô dụng, đồng đội đều đang kéo chân anh, Tiêu Chiến truyền bóng thì không một ai tiếp được, lần nào cũng bị đối thủ cướp bóng, người duy nhất đáng tin cậy trong đội chính là Tô Triết, nhưng hắn ta chỉ là kẻ phản bội, căn bản là không thèm phối hợp, còn cố ý làm rối loạn đội hình.

Không bao lâu, đội bọn họ đã rơi vào thế hạ phong, Cố Dữ đã ghi điểm được vài trái, đẹp trai soái khí, khiến cho khán đài không ngừng hoan hô, một lần nữa kéo ánh mắt mọi người về phía hắn.

Khán đài đều đàn hét —— "Cố Dữ! Cố Dữ!"

Hiện tại Dương Tử cảm thấy rất phiền khi nghe thấy cái tên này, cố gắng dời ánh mắt lên người Tiêu Chiến, nhìn thấy anh dứt khoát từ bỏ đồng đội, một mình chiến đấu hăng hái, lưng anh đã ướt một mảng lớn, mái tóc trên trán không ngừng đổ mồ hôi, liên tục chảy xuống mặt, khẩu trang cũng bị ướt nhẹp, nhìn qua có chút chật vật.

Đúng thật, chơi cho vui thì còn được, nhưng so với đám Cố Dữ thì đúng là kém xa.

Cố Dữ liếc mắt nhìn anh, vốn dĩ trái bóng đang nhắm về phía rổ, đột nhiên lại chuyển hướng về phía mặt Tiêu Chiến.

Dây thần kinh phản xạ của Tiêu Chiến rất tốt, theo bản năng nghiêng đầu né, nhưng vẫn là bị đập trúng một chút.

Khi quả bóng lướt nhanh qua mặt anh.

Sự việc này xảy ra trong chớp mắt, cả trưởng không ai phản ứng kịp.

Dưới ánh nhìn chăm chú của khán đài, Tiêu Chiến che má phải lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Có người hít sâu một hơi, bầu không khí yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Bên ngoài, Dương Tử nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến, ngơ ngác mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro