Chương 2: Biểu lộ của đại ca
"Tiểu Điệp." Tiếng gọi ầm ĩ từ phía sau truyền đến, ta ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng bước chân có phần nhanh hơn.
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, hơn nữa tiếng cười rất nhanh chóng tới gần tai ta, quần áo màu xanh lướt qua bên cạnh, thân thể lập tức bị người ôm lấy, khi hai chân cách mặt đất, ta thực sự chưa từng giống như bây giờ thống hận tuổi tác của chính mình. Vì sao ta chỉ có năm tuổi? Vì sao ta chỉ có thể bất đắc dĩ bị người ta ôm qua ôm lại? Vì sao ta một đại nam nhân - được rồi, thì không phải đại nam nhân, luôn luôn một nam hài đi - cũng bị người khác gọi là "Tiểu Điệp"? Không có văn hóa thật đáng sợ!
Đè nén bất mãn trong lòng xuống, ta buông tầm mắt xuống, che khuất mọi cảm xúc, quay đầu, chỉ thấy đại ca đang mỉm cười, hai mắt đen nhánh đang nhìn ta, ta lễ phép bắt chuyện một tiếng:
"Đại ca."
Tiếng cười bị cực lực đè nén xuống vẫn truyền ra, ta thậm chí có thể cảm thấy thân thể đang ôm chặt lấy ta không thể ngừng được từng đợt run rẩy, ta nổi giận, xoay người một cái lấy cánh tay bám vào cổ của đại ca, phẫn nộ nói rằng:
"Không cần chịu đựng vất vả như vậy đi? Muốn cười thì cười đi."
"Ha ha ha" Đại ca quả nhiên không phụ ta trông mong mà ngửa mặt lên trời cười phá lên, cười đến rung rung cả hai vai, thấy vậy ta cũng rất muốn đánh hắn một chút. Có lẽ phát hiện được bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của ta, đại ca rốt cục ngưng cười, một tay ôm thắt lưng của ta, một tay nhẹ vỗ về khuôn mặt ta, nhẹ giọng gọi: "Tứ đệ"
Thấy ta không hé răng, đại ca trên mặt lại hiện lên nụ cười, chỉ bất quá, lần này trong nụ cười đã ít đi ý tứ trêu đùa, nhiều hơn sự cưng chiều.
"Sinh khí?" Hắn cẩn thận hỏi thăm.
"Không có." Ta rầu rĩ đáp.
"Được rồi, không nên tức giận. Tối đa sau đó ta không gọi ngươi Tiểu Điệp, chỉ gọi ngươi Tứ đệ, được không?"
Hắn còn dám nhắc tới! Không biết là ai, từ sau bách nhật yến kia, nhìn thấy ta là nhất định gọi "Tiểu hồ điệp", "Hoa hồ điệp" loạn lên, khiến cho bọn hạ nhân trong nhà thấy ta thì động tác đầu tiên đều là che mặt mà cười.
Sắc mặt ta trong nháy mắt tối đen, xụ mặt, dùng thanh âm lãnh đạm nhưng không mất cung kính nói rằng:
"Đại ca, có thể trước tiên thả tiểu đệ xuống?"
Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt ta, nói:
"Thật sự giận đại ca?"
Ta nhếch mép, không nói được lời nào, hắn không nói nữa, nhẹ nhàng đem ta đặt trên mặt đất. Hai chân vừa chạm đất, liền chào hắn một cái, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng cánh tay nhỏ bé rất nhanh bị người chặt nắm trong tay, thân hình ta bị kiềm hãm, không có biểu tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hắn cười nói:
"Tứ đệ đây là muốn đi Đông Sương thỉnh an Triệu di nương sao, ca cùng ngươi qua đó."
Ta không có lý do cự tuyệt, hơn nữa, ta cũng cũng không phải thực sự ghét hắn, cũng không phải thực sự muốn cự tuyệt hắn, liền để cho hắn nắm tay của ta chậm rãi đi tiếp.
"Tứ đệ." Nghe được âm thanh yếu ớt của hắn truyền đến, như là cố gắng kiềm chế gì đó, ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng phát hiện hắn căn bản không có nhìn ta, chỉ là giống như một mình lẩm nói chuyện:
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy ngươi, ngươi chỉ có bé xíu như vậy, dường như theo nhỏ như con chuột nhỏ (phi phi phi, ai như con chuột nhỏ?), nháy mắt lại cao như thế."
Cũng bất quá vừa mới vừa qua khỏi that lưng hắn, ta rất buồn bực mà liếc mắt nhìn hắn. Ta còn có thể nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cùng một con khỉ thượng lủi hạ khiêu giống nhau. Không nghĩ tới năm năm trôi qua, hắn đã thành người lớn ở thế giới này, trong đại gia đình này là người tốt nhất, thân thiết nhất đối với ta. Trong năm năm đó, thà rằng nói ta là do vú nuôi và Triệu di nương khéo tay nuôi lớn, chi bằng nói ta là do đại ca chăm lo mà lớn lên. Đại ca chỉ cần không phải là thời gian học tập, đều ở cùng một chỗvới ta, khi ta còn nhỏ thì ôm ta, đến khi ta một tuổi biết đi liền mỗi ngày dắt ta, đi khắp nơi xung quanh phủ. Ngay cả buổi tối, cũng thường thường ôm ta quay về Di Viên của hắn, cùng hắn ngủ chung một giường. Hiện tại đại ca tròn mười lăm tuổi, hành động cũng dần dần chín chắn hơn, ở trước mặt ta cũng thường hiện lên bộ dáng của đại ca.
"Tứ đệ, năm trước phụ thân đã đính hôn cho ta, là nhị tiểu thư của tri huyện, tuy rằng ta nhiều lần nhấn mạnh mong muốn có thể trúng tuyển khoa cử có chút công danh rồi mới thành thân, có lẽ cũng không kéo dài qua mười sáu tuổi. Không còn cách nào, ai khiến ta là trưởng tử chứ?"
Đại ca, muốn thành hôn sao? Cùng một người mình không thương, thậm chí là nữ nhân từ trước tới nay chưa từng thấy mặt? Ta nhíu nhíu mày, đối với người đã từng sống hơn 30 tuổi tại thế giới kia mà nói, đó là chuyện không thể tưởng tượng được. Ta âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối dứt khoát không thể để cho người khác nắm trong tay việc hôn nhân của ta, cùng đi hết cuộc đời này, phải là người ta yêu!
Đại ca trầm mặc thật lâu, ta đoán hắn có lẽ đang suy nghĩ về nữ nhân chưa từng gặp mặt nhưng lại sắp trở thành thê tử của hắn, đại tẩu của ta. Tuy rằng rất cố gắng đi chậm, chúng ta cũng rất nhanh đi qua hành lang gấp khúc, chỉ cần vượt qua cổng tò vò phía trước kia, là Đông Sương.
Đại ca đột nhiên ngừng bước, ngồi xổm xuống, nói:
"Tiểu - tứ đệ, cho ta nhìn lại hình con bướm của ngươi, được không?"
Dứt lời, không cho ta cự tuyệt, ôm cơ thể của ta xoay một góc lớn, kéo áo ta đang mặc lên.
Ta vẫn luôn tò mò cái bớt hồ điệp mọi người vẫn nói trên người ta rốt cuộc trông như thế nào. Chỉ có thể đổ thừa cho cổ đại lạc hậu, đương nhiên không có gương to các loại, trong số gương đồng không nhiều lắm, đều đặt trong phòng của bà nội và đại thái thái, nói chung nữ nhân bình thường rửa mặt chải đầu đều dung mặt nước trong không nhiễm bẩn. Mà gương đồng được các nhà giàu coi như trân bảo trong nhà, ta cũng từng nhờ tuổi nhỏ không làm người khác chú ý mà lẻn vào trong phòng của đại thái thái xem thử, nhưng mặc kệ ta xoay tới xoay lui thắt lưng cũng không thấy rõ cái bớt đằng sau. Ta chỉ mơ hồ biết, cái bớt kia màu lam, kích thước vị trí gần giống hình xăm kiếp trước của ta. Lần đầu rút ra kết luận này, toàn thân ta toát mồ hôi lạnh. Này, quá kinh khủng, lẽ nào nói quỷ thần thực sự bí mật tồn tại? hoặc là nói trong chốn u minh tự có thiên ý?
Ta đang miên man suy nghĩ, một bàn tay to lớn ấm áp dĩ nhẹ nhàng xoa xoa đằng sau thắt lưng ta, bên tai truyền đến tiếng đại ca thì thào nói nhỏ:
"Tiểu - tứ đệ, ngươi biết không? Kỳ thực ta tình nguyện không kết hôn, không muốn tiểu thư nhà tri huyện, cho dù là một mình cả đời này, chỉ cần cùng ngươi - nhìn ngươi chậm rãi lớn lên - là tốt rồi -"
Đại ca đột nhiên buông xuống vạt áo của ta, ôm ta cả người ta, trán đặt lên trán ta, mắt nhìn vào mắt ta, thậm chí, môi đối diện với môi của ta. Cảm xúc trên môi nhẹ nhàng thoáng qua, đại ca lập tức đem ta ôm chặt vào lòng, thở dài bên tai ta:
"Nếu như có thể giữ ngươi cả đời thật tốt."
Ta nhất thời có chút ngẩn ra, nếu như còn đang kiếp trước, ta đương nhiên hiểu rõ nam nhân này đang hướng về phía ta bày tỏ tình cảm. Nhưng ta của hiện tại, chỉ có năm tuổi a, còn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nam hài trước mặt nha! Đại ca thở dài một lúc lâu, buông lỏng tay ra, ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, hắn cười một cách cay đắng, nói:
"Là, ta biết rõ, ngươi không hiểu, sẽ không hiểu..."
Giọng nói đau khổ tuyệt vọng của người trước mặt ảnh hưởng tới ta, khiến cho ta tỉnh lại, ta chỉ muốn có thể vuốt lên đuôi lông mày, khóe mắt ưu thương của hắn, làm cho hắn có thể lại như trước phát ra tiếng cười không biết trời cao đất rộng, ôm ta ôm ta, pha trò xung quanh ta. Ta rất nhanh đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, ngăn cản động tác chuẩn bị đứng dậy của hắn, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dò hỏi của hắn, lời nói không suy nghĩ bỗng nhiên thốt ra:
"Ta hiểu!"
Đại ca giật mình nhìn ta, ta lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười ngây thơ khờ khạo nhất, rực rỡ đáng yêu cười nhất, nói:
"Đại ca thích Chi Điệp, tựa như Chi Điệp thích đại ca giống nhau, đúng hay không? Chi Điệp vĩnh viễn là Tứ đệ của đại ca, đương nhiên sẽ vĩnh viễn cùng đại ca ở cùng một chỗ, cho dù có đại tẩu cũng thế, đại ca, có đúng hay không?"
Đại ca nghe xong ta nói, đới với ta như trút được gánh nặng mà nở nụ cười:
"Đúng, là như thế này."
Hắn đứng lên, trên mặt đã khôi phục dáng vẻ của một người huynh trưởng, lôi kéo tay của ta, hắn thản nhiên nói:
"Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro