Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Diệc tiên sinh gặp nạn

"Nụ hôn ấy anh không thể trao cho ai nữa bởi vì anh đã đợi em từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, nhưng rồi cũng chỉ là không thể bên nhau. Lẽ nào tình yêu của em có thể dành cho người khác nhưng nhất định không phải anh? Làm sao có thể thừa nhận rằng em là người anh không nên yêu, lấy gì làm bằng chứng đây?"

*****

Khi Bạch Giai Kỳ trở lại "Dolce e amaro", cô chợt lặng người vì bóng dáng cao lớn trước cửa.

Diệc Thần đang đứng đó, tuyết bám đầy người. Đôi mắt anh tĩnh lặng như mặt nước ao xuân. Trên tay anh cầm một bình giữ nhiệt. Bạch Giai Kỳ chợt thấy một chút chua xót trong lòng. Cô bước đến mở cửa, níu tay anh kéo vào trong.

Anh vẫn im lặng, chỉ chậm rãi cởi áo khoác, muốn treo lên lại nhìn thấy hai chiếc tạp dề một lớn một nhỏ đặt ngay ngắn cạnh nhau trên móc áo.

Đôi mắt anh xốn xang đau nhói. Anh xoay người vắt ngang chiếc áo khoác đã sớm lạnh lẽo và ướt đẫm vì tuyết trên ghế. Anh bật hệ thống lò sưởi, tiện tay mở tủ bếp lấy hai chiếc tách.

Bạch Giai Kỳ thay bộ quần áo sạch sẽ, khoác thêm chiếc áo bông màu hồng nhạt. Cô loay hoay bật bếp nấu chút cháo. Diệc Thần kéo tay cô ngồi xuống, đẩy một chiếc tách đến trước mặt cô.

Chất lỏng bên trong tách sóng sánh màu cam sữa, nghi ngút khói. Mùi thơm nồng đậm của trà và vị béo ngậy của bơ sữa nhẹ nhàng lan tỏa. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôn nhu nói:

"Em ở bên ngoài chắc lạnh lắm, mau uống một chút đi"

"Diệc Thần, em..."

Cô không biết vì cái gì, mà sự ôn nhu của anh chỉ khiến cô cảm thấy nghẹn ngào hơn. Loại trà bơ của Tây Tạng này, lúc trước khi còn ở An Duệ, mỗi năm khi tuyết bắt đầu rơi, Diệc Thần đều đặc biệt mỗi sáng mang đến phòng cô một tách. Cô từng nói rất thích hương vị này.

Anh trầm mặc không nói thêm gì, cúi đầu uống một ngụm trà bơ. Rõ ràng là hương vị thơm béo ngọt ngào bao phủ trên đầu lưỡi, nhưng sao anh chỉ cảm nhận được sự đắng chát và chua xót đến khó tả. Một luồng nhiệt ấm áp chậm rãi trôi tuột xuống bụng, nhưng cũng không thể lưu giữ lại một chút độ ấm nào trong tim anh.

Diệc Thần hạ thấp mi mắt, anh không rõ là hơi nóng làm mờ tầm mắt anh, hay là những tầng nước long lanh đang bao phủ con ngươi đen như mực. Tim anh đau đớn như bị ai đó tàn nhẫn xé rách không thương tiếc.

Tối qua đến giờ, cô đã ở đâu? Câu hỏi đơn giản ấy anh lại không dám thốt ra, vì anh sợ phải nghe đáp án. Tại sao trong nhà cô lại có thêm chiếc tạp dề lớn khác? Anh lại càng không dám hỏi. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu. Lẽ nào tình yêu của cô có thể dành cho người khác nhưng nhất định không phải là anh?

Anh chưa bao giờ nghĩ yêu một người cần phải đau khổ thế mới chứng minh được là tình yêu sâu đậm. Nhưng dù tình yêu ủa anh sâu đậm thì thế nào? Anh có thể làm cảm động trời đất, cảm động tất cả mọi người, ngoại trừ cô.

Bạch Giai Kỳ ngửa đầu uống một hơi cạn tách trà. Tất cả ngọt ngào, tất cả hương thơm, và cả sự nóng bỏng, cô một lần liền nuốt vào. Diệc Thần hốt hoảng ngẩng mặt lên, bóp miệng cô, thổi phù phù vào đó. Anh tức giận nói:

"Em bị ngốc sao? Không biết nóng à?"

Hốc mắt cô đỏ hoe, cô đương nhiên cảm nhận được rất rõ ràng sự đau rát trên lưỡi và nơi cuống họng. Cô bật khóc, cô đáng bị như thế, là cô đang tự trừng phạt mình đấy thôi.

Cô biết dù cho có đau hơn thế nữa, cũng không thể bằng cho những tổn thương cô gây ra trong lòng anh. Có người đối tốt với cô tất nhiên cô sẽ rất vui, nhưng quá tốt như anh lại khiến cô không biết phải cư xử sao cho đúng.

Diệc Thần thở dài, anh muốn ôm cô, lại bị cô đẩy ra. Bạch Giai Kỳ nghẹn ngào:

"Em xin lỗi, do... trà ngon quá."

Diệc Thần lại thở dài, dường như hành động này đã trở thành thói quen của anh trước mặt cô. Anh với tay lấy khăn giấy giúp cô lau khóe môi. Cô bé ngốc này lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng. Bạch Giai Kỳ hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:

"Diệc Thần, em không còn nhỏ nữa, anh không cần lúc nào cũng..."

"Kỳ Kỳ, anh yêu em, anh muốn được chăm sóc em, chẳng lẽ bây giờ một chút quyền hạn đó của người yêu đơn phương em cũng muốn tước đoạt đi?"

Diệc Thần mỉm cười thản nhiên, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Em xem anh như anh trai của mình, anh làm như vậy chỉ khiến em áy náy thêm. Dần dần em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, em cảm thấy rất không tự nhiên, chúng ta không thể thoải mái như trước đây nữa"

"Đừng nói đến trước đây."

Diệc Thần hét lớn.

Khoảng thời gian trước là hồi ức tuyệt vời nhất đời anh, nhưng cũng là nỗi ám ảnh dai dẳng đeo bám anh không ngừng.

Cô hơi hoảng sợ nhìn anh, Diệc Thần mà cô biết sẽ không bao giờ to tiếng với cô. Người đàn ông cao lớn bắt lấy hai vai gầy yếu của cô, anh kích động nói:

"Từ trước đến nay đều là do anh quá ngu ngốc mới để em hết lần này đến lần khác rơi vào tay ngươi đàn ông khác. Mà anh lại chỉ biết bất lực chịu đựng sự dày vò."

Anh đứng dậy bước nhanh đến chỗ giá treo áo, hung hăng giật xuống chiếc tạp dề sọc carô đỏ. Anh gạt đổ hai tách trà, âm thanh loảng xoảng inh ỏi vang lên. Anh ném cái chiếc tạp dề lên bàn trước mặt cô.

"Tại sao? Bất kì người đàn ông nào em cũng có thể chấp nhận, ngoại trừ anh sao?"

Cô trừng mắt nhìn chiếc tạp dề kia, sau đó ngẩng đầu nhìn anh. Mấp máy môi muốn nói gì đó thì những lời đó đều phải nuốt ngược trở vào trong, bởi một bờ môi lạnh lẽo đã nhanh chóng phủ xuống, hung hăng mút lấy như muốn rút ra cả linh hồn cô.

Diệc Thần say sưa hưởng thụ tư vị của bờ môi ngọt ngào anh ngày đêm mơ tưởng, chỉ từng biết mê mẩn, trân trọng mà chưa một lần dám động đến.

Đầu óc trở nên mơ hồ choáng váng, cô tức giận cắn thật mạnh lên môi anh. Sau đó là một cái tát thật mạnh kèm theo tiếng vang chát chúa, đề lại 5 dấu tay đỏ chói trên gò má anh tuấn.

Lòng bàn tay cô nóng rát, đau nhức. Khóe mắt cô long lanh ngập nước. Cô đẩy mạnh anh ra, đứng lên tránh xa khỏi anh một khoảng khá xa như tránh kẻ thù. Ngực cô phập phồng kịch liệt vì giận.

"Em nói lại lần nữa, em chỉ xem anh như anh trai của mình. Giữa chúng ta không thể có tình yêu. Anh cứ thế này chỉ khiến em chán ghét anh mà thôi."

Diệc Thần quệt nhẹ tơ máu đỏ tươi, tanh nồng nơi khóe miệng, thần sắc ảm đạm nhìn cô. Đôi mắt đen của anh trở nên trầm đục, sâu thẳm đến mức không thấy được đáy. Đoán không ra tâm tư của anh lúc này, Bạch Giai Kỳ mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Anh mím môi, sau đó nhẹ nhàng để lại hai từ "Xin lỗi" không hề mang theo bất kì cảm xúc gì. Diệc Thần Xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp cô độc của anh như hòa tan dần trong làn tuyết trắng xóa.

Cô cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, đôi môi cô tê tê đau nhức, không ngừng run rẩy. Cô chưa từng muốn tổn thương anh, chưa từng muốn. Nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn trên sàn, cùng những dòng chất lỏng màu cam sữa văng tung tóe khắp nơi, cô chỉ cảm thấy trong lòng đồng thời có cái gì đó đã sụp đổ.

Tại sao hai người phải đi tới mức này? Tại sao những mối quan hệ cô từng coi trọng đều phải đi tới ngõ cụt? Cô không hề muốn mất đi Diệc Thần, nhưng phải làm sao để anh hiểu tâm tư của cô?

Buổi tối, sau khi dọn dẹp xong, Bạch Giai Kỳ ngồi trên ghế dài, nhíu mày vừa lật mở sách, vừa cầm que đan xoay vặn lung tung. Thời gian rảnh rỗi cũng không làm gì, cô muốn thử tập đan một găng tay. Găng tay này cô sẽ tặng cho Diệc Thần, như món quà làm lành với anh.

Nghĩ lại, lúc sáng cô đã ra tay quá mạnh. Cô thở dài, thật sự là có chút áy náy.

Chiếc máy hát lúc này đã phát đến bài "When I look at you"

"Everybody needs inspiration
Everybody needs a song
A beautiful melody
When the nights are long

'cause there is no guarantee
That this life is easy

Yeah when my world is falling apart
When there's no light
To break up the dark
That's when I, I, I look at you..."

Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, cánh cửa mở ra mang theo một luồng khí lạnh nhanh chóng len lỏi vào không gian ấm áp của cô.

Bông Gòn ục ịch chạy vào, bốn chân ngắn ngủn mập mạp trông đến là buồn cười. Nó lắc lắc cái đầu tròn nhỏ, một chân dụi dụi trước mặt. Thật là khó chịu, mấy bông tuyết xinh đẹp kia khi tan lại làm ướt nhem mặt mũi của nó. Thật là lạnh!

Bạch Giai Kỳ nhướng mắt nhìn nó. Con mèo béo đội trên đầu một cái nón lông màu hồng, trên người khoác áo choàng nhung mềm mại, ấm áp. Xem ra ai kia đối xử với nó rất tốt.

Một người đàn ông cao gầy theo sau, cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó anh xoay người, cười rạng rỡ đến chói lóa. Nụ cười của anh làm người nào đó cảm thấy cực kì chướng mắt. Cô để cái rổ len qua một bên, hừ lạnh một tiếng, hướng đến Bông Gòn mà nói:

"Sao em không đi luôn đi? Còn về đây làm gì?"

Bông Gòn bất mãn kêu mấy tiếng, nè nè, chính là cô bỏ nó lại mà! Nhưng rất nhanh nó liền thay đổi thái độ, nịnh nọt chạy đến quấn chân cô. Nó ngước đôi mắt long lanh ngọt ngào nhìn cô, sử dụng tuyệt chiêu siêu cấp vô địch của mình.

Bạch Giai Kỳ "xì" một tiếng, không khỏi bật cười, cô ôm nó lên, đặt ở trên đùi, dịu dàng vuốt ve. Alan thấy thế hai mắt sáng rỡ, vội chạy đến ngồi xổm bên cạnh cô, nắm chặt tay cô. Anh bắt chước Bông Gòn, ngước đôi mắt long lanh xanh biếc của mình, nhìn cô đầy van nài.

Bông Gòn ném cho anh cái nhìn khinh bỉ, muốn bắt chước nó sao, không có cửa. Bạch Giai Kỳ mặt đầy hắc tuyến, rút mạnh tay ra, không phải tiếp theo anh cũng muốn cô ôm anh để lên đùi đấy chứ?

Alan bị tập thể xua đuổi, mặt đầy ủy khuất. Anh đành giở tuyệt chiêu siêu cấp vô địch của chính mình. Anh đứng dậy vò đầu, xoay người dậm chân giận dỗi.

"Nhớ đấy! Chủ tớ các người cấu kết ăn hiếp tôi! Làm tổn thương tâm hồn non nớt của tôi!"

Vâng, chính là chiêu ăn vạ đầy vô lại này.

Lúc này đây, ai dám tin người đàn ông này chính là Công tước Casanny bí ẩn, lạnh lùng, ưu nhã, cao cao tại thượng? Nếu muốn người ta tin quả thật có Hằng Nga sống trên Mặt Trăng chắc còn dễ hơn.

Bất quá, ai kia không đạt được ý nguyện, Bông Gòn "meo meo" vài tiếng không biết là chế nhạo hay an ủi anh. Bạch Giai Kỳ mặc kệ anh tha hồ làm loạn, cô chưa trực tiếp đuổi anh đã may cho rồi.

Điện thoại cô reo lên, là Diệc Nhiên. Bạch Giai Kỳ nhấn nút nghe, bên kia đã truyền đến một hồi ồn ào. Diệc Nhiên nghẹn ngào:

"Kỳ Kỳ, cậu mau đến đây. Anh Diệc Thần bị tai nạn, rất nặng..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro