Chap 2
Dạo này sao vui vậy ? Thoát ế thành công rồi hả? - Con Nhi tò mò hỏi tôi.
- Không hẳn là thoát ế,nhưng tao tìm ra phiên-bản-nam của tao rồi.- Tôi vui vẻ thừa nhận.
- Ai ? ai mà xui vậy ?- Nhi ngạc nhiên. Tôi trừng mắt nhìn nó,Nhi rụt cổ. Rồi nó lăn ra khóc lóc nói nào là bạn bè,có "gấu" mà không bảo nhau một tiếng, nào là có "gấu" mà bỏ bạn,rồi thì đùng đùng đòi xem mặt Mạnh cho bằng được. Thấy nó lên cơn quá tôi đành bảo, chiều mai ghé quán cỡ một tiếng, chờ làm xong để hai đứa đi chơi. Nó có thể nấp đâu đó bí mật xem mặt phiên-bản-nam của tôi.
Chiều hôm ấy,tôi uên béng mất con Nhy tăng động đang núp lùm chờ xem mặt Mạnh. Đi ăn với Mạnh tưng bừng xong,tôi mới nhớ ra nó, vội gọi điện rối rít xin lỗi . Tôi tưởng nó sẽ làm ầm lên vụ bỏ bạn đi chơi với gấu, ai ngờ nó chỉ lầm lì nói :
- Mạnh ấy, nó không phải phiên-bản-nam của mày đâu.
- Mày nói vậy là sao ?
- Nó không giống mày, nó vẽ và ghét đám đông, nó không thích cả mấy thứ nào nhiệt nữa.
- Mày nói gì vậy ?
Đáp trả lại khuôn mặt ngơ ngác của tôi Nhi bảo tôi lên xe nó chở đi. Đầu óc tôi rối mù. Nhi chở thẳng tôi tới phòng tranh. Nó bảo đây là nơi mà ngày nào nó cũng đi ngang qua,bởi vì nó thích ngắm mấy thứ màu sắc nên hay dừng chân ghế lại đây thế là quen luôn ông chủ phòng tránh. Các buổi chiều rảnh nó hay ra quét dọn sơ sơ rồi ông chủ chỉ nó tránh này vẽ thế nào. Mạnh là cháu của ông chủ phòng tránh. Tránh trong quán có vài bức là do cậu ấy vẽ. Ông chủ còn nói còn vài bức là , bởi vì người ta mua hết mấy bức đẹp đẹp rồi,tránh nó ngộ lắm,người ta thích mua. Mạnh làm việc với cả tá màu sắc,không thể nào là một người chỉ thích đen được.
- Có thể cậu ấy là người trầm lặng khi làm việc,nhưng sở thích thật sự giống tao thì sao ?
- Mày cứ nhìn nó làm việc đi là hiểu.
Nhy dắt tôi lẻn vào một góc trong phòng tranh. Buổi chiều nhập nhoàng trần qua cửa sổ,tôi thấy cậu bạn của tôi ngồi vẽ tranh cố giá tránh và khay màu,bức tranh rực rỡ và đa sắc màu, qua mỗi đường cọ lại có màu sắc khác nữa. Những bức tranh chất đống ở góc phòng kìa có màu xanh dương ,vàng và tím. Rỡ rằng cậu ấy không hề thích đen. Không có tiếng nhạc Rock, không có âm thanh nào vâng lên ngoại trừ nét cọ quét trên vải. Có tiếng động cơ xe máy,chú thợ lái chiếc mô tô của Mạnh về :
- Ê nhóc,trả chiếc xe nè.
- Ủa chứ mượn đó hả ! Con không biết - Mạnh nói vọng ra ngoài
- Tưởng mày thích xe mô tô lắm mà,sao người ta lấy mà không biết gì hết vậy ?
- Con không thích lái xe đâu. Con đừng tại vì cần thôi.
- Ừa uống cà phê không nhóc ?
- Dạ không, con không thích uống cà phê. Chú tắt nhạc đi giùm con,nghe tiếng nhạc ồn quá không vẽ được chứ ơi.
Tôi im lặng, không nói nổi lời nào. Trước mặt tôi,người tôi tưởng là phiên bản nam của mình đang mặc áo sơ mi bạc màu,quần jean,ngồi vẽ tranh trong không khí im lặng,và bảo mình ghét mô tôi và không ưa cà phê.
Tôi rời khỏi chỗ nấp,bước đến sau lưng Mạnh,bức tranh cậu ấy vẽ cô gái ,vừa nhìn,tôi đã biết đó là tôi. Tôi cây đắng nói :
- Tôi thích được vẽ đen.
Mạnh quay phắt lại nhìn tôi,đến tí nữa thì làm rớt bảng pha màu
- Bây giờ tôi không biết cậu có phải tên Mạnh hay không.
Nói rồi tôi cầm cốc nước trên bàn,tạt thẳng vào bức tranh chưa khô màu. Từng mảng màu vợt bật chảy xuống,tôi quay lưng đi thẳng về nhà. Con Nhi đuổi theo tôi gọi í với. Tôi không dừng lại. Tôi cảm thấy như vậy là quá đủ cho một ngày rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro