Hôm Nay Tôi Gặp Phải " Phiên - Bản - Nam "
Tôi luôn cảm thấy mình là một cá thể đáng tự hào. chẳng đứa con gái nào chỉ toàn bận đồ đen hoặc trắng, nhảy hiphop pha cà phê đậm và đắng. Nghe nhạc rock và thay hình vẽ henna hết cái này đến cái khác như tôi.
Tôi làm thêm ở quán cà phê của chú. chú tôi cũng là dân cuồng môtô và nhạc rock, quán của chú Mở nhạc rock chất lừ. Cà phê pha đặc quánh và ảnh đi phượt khắp nơi. món cà phê của tôi nằm cuối thực đơn thức uống có hẳn cái tên đàng hoàng là "cà phê của Minh" ai cũng thắc mắc và gọi món đấy để uống xem thế nào và thường thì không ai gọi lại lần thứ hai. tôi sẽ đem ra cho họ một cốc lette đền bù cho Vị giác bị phá hỏng. nhưng có trời mới biết tôi sẽ vui thế nào Nếu ai đó thích cà phê.
Hôm nay trời tối sầm như bão sắp đến. dù chỉ mới 2 giờ chiều tôi đi bật hết đèn trong quán lên. Định ngồi luyện tiếp cuốn sách đang đọc dở thì một cậu bạn mặc áo jacket denim bước vào, cậu bạn có mái tóc cắt gọn gàng, mặt toàn đồ đen và mang giày Sneaker đen trắng. Tôi nhìn ra ngoài cậu ấy đi xe môtô tim tôi nãy lên một nhịp và rớt lại đúng vị trí cũ. cậu ấy giở Menu và dừng lại ở món cà phê của tôi
- Cho mình thử 1 " cà phê của Minh " ha.
tôi pha một cốc cà phê đen đến nỗi không soi nổi bóng đèn trên trần rồi đem đến cho cậu ấy. trước lúc quay trước lúc quay lưng, tôi đã kịp nhìn thấy cổ tay Cậu ấy có vẻ bằng mực henna hình hai dấu Vô Cực lồng vào nhau. tôi giở cổ tay trái của mình lên nhìn hai dấu Vô Cực vừa mới vẽ khi sáng. Tôi khắp khởi quan sát cậu bạn mới đến, thấy cậu uống gần hết ly cà phê. Tôi pha một cốc latte ngọt mang đến cho cậu ấy, chưa kịp đặt cốc latte xuống bàn, cậu ấy ngẩng lên, mắt cậu ấy sáng và cậu ấy nói:
-cho mình thêm một ly "cà phê của Minh".
- cậu không thấy đắng à?
- đắng, nhưng hợp khẩu vị của mình. Mình thấy ngon.
Giờ phút đó, tôi rớt bịch xuống một cái hố, một cái hố thật sâu mang hình dạng của một chàng trai có đôi mắt thật sáng. Thôi xong rồi, tôi xong rồi. Nhân lúc cậu ấy lay hoay với tách cà phê, tôi mang đến một miếng bánh ngọt và nở một nụ cười đàng hoàng.
- Bạn là người đầu tiên uống cà phê của mình mà không bỏ nữa Ly hoặc nhăn tít mặt mũi lại vì đắng đấy.
- Bạn là Minh hả? bạn là người pha cà phê đen đắng ngon thứ 2 mà mình gặp đấy.!
- người pha ngon nhất là ai?
- là mình.
Tôi rú lên trong đầu, đến cả thói tự mãn cũng giống tôi nữa, cứ thế này tôi trụy tim mà chết mất. Một phiên bản tôi thứ 2 xuất hiện trình ình ngay trước mắt tôi đây này. chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lát nữa đến khi chú tôi gọi thì tôi mới biết "một lát" đó là bốn tiếng đồng hồ. Trời ơi đã hết mưa từ lâu và khách đã bắt đầu vài nhiều hơn, tôi chạy đi pha cà phê phụ chú khi quay lại thì thấy của bạn ấy đã đi mất, nhưng tôi linh cảm, nói đúng hơn là tôi cầu ngày mai cậu ấy sẽ đến. Tối hôm ấy tôi hí hửng đến nỗi mẹ hỏi hôm nay quán đông khách lắm sao. Ngày hôm sau cậu ấy lại tới đứng trước cửa và chào tôi bằng một câu:
-cà phê của Minh ha.
lần này tôi đem ra hai ly chúng và chúng tôi lại tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cứ như tôi đang nói chuyện với tôi vậy. ý tưởng của chúng tôi trùng nhau đến lạ lùng. Cậu ấy trầm tĩnh hơn còn tôi hiếu động hơn rock tôi nghe là Punkrock ngổ ngáo. Còn cậu ấy nghe loại rock nặng của Linkin park cậu ấy tên Hoàng và lái một chiếc môtô. Tuy không mới nhưng tôi nhìn là biết được chăm chút rất kĩ. chú tôi cũng nói "thằng nhóc này hợp với tôi một cách kỳ lạ" tôi hào hứng gật đầu, cậu ấy như thể hiểu được những gì đang xảy ra trong đầu tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro