Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Khi Dương Tử quay lại phòng học, cả lớp vẫn còn đang học bài.

"Sao cậu về trễ vậy?" Kiều Kiều thắc mắc nhìn cô.

"Tớ đi hỏi vài đề không biết."

Dương Tử thuận miệng trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống, híp mắt nhìn vào thời khóa biểu ở góc bảng đen: "Tiết đầu tiên là tiếng Anh sao?"

Kiều Kiều: "Ngữ văn mà, cậu đi tới văn phòng xong rồi mất trí nhớ luôn à?"

"Tớ nhìn lộn sang thứ ba."

Dương Tử cầm xấp đề môn toán nhét vào hộc bàn, rồi lấy sách ngữ văn ra đọc, lúc này đầu óc của cô có chút không yên, lơ đãng liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi của Tiêu Chiến.

Nhưng lại phát hiện ở đó không có ai ngồi cả!

"Sao Tiêu Chiến vẫn chưa tới vậy?" Dương Tử buột miệng nói.

"Giờ cậu mới phát hiện sao." Kiều Kiều cũng nhìn sang, nhỏ giọng nói: "Không chỉ cậu ấy, Tô Triết cũng không tới."

Dương Tử đợi một lúc nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Thì sao chứ?"

"Cậu đúng là không để ý chuyện gì cả." Kiều Kiều phàn nàn nói: "Cậu không biết chuyện Tiêu Chiến bị ức hiếp sao?"

"Cậu ấy? Bị ức hiếp?" Dương Tử ngẩn người, có chút không tin được: "Cậu chắc là không nói ngược lại chứ?"

Nhìn không ra Tiêu Chiến là loại người sẽ bị bắt nạt đó.

"Hơn nữa có liên quan gì tới Tô Triết vậy?"

"Chậc chậc, đã nói cậu không biết nhiều chuyện là gì mà."

Thừa dịp giáo viên không có ở đây, Kiều Kiều bắt đầu liên tục nói mấy tin đồn bát quái đó.

Dương Tử nghe xong thì hiểu được đôi chút.

Đơn giản mà nói thì Tô Triết thích ủy viên Lưu Lộ trong lớp, nhưng người ta chỉ thích học tập mà thôi, căn bản là không quan tâm đến Tô Triết, ngược lại rất hâm mộ Tiêu Chiến, có khoảng thời gian liên tục tìm anh hỏi bài, tuy rằng Tiêu Chiến không quan tâm đến cô ta, nhưng mối thù vẫn được thành lập.

Hiện tại Tô Triết luôn gây chuyện với Tiêu Chiến, vốn dĩ hắn ta là trùm trường, nhưng vì yêu nên đã đi cửa sau để vào lớp chuyên, vẫn ngựa quen đường cũ thích chơi trò lưu manh.

"Lúc trước, Tiêu Chiến vừa mới làm xong thì lại không thấy bài thi đâu cả, hoặc bút của cậu ấy biến mất một cách ly kỳ, nghe nói là bị người ta ném vào xô nước trong WC." Kiều Kiều thần bí nói: "Muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu, hiện tại Tô Triết và Tiêu Chiến đều không ở đây, nói không chừng là đang đánh nhau rồi..."

Sau khi Dương Tử nghe xong thì cứng họng.

"...Tại sao không nói cho giáo viên chứ?"

Kiều Kiều: "Thôi đi, có giáo viên nào quản được chứ, trong nhà Tô Triết có hậu đài, lúc trước còn có vài người bị ép thôi học rồi đấy"

Đầu óc Dương Tử rối bời, lúc này nghe thấy Kiều Kiều thốt lên: "Eo ôi"

"Có chuyện gì vậy?"

Kiều Kiều: "Có người nhắn vào nhóm lớp nhìn thấy Tiêu Chiến bị đám người Tô Triết bao vây lại, giống như chuẩn bị hội đồng ở WC nam tầng 3 đó."

"..."

Dương Tử hít sâu một hơi, chống bàn đứng dậy: "Giao cho cậu một nhiệm vụ, mau nói chuyện này với giáo viên đi."

"Hả?" Kiều Kiều chưa kịp phản ứng lại, thì thấy cô đã rời đi, vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Dương Tử dứt khoát không quay đầu lại: "WC."

Cùng lúc đó tại một góc hẻo lánh trong WC nam tầng 3.

Tô Triết mang theo hai thằng đàn em chặn đường đi của Tiêu Chiến, hắn ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.

Tiêu Chiến bình tĩnh ngay cả lông mày cũng không nhíu, thản nhiên hỏi bọn họ: "Chỉ ba tụi bây thôi à?"

Anh đổ thêm dầu vào lửa, rất nhanh cả ba người đều bị chọc cho điên tiết. Tên đàn em tóc vàng tức giận nói: "Anh Triết, đừng nói nhiều với nó nữa, trực tiếp đánh đi, cứ lột sạch quần áo của nó rồi đăng lên mạng, em không tin là nữ thần của anh vẫn còn mê nó!"

"Đúng vậy!" Tên đàn em khác cầm lấy gậy

Lời của bọn họ khiến cho tâm trạng Tô Triết thoải mái hơn một chút, không hề có ý tốt siết chặt nắm tay nhìn Tiêu Chiến, cười nhếch miệng: "Đúng vậy, chúng ta phải vạch trần khuôn mặt xấu xí này của nó, mất công mỗi ngày nó đều phải giả vờ."

Hắn ta vừa nói xong thì giơ nắm đấm lên.

"Tách—"

Đột nhiên âm thanh chụp hình vang lên, khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.

Một nữ sinh mặc đồng phục, dáng người mảnh khảnh, giơ điện thoại cao nhắm thẳng về phía bọn họ.

"À, không cần thận ấn nhầm nút chụp ảnh." Cô cười ngượng nhìn bọn họ: "Xin lỗi, các cậu có thể nói lại mấy lời lúc nãy một lần nữa không? Tôi muốn quay video lại."

"Dương Tử?" Tô Triết vừa liếc mắt một cái là nhận ra cô, tức giận nói: "Cmn nó cậu tới đây làm gì, chán sống rồi đúng không?"

"Anh Triết, để em đi xử lý nó!"

Tên đàn em tóc vàng nhìn thấy bản thân bị chụp ảnh lại, tức giận muốn hộc máu nhìn về phía Dương Tử: "Con đàn bà thối kia, khôn ngoan thì mau đưa điện thoại cho tao, không thì tao sẽ lột sạch mày cùng với tên này rồi ném vào WC đó!"

Dương Tử cất điện thoại vào, giơ cục gạch cô giấu sau lưng lên cao, lớn tiếng nói: "Cậu không được tới đây!"

Trước khi tới đây cô nhìn thấy ở góc hành lang có đống gạch, nên tiện tay lấy một cục để phòng thân.

"...Cmn!" Tên đàn em tóc vàng sợ tới mức lùi về sau: "Mày...mày không được xúc động, bình tĩnh!"

Dương Tử cũng lùi về phía sau, kéo dãn khoảng cách với hắn ta: "Cậu...cậu cũng đừng lại đây, tôi sẽ rất bình tĩnh!"

Tiêu Chiến, Tô Triết: "..."

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống mấy đứa gà đánh nhau vậy trời?

"CMM!"

Đúng lúc này, tên đàn em cầm gậy đột nhiên chạy về phía Dương Tử, Tô Triết muốn ngăn cũng không kịp.

Dương Tử nhìn tên kia thật sự cầm gậy tới muốn đánh cô, tốc độ lại nhanh như vậy, bây giờ uy hiếp cũng không còn kịp nữa, cô cũng không thật sự dám lấy gạch chọi người khác, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cơn đau trong dự đoán vẫn không thấy đâu cả.

Dương Tử lặng lẽ mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, vậy mà Tiêu Chiến lại xuất hiện bên cạnh cô, dáng người cao gầy, tấm lưng thẳng tắp che chở cho cô.

Dương Tử sững người.

Tiêu Chiến đưa tay trái lên đỡ một gậy cho cô, nhỏ giọng phát ra tiếng rên nhẹ, nhưng anh không đợi một giây nào cả, lập tức đảo khách thành chủ cầm lấy cây gậy đó, ném thẳng xuống đất.

Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên bị nhận một cú đấm trời giáng vào mặt, đau tới mức hắn ta kêu liên tục, máu mũi cũng chảy ra.

Dương Tử há hốc miệng nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, đang thanh thản phủi bụi trên người xuống, nhỏ giọng nói: "Thì ra là cậu biết đánh nhau à, sao không nói sớm một chút, làm hại tôi giống như đồ ngốc vậy!"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cô: "Chẳng lẽ cậu không phải sao?"

"Này!" Dương Tử cắn răng nói: "Rõ ràng tôi tới đây cứu cậu, sao cậu lại không nói lời nào dễ nghe một chút vậy? Đúng là sói mắt trắng!"

"..."

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn cô mấy chục giây, sau khi im lặng một lúc lâu, anh có chút ngượng ngùng dời ánh mắt sang phía khác, giọng nói nhẹ nhàng tới mức không thể nào nhẹ nhàng hơn: "Cảm ơn."

Giọng điệu cứng đờ, nhìn ra được anh có chút không được tự nhiên.

"Cậu nói gì vậy?" Dương Tử tò mò nhìn anh: "Lặp lại lần nữa đi, tôi không nghe rõ."

"Không nghe rõ thì thôi." Tiếc là Tiêu Chiến không cho cô cơ hội đó, rất nhanh ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, giống như là hoa phù dung sớm nở tối tàn.

"Kẹo kiệt."

Lúc này cuối cùng Kiều Kiều cũng cùng giáo viên chạy tới, theo sau có rất nhiều học sinh đi theo nhiều chuyện, trong đó có cả Chu Tử Duyệt.

"Có chuyện gì vậy?" Mã Quốc Phú nhìn tên đàn em chảy máu mũi kia, bàn tay run rẩy chỉ vào: "Là do ai làm?"

Tiêu Chiến trả lời rất nhanh: "Tô Triết."

Vẻ mặt Tô Triết ngây ngốc: "Hả?"

Dương Tử gật đầu liên tục: "Đúng vậy, vừa rồi cậu ta còn muốn gạch ném tụi em nữa!"

Tô Triết: ???

Chu Tử Duyệt nhìn Dương Tử và Tiêu Chiến bị mọi người bao vây xung quanh, cả hai sóng vai đứng cạnh nhau, người ngoài đều cảm thấy cả hai rất thân mật.

Mã Quốc Phú gọi Tiêu Chiến, Dương Tử và đám Tô Triết tới văn phòng, sau đó vội vàng đuổi những người không liên quan quay về lớp học.

Dương Tử rất giỏi trong việc nói chuyện với giáo viên, cô cũng không trông cậy tên mặt lạnh Tiêu Chiến này nói được lời nào hay, còn chưa đợi đám Tô Minh phản ứng, thì cô đã đánh đòn phủ đầu tố cáo hành động độc ác của bọn họ, bao gồm cả việc bọn họ thường xuyên ức hiếp Tiêu Chiến.

"Thầy ơi, là do các cậu ấy ức hiếp người trước! Thầy vừa mới kêu em quan tâm đến lớp trưởng, thì ngay sau đó đã để cậu ấy bị ức hiếp, em sợ bản thân chỉ chậm một giây thôi thì cậu ấy đã không còn, nên em không hề nghĩ nhiều mà xông thẳng tới..."

Dương Tử nói cực kỳ sống động hơn nữa còn rất gieo vần.

Tiêu Chiến nhìn cô gái đứng trước mặt đang nói chuyện thay mình, lông mày hơi nhướng lên, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác lạ, rõ ràng vừa rồi ở WC còn sợ tới mức run rẩy, hiện tại lại giống như được thần linh nhập vào vậy.

Khóe môi của anh bất giác cong lên.

Ngược lại với anh, sắc mặt của Tô Minh cực kỳ khó coi nếu không đứng trước mặt giáo viên thì hắn ta đã xông lên đánh người từ sớm rồi!

Rõ ràng cả hai tên đàn em kia cũng không phục.

"Chúng em ức hiếp cậu ta ở chỗ nào chứ? Chúng em mới là người bị hại được chưa? Còn bị cậu ta đánh tới mức chảy máu mũi!"

Dương Tử cãi lại ngay: "Đó là chúng tôi phòng vệ chính đáng."

"Được rồi, thầy cũng đã hiểu được đại khái rồi, các em mau ngừng lại đi." Mã Quốc Phú cực kỳ đau đầu, sau đó ông tìm thêm vài học sinh chứng kiến, bọn nó đều nói không khác với Dương Tử bao nhiêu, nên lúc này ông mới bắt đầu phát hỏa với đám Tô Triết.

"Các cậu thật là vô pháp vô thiên, làm gì có dáng vẻ của học sinh chứ!"

Ông giữ đám Tô Minh lại để gọi điện cho phụ huynh, rồi thả cho Dương Tử và Tiêu Chiến về lớp.

Khi đi ngang qua, Tô Triết không kiềm được cơn giận, âm thầm nói vớiTieeu Chiến: "Mày nhớ kỹ bản mặt mày đó!"

Tiêu Chiến chẳng buồn quan tâm.

Nhưng lỗ tai thính của Mã Quốc Phú lại nghe được, trừng mắt nhìn: "Em còn dám uy hiếp bạn học? Không muốn đi học nữa sao?"

"..."

Tô Triết tức giận nhưng cũng không dám nói gì nữa.

"Nể mặt thầy chủ nhiệm, sau này tôi sẽ miễn cưỡng che chở cho cậu." Sau khi Dương Tử sắp xếp xong, lên tiếng nói lại.

"À." Tiêu Chiến nói chuyện không hề có chút chân thành nào: "Vậy tôi cảm ơn trước."

"..." Dương Tử nhẫn nhịn, lấy một cái chai gì đó từ trong cặp sách ra: "Cậu mau vén tay áo bên trái lên đi."

"?" Tiêu Chiến vẫn không cử động, lạnh nhạt ngước mắt nhìn.

"Tay áo đó!" Dương Tử lúng túng nói: "Không phải tay cậu đã bị gậy đánh trúng sao?"

Cô cảm thấy hơi tội lỗi vì cô nên anh mới bị thương, khi đi theo tên đàn em chảy máu mũi tới phòng y tế cầm máu, cô đã mua thêm chai dầu rum về.

Tiêu Chiến hơi ngẩng người, thật sự anh đã quên mất chuyện này, tuy rằng có hơi đau nhưng anh đã quen với những vết thương này nên đối với anh nó chẳng là gì cả.

Khi anh định nói không cần thì trên khuôn mặt ngượng nghịu của cô gái xuất hiện vẻ lo lắng, anh hơi dừng lại một chút, sau đó lại ngoan ngoãn xắn ống tay áo trái lên.

"A...quả nhiên là bị bầm rồi." Dương Tử nhìn cánh tay của anh bị bầm một mảng lớn, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng, cảm giác áy náy của cô càng tăng cao, cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của anh: "Có đau không?"

Tiêu Chiến nhìn hàng mi rũ xuống của cô, giống như nhị hoa, tạo thành bóng vòng cung phía dưới, khi cô cúi đầu, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ hắt vào, trên khuôn mặt trắng nhỏ được tô thêm một lớp màu vàng, khiến cho ngũ quan càng thêm dịu dàng, cả người đều toát ra vẻ ấm áp.

Anh im lặng quan sát, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Đau sao?" Dương Tử sợ tới mức cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể: "Bây giờ thì sao?"

Tiêu Chiến tiếp tục phát ra tiếng.

"Không phải chứ, vậy mà vẫn còn đau sao?" Lê Niệm buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt hẹp dài của Tiêu Chiến hơi híp lại, trực giác của cô cho biết anh đang cười.

"Cậu chơi tôi?" Dương Tử phát hiện bản thân bị lừa, tức giận tăng thêm lực, nhanh chóng bôi lên vết thương: "Đúng là tôi không nên đối xử dịu dàng với cậu!"

Tiêu Chiến để cho cô trút giận, bản thân cũng không cảm thấy giận, sau khi xong việc anh thoải mái thả tay áo xuống, còn chỉnh lại khẩu trang: "Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro