Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Vì một số lí do, nên Dương Tử phải cùng bố mẹ chuyển đến thành số Y sinh sống. Do đó nên cô phải chuyển trường.

Ngày tựu trường đầu tiên tại trường Đại học X.

"Sau khi vào ký túc xá, con về phòng cất hành lý rồi mới tới làm thủ tục nhập học nhé! Nhớ mang theo CMND và giấy báo nhập học. Sống ở ký túc xá nên thân thiện, hòa đồng, mẹ sẽ đón con sau giờ học vào ngày thứ Sáu". Bà Mã đưa hành lý trên tay cho Dương Tử và dặn dò cô vì đây là lần đầu tiên cô sống ở ký túc xá.

"Được rồi, được rồi, con biết rồi, mẫu thân đại nhân. Đừng lo, con có thể tự mình làm thủ tục nhập học, cô con gái thông minh và lanh lợi của mẹ có thể tự mình làm được". Cô nhanh chóng lấy túi xách của mình trên tay bà Mã, rồi quay lại chỉ vào con đường đông đúc trước mặt bà Mã rồi nói: "Mẹ ơi, nếu mẹ không di chuyển xe đi thì các xe phía sau sẽ bấm còi đấy".

Vì là ngày nhập học nên các bậc phụ huynh chở con của mình đến trường. Mặc dù có các chú bảo vệ đang hướng dẫn, nhưng trên đường có quá nhiều xe, nhìn có vẻ hơi hỗn loạn.

Bà Mã miễn cưỡng lái xe đi sau vài lời khuyên của cô con gái.

Bước vào cổng trường, bởi vì tháng chín thời tiết vẫn còn rất nóng, hơn nữa bây giờ đã là hơn hai giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Dương Tử đội mũ lưỡi trai đã mồ hôi nhễ nhại.

Vì nhà cô ở thành phố Y, thành số lân cận của trường Đại học X, nên từ nhà cô đến Đại học X chỉ mất hai giờ lái xe. Cảm giác nóng nực không thể giải thích được khiến cô thầm thì thầm: "Đó là lỗi của mình khi khăng khăng bảo với bố sẽ trở về sau bữa trưa, trời nóng quá!". Lúc này, ông Dương đang ở nhà thoải mái bật điều hòa, xem tivi thưởng thức cuối tuần liền bị hắt xì.

Sau khi bước vào cổng trường, cô ngước mắt lên và nhìn thấy đằng xa xa là 4 ký tự được cắt tỉa trên dãy cây xanh – "Trường Đại học X". Giờ phút này, trong lòng cô rất vui vẻ, cái cáu kỉnh do trời nóng bức cũng quên sạch.

Trường Đại học X là trường Đại học tốt nhất của tỉnh, cô đã phải vượt qua "kì thi Cao khảo" được đồn đại là khó nhất thế giới trước khi cô vào học.

Theo tấm biển dán trên thân cây bên đường trong khuôn viên trường, cô bước đi về phía trước. Khi đi ngang tòa nhà dạy học, cô nhìn thấy trong trường có sáu tòa nhà dạy học, mỗi tòa nhà được nối với nhau bằng một hành lang tròn. Đi qua sân bóng rổ và sân chơi, và một khu vườn nhỏ cuối cùng cũng đến khu ký túc xá. "Không sai, đó là tòa nhà Jingya". Trên bảng thông báo nhập học cho biết, tòa nhà Jingya là ký túc xá dành cho nữ sinh, còn tòa Jinghe là ký túc xá dành cho nam sinh. Bước vào sảnh ở tầng 1, cô ấy đã tìm thấy phòng ngủ của mình dựa trên mẫu sơ đồ bảng thông báo.

Đến phòng ngủ, cô nhìn quanh phòng ngủ, thấy một cô gái mặc bộ đồ thể theo màu xanh nhạt đang dọn giường ở đó, hai chiếc giường và bàn học đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra còn có một chiếc giường trống chắc là của cô ấy.

Với tính cách quen thuộc, cô nhanh chóng tìm hiểu về người bạn cùng phòng của mình. Cô gái mặc bộ đồ màu xanh nhạt tên là Vũ Kiều Kiều, là người thành phố X, tính cách hơi trầm tính và biết kiềm chế. Nhưng đây chỉ là ấn tượng đầu tiên, nếu Dương Tử biết sau khi làm quen, cô ấy trông như thế nào, chắc chắn bây giờ cô sẽ không nghĩ như vậy. Hai người bạn cùng phòng còn lại là Chu Phàm Phàm và Kiều Hân, họ từng là bạn học thời Trung học cơ sở, cả hai đều ở thành phố này. Họ đến siêu thị bên ngoài trường học để mua đồ. Sau khi Dương Tử thu dọn đồ đạc, cô cùng với Kiều Kiều đi làm thủ tục nhập học.

Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học cũng đã gần 6 giờ chiều, khi Dương Tử và Kiều Kiều đến nhà ăn, họ nghe thấy một tiếng động lớn và tiếng bước chân khi họ rời khỏi khu vực giảng dạy. Trước khi Dương Tử kịp phản ứng, một nhóm lớn người mặc đồng phục xanh và trắng đi qua cô, cô và Kiều Kiều buộc phải đi về phía trước. Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học và cuối cùng đến một nơi khoáng đãng, Kiều Kiều kéo cô ấy ra đám đông.

"Đó là nhóm sinh viên năm ba và năm tư của trường. Họ bắt đầu giờ học sớm hơn chúng ta". Vì Kiều Kiều đã học ở trường này được hai năm, nên cô hiểu khá rõ, trước khi Dương Tử hỏi, Kiều Kiều đã ngay lập tức giải thích cho cô ấy.

Nhìn thấy nhóm người đang đi về hướng nhà ăn, Dương Tử đã có thể tưởng tượng được khi đến đó sẽ đông đúc như thế nào rồi. "Tớ không nghĩ rằng thời điểm này là thích hợp để đến nhà ăn ăn tối, để những tiền bối ấy lắp đầy bụng mình trước đã, cậu nghĩ thế nào?".

"Cậu nói có vẻ đúng".

Sau đó, họ nghe đài phát thanh trong khuôn viên trường, đi dọc theo con đường rợp bóng cây cạnh tòa nhà dạy học và vừa đi vừa trò chuyện.

Mặc dù mặt trời đã dần lặn nhưng buổi tối khuôn viên trường vẫn còn oi bức, bọn họ vừa đi đến bên cạnh khu phức hợp, Kiều Kiều nhìn thấy các bạn học trung học cũ liền đi tới chào hỏi, Dương Tử đứng đợi cô ấy ở chỗ cũ.

Khu phức hợp cách xa khu dạy học, nên tiếng đài phát thanh của trường ngày càng nhỏ. Điều trở nên rõ ràng hơn là âm thanh của nhạc piano phát ra từ phòng học âm nhạc trong khu phức hợp. Cô bị thu hút bởi tiếng đàn, đi vòng qua vòng hoa trước mặt và lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ, trong một phòng học trống trải, cô nhìn thấy một chàng trai mặc áo phông trắng đơn giản đang tập đàn piano. Vì ở góc độ nào đó, cô chỉ có thể nhìn thấy thẻ sinh viên của anh ấy. Có thể là do âm nhạc của anh ấy chơi nhẹ nhàng và êm dịu, hoặc cũng có thể là do hoàng hôn vừa buông xuống, khuôn mặt góc cạnh của anh ấy mang lại cho cô một cảm giác nhẹ nhàng.

Khi giai điệu gần kết thúc, Kiều Kiều quay lại sau khi nói chuyện với bạn học cũ. "Anh ấy đang chơi giai điệu gì vậy?" Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Dương Tử.

"Hở, tớ cũng không biết nữa". Dương Tử vô thức trả lời.

"Này, cậu trở lại lúc nào vậy?". Cô ấy mới phản ứng lại.

"Không biết mà cậu vẫn lắng nghe nghiêm túc như vậy, tớ quay lại khi cậu đang bị mê hoặc bởi gia điệu đó. Đi thôi, tụi mình đi đến tiệm bánh mì gần trường để mua bánh mì ăn cho no bụng đi, tí nữa tụi mình còn phải học."

Kiều Kiều kéo Dương Tử vòng qua vòng hoa đi về phía trước, còn hỏi chuyện cô: "Cậu vừa rồi chỉ nghe giai điệu hay là quan sát người chơi giai điệu đấy?".

Khi bị cô ấy trêu chọc, Dương Tử có chứt ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng anh ấy chơi khá tốt".

"Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi". Vẻ mặt "tôi hiểu rồi" của Kiều Kiều, khiến Dương Tử không nhịn được mà nở nụ cười.

"Được rồi, tớ thừa nhận là khi ấy tớ nghĩ anh ấy trông rất đẹp trai". Mặc dù cô chỉ mới nhìn thấy góc nghiêng của anh ấy.

Lớp học đang đầy người đang nói chuyện với nhau, Dương Tử cũng nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của mình. Sau đó, cô cùng với Kiều Kiều đến hàng ghế gần cuối lớp rồi ngồi xuống. Khi cô ấy nhìn thấy cuốn sách lịch sử mà cô ấy đọc gần đây trên bàn của nam sinh ngồi sau Kiều Kiều, vì vậy cô quay xuống làm quen và nói chuyện với cậu ấy, có vẻ rất hợp nhau.

"Bạn thân mến của tớ!" Tống Gia Hào xúc động nói, "Tớ sẽ kết bạn với cậu. À mà này, tớ vẫn chưa biết tên của cậu là gì?".

"Dương Tử"

"Tiểu Dương Tử, xin chào, tớ tên là Tống Gia Hào. Cậu cứ gọi tớ A Hào là được rồi, từ nay chúng ta sẽ là bạn của nhau".

"Được rồi"

Sau đó họ tiếp tục nói chuyện. Kiều Kiều cũng lắng nghe họ nói chuyện.

Dương Tử có chút khát, định uống cạn nước trong cốc, nhưng lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, sững sờ trong giây lát.

"Này, anh ấy không phải là nam sinh chơi piano trong phòng học nhạc lúc chiều sao?". Kiều Kiều nhìn theo ánh mắt của Dương Tử và nhìn thấy anh.

Bất chợt nhìn nhau, khiến cho Dương Tử có chút ngượng ngùng, cô ấy chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo để che đậy, nam sinh đó cũng nhìn cô một cái rồi quay đi.

"Không phải chứ, sao lại trùng hợp như vậy?". Cô nhanh chống cúi đầu nói với Kiều Kiều.

Vì cúi đầu xuống quá nhanh nên cô không nhìn thấy khóe miệng của nam sinh nhếch lên một chút khi cô cúi đầu.

Anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, phía sau lưng cô, vì vậy bằng cách nào đó họ trở thành bạn bàn trước và sau.

"Sao cậu lại đến đây" Tống Gia Hào hỏi bạn cùng bàn của mình.

"Tớ đến đây học sau khi kết thúc buổi luyện tập piano", nam sinh trả lời.

Ring...ring... tiếng ồn ào trong lớp nhỏ dần theo tiếng chuông vào lớp, tiếng chuông kết thúc khi giáo viên bước vào lớp học.

Thông báo với các một việc, năm nay lớp chúng ta có một vừa chuyển đến, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé. Như các bạn đã biết, việc giới thiệu bản thân với các bạn học mới là điều hiển nhiên. Vì vậy, trong thời gian còn lại, mỗi sinh viên sẽ theo số thứ tự mà giới thiệu bản thân. Nghe các bạn trong lớp tự giới thiệu, Dương Tử rất nghiêm túc.

Ngay sau đó là đến lượt của Dương Tử, cô bước lên bục giảng một cách tự tin, viết tên mình lên bảng đen, sau đó giới thiệu: "Xin chào mọi người! Tớ tên là Dương Tử, tớ đến từ thành phố Y. Bởi vì khi còn nhỏ tớ khá náo loạn, bố mẹ tớ đã cho tớ đi học thư pháp. Với tư cách là một cô gái, tớ có thể hát và nhảy không giỏi, nhưng mọi người cũng đã thấy, sau bao năm luyện tập vẫn phát huy hiệu quả.

Cô chỉ vào tên mình trên bảng, nét mặt nhỏ nhắn tự hào của cô trông rất dễ thương khiến các bạn sinh viên bên dưới khán đài vỗ tay. "Tớ thường thích đọc tiểu sử hoặc tiểu thuyết về lịch sử và nhân văn, và tớ cũng đọc các sách khác như tâm lý học,.. Cuối cùng, tớ rất vui khi được trở thành bạn cùng lớp với các cậu. Xin mọi người hãy giúp đỡ tớ trong thời gian sắp tới, xin cảm ơn mọi người".

"Tốt lắm, chữ viết của Dương Tử thật sự rất đẹp. Xem ra, phần văn bản trên tờ báo cáo của lớp chúng ta sau này có thể giao cho em ấy". Thầy Chu, giáo viên phụ trách cười nói.

"Vâng ạ"

Dương Tử không quá ngạc nhiên về lời đề nghị của thầy phụ trách, bởi cô đã được giáo viên phân công công việc này từ khi còn cấp trung học cơ sở, và cô ấy đã quen với nó.

"Được rồi, mời bạn học tiếp theo", thầy Chu tiếp tục dẫn dắt quá trình này.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Tiêu Chiên"

Nói xong, anh cũng viết tên mình lên bảng đen. Đứng trên bục giảng, anh đang đối mặt với Dương Tử, và cô ấy nhìn anh theo cách này. Anh có đôi mắt rất đẹp, sống mũi cao và một nốt ruồi nhỏ dưới môi. Khi anh không cười trông rất lạnh lùng, nhưng khi anh cười, nó có cảm giác ấm áp và dễ chịu. Lúc này, trong lòng cô chỉ có một cảm giác duy nhất, chính là rất đẹp mắt.

Trên bục giảng, Tiêu Chiến tiếp tục: "Tôi là người thành phố X, tôi thích âm nhạc, thích chơi piano và guitar. Tôi cũng thích chơi bóng đá và bóng rổ. Hy vọng sau này sẽ hòa nhập với mọi người". Sau khi anh giới thiệu xong, tiếng vỗ tay dường như to hơn.

Khi anh ấy bước xuống bục giảng, Dương Tử đang quay bút nhìn xung quanh, thấy tất cả các ánh mắt của các bạn nữ đều đổ dồn vào anh ấy và đúng như dự đoán, những anh chàng đẹp trai, tài năng rất được lòng các cô gái.

Cảm nhận đầu tiên của Dương Tử về Tiêu Chiến rất tốt, nhưng còn cả một câu chuyện về sau.

Vào ngày học đầu tiên, để Dương Tử đỡ gặp khó khăn khi chuyển đến một ngôi trường mới nên giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp cho Dương Tử và Tiêu Chiến ngồi chung vì Tiêu Chiến là lớp trưởng của lớp có thể dễ dàng giúp đỡ bạn mới, và hơn hết học lực của cậu ấy luôn đứng đầu khối.

Một buổi học trôi qua hết sức bình thường, sau khi tan học Dương Tử và Kiều Kiều cùng nhau trở về kí túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro